Edit: Khánh Hiền cơ
Beta: Rine Hiền phi
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ phát hiện được sợi tóc ở ngưỡng cửa chính điện của Tích Ngọc cung.”
Trương Tử Nghi nói xong, sau đó dè dặt lấy một bọc khăn lụa từ trong ngực ra đặt trước mặt Đại Yến Đế, mở ra từng lớp.
Đại Yến Đế chưa nhìn trong khăn lụa bọc cái gì, chỉ nhướng mày nghi ngờ nói: “Bất quá chỉ là một sợi tóc, cung nữ thái giám qua lại nơi đó cũng không thiếu, làm sao có thể không rơi một hai sợi được? Đây chính là manh mối ngươi tìm được?” Sắc mặt Đại Yến Đế có chút không vui.
Trương Tử Nghi mang khăn lụa lại gần hơn: “Hoàng Thượng nhìn kỹ sợi tóc sẽ nhìn ra manh mối.” Đại Yến Đế nhíu nhíu mi, đem khăn lụa có sợi tóc kia nhìn một phen, chỉ chớp mắt một cái liền mở to ra: “Là tóc bạc!” Sợi tóc hơn phân nửa đã bị bạc trắng. Trương Tử Nghi gật đầu nói: “Thuộc hạ đã hỏi tất cả cung nhân ở đó, họ nói rằng gần đây không có công công lớn tuổi hay ma ma nào đi đến chính điện. Cho nên thuộc hạ đoán sợi tóc kia chính là của tên thích khách không cẩn thận lưu lại.”
Trương Tử Nghi khẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Thuộc hạ đã sai người điều tra một chút, hiện nay, trong cung có ba lão công công có sức khỏe cường tráng. Một là Tôn công công ở Thượng cung cục, hai là Lâm công công ở Nội vụ phủ, ba là Tiền công công hầu hạ Thái Hậu. Chỉ là theo thuộc hạ, ba công công tuy nói lớn tuổi nhưng lại không có bản lĩnh võ nghệ cao cường, càng không có khả năng trong lúc vô tình tránh thoát khỏi ánh mắt mọi người, lui tới tại Tích Ngọc cung cùng Trường Nhạc cung.” Nói xong những lời này, tâm tình Trương Tử Nghi có chút thấp thỏm.
Quả nhiên nghe xong phân tích của Trương Tử Nghi, Đại Yến Đế mắng: “Đây là manh mối ngươi tìm ra sao? Ngay cả một điểm tiến triển cũng không có!”
“Thuộc hạ vô năng, trước mắt chỉ có thể tra được như vậy.” Trương Tử Nghi cúi đầu nói.
“Còn không đi xuống tiếp tục tra!” Đại Yến Đế tức giận nói, Trương Tử Nghi vội vàng lui ra ngoài.
“Lý Phúc Thăng, trẫm thiếu chút nữa đã quên rằng ngươi cũng là một lão công công.” Đợi sau khi Trương Tử Nghi rời đi, Đại Yến Đế đột nhiên nói ra một câu nói như vậy, khiến Lý Phúc Thăng khiếp sợ, thân thể run lên, lập tức quỳ ở trên mặt đất, cơ hồ là vừa nói vừa khóc nức nở: “Xin Hoàng Thượng minh xét, nô tài tuyệt đối không dám làm ra chuyện ngu xuẩn này, hơn nữa nô tài cũng không có bản lãnh đó.”
Đại Yến Đế liếc mắt nhìn hắn: “Thật sự sợ hãi, đứng lên! Hiện tại Trẫm có việc cho ngươi đi làm.”
Lý Phúc Thăng quơ quơ thân thể mới từ từ đứng thẳng được, dựng thẳng tai lắng nghe.
Thấy hắn cố làm ra vẻ bộ dạng suy nhược, Đại Yến Đế trong lòng cười thầm, lão nhân tinh. Xem xét hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Ngươi thân là Đại nội tổng quản, đương nhiên hiểu rõ ràng nhất những cung nữ thái giám trong cung này. Trẫm muốn ngươi lập ra một danh sách, đem toàn bộ thái giám lớn tuổi, đầu có tóc trắng trong cung mang đến đây.”
Lý Phúc Thăng nghe nói lời này, trên mặt hiện rõ vui mừng, Đại Yến Đế cho hắn làm việc này chính là tín nhiệm hắn. Nghĩ tới việc ám sát Nhị hoàng tử, thích khách có thể có tuổi ngang bằng hắn, Lý Phúc Thăng trong lòng không khỏi thở dài, những người này cũng cùng với hắn có chút giao tình, không nghĩ tới lại sẽ làm ra loại chuyện không có đầu óc này.Đại Yến Đế ngồi ở trên ghế, ngón tay theo thói quen gõ gõ mặt bàn, Lý Phúc Thăng nào ngờ hắn thích nhất làm động tác này lúc suy nghĩ vấn đề, nghĩ tới chính mình có chuyện cần làm, gấp rút hướng Đại Yến Đế quỳ lạy lui xuống, sau đó lui ra khỏi Thương Loan điện, vẫn không quên gọi một tên tiểu thái giám đi đến hầu hạ.
Mà Đại Yến Đế giờ phút này nghĩ đến lời Trương Tử Nghi, hắn nói chuyện này có thể liên quan đến ba người. Công công tóc bạc? Có Thượng cung cục Tôn công công, Nội Vụ phủ Lâm công công, hầu hạ bên cạnh Thái Hậu Tiền công công? Nhớ tới Tiền công công đã hầu hạ Thái Hậu từ lúc bà còn là Hoàng Hậu, Đại Yến Đế không khỏi híp híp mắt, trong lòng nghĩ đến ba chữ: cẩu nô tài. Bỗng dưng, trong mắt tinh quang thoáng hiện lên, khóe miệng khẽ cong lên, dẫn theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Qua khoảng một canh giờ, Lý Phúc Thăng đem danh sách trình lên cho Đại Yến Đế. Đại Yến Đế chỉ nhàn nhạt liếc mắt vài lần liền ném trở về trên bàn.
Lý Phúc Thăng vô cùng khó hiểu đối với thái độ của Đại Yến Đế, Hoàng Thượng sao lại không xem xét kĩ càng một phen mà chỉ liếc qua liền để đó rồi?
“Lý Phúc Thăng, ngươi nói tội ý đồ sát hại hoàng tự có nên nghiêm trị hay không?” Đại Yến Đế ung dung hỏi.
Mặc dù trong lòng Lý Phúc Thăng không hiểu vì sao Đại Yến Đế lại hỏi vậy nhưng vẫn vội đáp lời: “Người có ý đồ sát hại hoàng tự, nô tài cho rằng cho dù bị phán chém ngang lưng cũng không quá đáng.” Hắn nói rất đúng, theo như luật pháp Đại Yến quốc, sát hại hoàng tự phải chịu tội xử chém ngang lưng! Mặc dù thích khách ám sát chưa tìm ra nhưng nếu không phải cung nữ Linh Ngọc của Tích Ngọc cung kia đỡ một đao, Nhị hoàng tử hiện tại sao có thể sống tốt được, huống chi bây giờ còn có thể đi theo Giả thái phó học bài?
Đại Yến Đế gật gật đầu: “Nên làm như vậy, nếu trẫm không giết một người răn trăm người, về sau trong hậu cung những nữ nhân này chẳng phải sẽ càng thêm không an phận sao? Chỉ là nếu hiện tại Trương thị vệ đã tìm ra manh mối, trẫm cũng sẽ không cho phép thích khách kia tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Lý Phúc Thăng bị khí thế bén nhọn khiến cho kinh hãi nhảy dựng, lời nói kế tiếp làm cho hắn trong nháy mắt hiểu rõ.
“Lý Phúc Thăng, trẫm phái ngươi lập tức tiến đến đem Thượng cung cục Tôn công công, Nội Vụ phủ Lâm công công cùng với Tiền công công bắt lại, giao cho Trương Tử Nghi mang đến Hình bộ rất thẩm vấn một phen. Đối với Tiền công công kia nhớ rõ phải mời đến.” Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Đại Yến Đế đã che kín hung ác nham hiểm, thanh âm phá lệ trầm thấp.
Lý Phúc Thăng lĩnh mệnh, chỉ hơi do dự một lát, thấp giọng dò hỏi: “Tiền công công dù gì cũng hầu hạ Thái Hậu rất nhiều năm, nô tài sợ... Thái Hậu không chịu...”
Đại Yến Đế vẻ mặt không thay đổi nói: “Thái Hậu là một người thông tình đạt lý, lần này thiếu chút nữa hoàng tôn của người bị giết, ngươi đem nguyên do trong đó cùng Thái Hậu bẩm rõ ràng, trẫm tin tưởng Thái Hậu tất nhiên sẽ thả người.”
Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Lý Phúc Thăng trong lòng đau khổ nói, lần này đành đắc tội với vị đứng đầu hậu cung này vậy.Đầu tiên Lý Phúc Thăng cùng Trương Tử Nghi nói chuyện này, Trương Tử Nghi là người thông minh, lập tức hiểu ý Hoàng Thượng, bắt Tôn công công cùng Lâm công công bất quá là thuận đường, người Hoàng Thượng nhằm vào chính là Tiền công công. Tiền công công đi theo bên cạnh Phùng Thái Hậu nhiều năm, làm việc xấu không có trăm lần cũng có chục lần. Hoàng Thượng đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, bất quá là vì thể diện của Thái Hậu mới không động đến hắn, hôm nay có một cơ hội tốt như vậy, Hoàng Thượng sao lại có thể bỏ lỡ?
Trương Tử Nghi dẫn người đi bắt Tôn công công cùng Lâm công công, mà Lý Phúc Thăng thì dẫn theo vài gã thái giám đi tới Phúc Thọ cung. Dù sao thị vệ cũng không thích hợp đi đến Phúc Thọ cung nhưng Lý Phúc Thăng khéo léo như vậy, để vài tên thái giám theo sau Trương Tử Nghi, có thể giảm bớt một chút phiền toái không cần thiết.
Lý Phúc Thăng đi đến Phúc Thọ cung nhìn thấy Thái Hậu, đầu tiên là cung kính hành lễ, không nhanh không chậm nói từng chút thật rõ ràng.
“Gần đây, mặc dù Hoàng Thượng ngoài miệng không nói, nhưng nô tài có thể nhìn ra, Hoàng Thượng là lo lắng thân thể Thái Hậu.” Lý Phúc Thăng cúi đầu khom lưng nói.
“Chỉ là, gần đây trong hậu cung xảy ra việc của Nhị hoàng tử, Hoàng Thượng mới thu không được lửa giận, nói năng khó tránh khỏi lẫn lộn trong cơn tức, mong rằng Thái Hậu không cần để ở trong lòng.”
Thái Hậu vốn là vì chuyện Đại Yến Đế bât kính với nàng mà canh cánh trong lòng, hôm nay gặp Hoàng đế phái Đại tổng quản lại đây ăn nói khép nép, những ngột ngạt lúc trước trước tiêu tán không ít, bà nhàn nhạt hướng hắn 'Ừ' một tiếng, nói: “Ai gia biết rõ lần này Minh Hiên gặp chuyện làm cho Hoàng đế giận dữ, chỉ là việc này phải từ từ xem xét, dù có tức giận cũng vô dụng.”
“Thái Hậu nói rất đúng, Hoàng Thượng mấy ngày gần đây cũng thả lỏng tâm tình hơn. Trương thị vệ bên kia vừa rồi tìm được rồi một chút manh mối, nô tài sẽ bẩm cùng Thái Hậu sau.” Lý Phúc Thăng lại nói.
“A? Lại có thêm manh mối? Đây là chuyện tốt, dám tổn thương hoàng tôn của ai gia, Hoàng đế tuyệt không có thể tha thứ!” Thái Hậu bỗng nhiên nhíu mi tâm nói.
Nghe nói lời này, Lý Phúc Thăng trong lòng mừng thầm, trên mặt nhưng có chút khó xử: “Hoàng Thượng tra được vài tên nghi phạm, chỉ là trước mắt còn không xác định chắc chắn, mà cung của người cũng có nghi phạm, Hoàng Thượng lúc này...”
“Là nghi phạm đương nhiên nên sớm bắt đi thẩm vấn, Hoàng đế cần gì phải bận tâm ý nghĩ của người khác, trong cung này hắn lớn nhất, cho dù bắt lầm một hai nghi phạm, người khác còn dám phản kháng hay sao?” Thái Hậu một thân uy nghiêm hiển thị rõ.
Lý Phúc Thăng gật đầu liên tục, lúc này mới nói: “Nếu đã Thái Hậu cũng cho rằng như vậy, nô tài liền không cần lo lắng nữa, Trương thị vệ tra ra một trong những nghi phạm có Tiền công công của Phúc Thọ cung.” Dứt lời, hắn khẽ ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Thái Hậu một cái.
Thái hậu rõ ràng xót xa, một lát sau mới phản ứng lại, vỗ mạnh lên bàn một cái, từ trên ghế đệm đứng lên, bởi vì đứng dậy quá nhanh, ngay cả cái đệm lót thêu mẫu đơn nằm trên ghế cũng bị tà áo hất xuống mặt đất.
“Nói bậy!” Thái hậu giận dữ quát một tiếng: “Tiền công công đi theo ai gia nhiều năm, đối với hoàng thất trung thành và tận tâm, tại sao có thể là nghi phạm?”
Trên trán Lý Phúc Thăng đã rỉ ra mồ hôi lạnh, nghĩ lúc trước Trương Tử Nghi tại Tích Ngọc cung phát hiện tóc trắng tia một chuyện tinh tế nói cùng Thái Hậu nghe.”Hoàng Thượng bắt được nghi phạm. Nói rằng sau khi Thái Hậu tại Phúc Thọ cung giữa một lòng lễ Phật, bọn nô tài có mang hai tâm tư cũng không biết.” Lý Phúc Thăng gấp rút bồi thêm một câu. Ý này không cần nói cũng biết, Hoàng Thượng cũng không phải nhằm vào Thái Hậu ngài, mà là Tiền công công thật sự là có hiềm nghi, có thể là bị những người khác mua chuộc.
Đại Yến Đế nếu đã hạ quyết tâm muốn bắt Tiền công công, cho dù Thái Hậu muốn ngăn cũng mất không ít lý do. Thấy rõ điểm này, Thái Hậu tự nhiên sẽ không nhiều lời, nàng sẽ không vì một nô tài mà đem quan hệ của mình và Đại Yến Đế thêm căng thẳng. Thủ đoạn gì của Đại Yến Đế nàng cũng gặp qua. Có thể trong chớp mắt liền phá hủy một tòa phủ Hoa thị, phế đi Hoàng Hậu, trong vòng vài năm ngắn ngủi tại triều đình phát triển thế lực của mình. Hôm nay nội thị vệ thống lĩnh tướng quân Tưởng Thiếu Thu cùng thống lĩnh Thường Thịnh này tuy nói phân biệt phụ trách quản lý một bộ phận binh quyền, hai người không phải một câu nói liền có thể đổi chuyện, binh quyền Đại Yến quốc trên căn bản là vào trong tay hắn!
Lý Phúc Thăng gặp Thái Hậu đang tức giận, liền khom người hành lễ: “Thái Hậu quả nhiên như Hoàng Thượng nói, thâm minh đại nghĩa, đã như vậy nô tài liền xin thực hiện theo ý chỉ.”
Tiền công công xác thực là gần năm mươi tuổi, bởi vì Thái Hậu cố ý ân chuẩn, trong ngày thường hắn có thể đi dạo tùy ý chung quanh Phúc Thọ cung. Xa xa trông thấy Đại nội tổng quản Lý Phúc Thăng hướng phía mình đi tới, trong lòng khinh thường 'Hừ' một tiếng, vốn tưởng rằng Lý Phúc Thăng kia đi làm chuyện gì đó gần đây, không ngờ một đám thái giám dừng lại bên cạnh hắn, ánh mắt bất thiện nhìn hắn.
“Tiền công công đã lâu không gặp ngươi, gần đây tốt không?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, ngạo mạn đến cực điểm, Lý Phúc Thăng cũng không có ý định cùng hắn nói nhảm, trên mặt đã mất đi sự khách sáo vui vẻ lúc trước, chỉ lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng tra ra Tiền công công ngươi có liên quan đến việc Nhị hoàng tử gặp chuyện, kính xin Tiền công công cùng ta đi một chuyến.”
Tiền công công bỗng dưng đứng ngốc tại chỗ, thấy vẻ mặt Lý Phúc Thăng không giống nói giỡn, hắn cảm thấy hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Không thể nào, ta đây làm sao có thể làm việc này, Hoàng Thượng nhất định là nghĩ sai rồi!”
Lý Phúc Thăng đối với việc hắn phủ nhận làm như không nghe thấy, chỉ hướng mấy người sau lưng khoát tay áo, liền có hai người bước ra khỏi hàng, một người nắm lấy cánh tay của hắn kéo đi.
“Cẩu nô tài, buông ra ta, buông ra! Các ngươi biết rõ ta đây là ai sao? Ta là Tiền công công! Lúc lão tử làm đại sự các ngươi còn không biết ở xó xỉnh nào xin cơm đấy!” Tiền công công vừa giãy giụa vừa mắng to.
Lý Phúc Thăng trói chặt hắn, vài tên thái giám không nói hai lời, một cái chưởng đao bổ về phía cổ Tiền công công, người mắng chửi lúc trước kia trong nháy mắt ngất đi, bị một đám thái giám kéo ra ngoài.