Edit: Nguyệt Sung Dung
Beta: Ka Thái Hậu
Cổ Mặc Ngân đọc lải nhải hồi lâu, tựa hồ nhận ra được có chỗ không ổn, chân mày hơi nhướn lên, quay đầu nhìn chằm chằm chỗ Lạc Mai, nói: “Lạc Mai cô tốt nhất cách pháp đàn xa một chút, không bằng trước đợi ở cửa viện, sau khi xong chuyện, ta sẽ kêu cô một tiếng“.
Nghĩ Cổ Thái phó này làm phép đọc các từ trong miệng mình nghe không hiểu, lại đứng ở cửa cũng có thấy rõ tình hình bên trong, Lạc Mai liền đáp ứng đề nghị của hắn.
Lui đến đứng ở cửa Thúy Hà điện, nhìn nam tử làm phép đứng bên cạnh pháp đàn xa xa, lấy tay vẽ các loại phù tự kỳ quái lên không trung, mà Hinh phi thì đứng một bên ôm trong ngực một tiểu nhân phấn điêu ngọc trác, trong mắt tựa như bởi vì tò mò nên tỏ ra hết sức sáng ngời.
Làm phép từ đầu đến cuối, Cổ Mặc Ngân không có nói thêm câu nào với Hinh phi, chỉ chuyên tâm làm lễ cúng trước mắt, thật giống như một đại sư biết bắt quỷ trừ tà vậy.
Diệp Linh Sương lẳng lặng đứng ở một bên, yên lặng không nói. Liên tiếp năm sáu ngày cũng yên tĩnh trôi qua như vậy, cho tới ngày này.
Lạc Mai cũng như những ngày trước, quy củ đợi ở cửa, thỉnh thoảng lòng cũng không bình tĩnh, trong lòng mong đợi Cổ Thái phó này nhanh chóng làm xong lễ cùng nàng mới có thể trở về Phúc Thọ cung.
Đọc xong một chuỗi dài lời thần thao, Cổ Mặc Ngân ném vật cầm trong tay vào trong đỉnh. “Hinh phi những ngày gần đây có khỏe không?” Hắn đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho Diệp Linh Sương có chút không kịp đề phòng.
Cổ Mặc Ngân từ từ đến gần bên người nàng, trong tay khác cầm một tấm bùa đặt vào trong tả Tam Hoàng Tử, tiếp tục giả vờ đọc một đoạn.
Diệp Linh Sương không khỏi né bên người, cả người đưa lưng về phía cửa. “Phiền Cổ Thái phó lo lắng, bổn cung hết thảy đều tốt“.
Cổ Mặc Ngân cười khẽ, “Còn chưa kịp cảm tạ nương nương lần trước tặng trà hoa lài, trà rất ngon, hạ quan rất thích. Bất quá trà tuy thơm, nhưng cuối cùng cũng có ngày uống hết, hạ quan lại không đành lòng uống trà nữa“.
Diệp Linh Sương như có thâm ý nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu vỗ vỗ đứa bé trong tay, dỗ nó chìm vào giấc ngủ, “Thứ cho bổn cung nhiều lời muốn hỏi, Cổ Thái phó văn võ song toàn, quả thật nhân tài xuất chúng, không biết mong muốn cả đời của Cổ Thái phó là gì? Ôm cả thiên hạ trong lòng hay tạo phúc cho bá tánh?“.
Bắt được giọng mỉa mai giấu giếm trong mắt nàng, ánh mắt Cổ Mặc Ngân tối sầm lại, lấy lá bùa bột trong đỉnh vung lên trời, làm xong động tác mới khoan thai nói: “Nương nương không cần thử dò xét, ta chính là người trong lòng nương nương phỏng đoán“.
“Thái phó có ý gì? Bổn cung nghe không hiểu.” Diệp Linh Sương nhàn nhạt nói, tay ôm Tam Hoàng Tử bất tri bất giác hơi nắm chặt.
Cổ Mặc Ngân trầm mặc một lát, giọng không nhanh không chậm nói:“Nương nương lấy trà hoa tặng, chắc hẳn lúc ấy nhận ra hạ quan. Hôm nay chỉ có hai người ta và ngươi, nương nương nên buông bỏ tất cả phòng bị.” Ánh mắt dời về phía nàng một chút, khóa chặt hai mắt nàng, cơ hồ từng chữ từng chữ nói ra, “Ân tình của Hoa Tướng quân, hạ quan vẫn nhớ, đôi mắt như biết nói kia của thế muội, ta vẫn không quên, trong ngàn vạn người chỉ nhìn một lần liền có thể nhận ra“.
Diệp Linh Sương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không khỏi ha ha cười một tiếng, “Cổ Thái phó dựa vào cái lưỡi trơn tru này để trở thành sủng thần bên cạnh Hoàng Thượng?“.
Tuy cười, nhưng trên mặt cũng không có một nửa ý cười. “Hoa gia đã sớm không còn, những lời này của Cổ Thái phó hay là giữ lại để sau này vào hoàng thổ hãy nói“. Nàng lại nói, trong lời nói lại mạng theo một cổ lãnh ý.
Cổ Mặc Ngân không khỏi cười khổ hai tiếng, “Nương nương đang trách ta vong ân phụ nghĩa? Lúc một nhà Hoa Tướng quân xảy ra chuyện, ta đang ở tha hương, cho dù người ở kinh thành, cũng không thể xuất lực, mà thế muội nàng... Ta lúc ấy nghe được tin tức Hoa Hoàng hậu, sa sút rất lâu...“.
“Vậy bây giờ ngươi đang làm gì? Hôm nay ngươi là đại sủng thần bên cạnh Hoàng Thượng, công danh lợi lộc bàng thân, Thái phó có phải có cảm giác gặp rượu gặp tri kỷ nhưng thiếu ly không?”
Diệp Linh Sương cười nhạo một tiếng nói:“Không cần nói với bổn cung, ngươi hôm nay không phải thay Hoàng Thượng làm việc.”
Thấy lời nàng hết sức giễu cợt, trong lòng Cổ Mặc Ngân khổ sở, ngửa đầu thở dài một hơi,“...Dù cho Hoàng Thượng có sai, cũng không thể không thừa nhận hắn là một vị hoàng đế tốt, chuyện Hoa Tướng quân quả thực Hoàng Thượng quá đáng, bỏ qua chuyện này không nói, ta quả thực không nghĩ ra còn có chuyện gì có thể chỉ tội được hắn...“.
Diệp Linh Sương lạnh lùng nhìn hắn, “Thái phó hôm nay chức vị cao, lại được Hoàng Thượng để mắt, hắn làm gì tự nhiên cũng đúng. Cho dù hắn đích thân sắp đặt một nhà Hoa thị! Cho dù đường đường chính chính xử tử Hoa Tướng quân cũng được. Nhưng chụp cho hắn cái tội tư thông với địch, khiến thanh danh của Hoa Tướng quân bị hủy trong chốc lát, ngươi có biết lúc bố cáo thiên hạ tội của Hoa Tướng quân, bách tánh phỉ nhổ vị anh hùng họ đã từng kính yêu sâu sắc như thế nào không? Chân trước mới từ chinh chiến sa trường lui về, chân sau liền đạp vào vực sâu không có đường lui. Cổ Mặc Ngân, ngươi rất tốt, đây chính là đền đáp quốc ân mấy năm trước mà ngươi hay nói sao? Tước đoạt một đời vinh dự của Hoa Tướng quân, ép hắn tức giận xấu hổ, sống sờ sờ bị tức chết!“.
Nghe thấy thanh âm của nàng không khỏi tăng cao mấy phần, Cổ Mặc Ngân theo bản năng nhìn Lạc Mai đứng ở cửa xa xa một chút, thấy Lạc Mai không khác thường mới thở phào nhẹ nhõm cũng không biết nhất thời bên nói gì.
Hắn sao lại có thể không biết chuyện này chứ, Đại Yến Đế quả thật làm hơi quá đáng. Lúc đầu vào triều làm quan, một nửa là cất ý dò xét, lại không nghĩ rằng Đại Yến Đế với hắn lại chí thú hợp nhau như vậy, càng tin tưởng không nghi ngờ hắn. Ngay cả cái chết ban đầu của Hoa Tướng quân cũng nói với mình không giấu giếm chút nào.
“Người ta không thể dùng thì cần phải trừ bỏ“. Lúc đầu, Đại Yến Đế ngồi cao cao trên long ỷ, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn hắn nói ra những lời này. Có lẽ quá mức tàn nhẫn, nhưng là một đế vương chân chính nên có cảnh giác cùng quyết đoán. Nếu người chết không phải là một nhà Hoa thị, mà là người khác, có lẽ hắn cũng sẽ giơ tay đồng ý, hai năm nay hắn cũng không cần sống trong khiển trách của lương tâm cùng đau khổ.
“Lời của Cổ Thái phó thật đúng dịp, hôm nay nhưng lại không còn gì để nói?” Diệp Linh Sương liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn nhất thởi sửng sốt, không khỏi nhắc nhở, “Cổ Thái phó vẫn là tiếp tục thu xếp lá bùa trong tay ngươi đi, tránh cho bị người nhìn ra chút manh mối, nói Thái phó ngươi giả thần giả quỷ“.
Cổ Mặc Ngân mím môi một cái, hai hàng lông mày nhíu lại, đốt cháy hai lá bùa. “Nương nương, ngươi... chính là nàng?” Ngươi rốt cuộc có phải là nàng hay không? Hắn nhịn thật lâu rốt cuộc hỏi ra, trong lòng như có tiếng trống nhỏ đang gõ, đùng đùng đùng, một tiếng so với một tiếng còn nặng hơn, một lần so với một lần còn vang hơn.
“Cổ Thái phó hẳn đã biết còn hỏi.” Diệp Linh Sương ngoắc ngoắc môi, “Là ta, ta trở lại rồi. Thế huynh, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ...“.
Cổ Mặc Ngân nhìn nàng, trong lòng như có ngàn vạn khổ sở, tích tụ như thủy triều, trong lòng cằn cỗi đã lâu, hiện giờ mới được dễ chịu, lại như chưa từng chua chát như vậy.
“Oa~” Tiểu Thiên Thụy trong ngực Diệp Linh Sương bỗng nhiên khóc lên, hai cánh tay mập mạp từ trong tả dò ra, vung vẩy lung tung.
“Không khóc, Thụy nhi ngoan“. Diệp Linh Sương vội ôm dỗ, không nhàn rỗi ngẩng đầu liếc hắn một cái,“Thái phó hay là nên làm phép xong sớm đi, Thụy nhi dường như không chịu nổi mùi thuốc này“.
Cổ Mặc Ngân im lặng, lại lừa bịp hồi lâu mới thu pháp, đang lúc rời Thúy Hà điện, dư quang khóe mắt nhìn một chút dáng người yểu điệu kia, ánh mắt ảm đạm.
Chuyện cũ như khói. Nhớ lại năm đó phụ thân là thủ hạ đảm nhiệm chức phó tướng nho nhỏ dưới trướng Hoa Tướng quân, bất hạnh sớm chết trận sa trường, chỉ còn lại hai người trong nhà. Phụ thân trời sinh tính tình lãnh đạm, không thân cận với nhiều người, ngày thường trong nhà cũng không lui tới với ai. Là Hoa Tướng quân thấy hai người cô nhi quả mẫu, chiếu cố nhiều hơn, chính là khi đó, lần đầu tiên hắn gặp Hoa Lê Nguyệt.
Khi đó nàng ngồi đung đưa trên xích đu dưới tàng cây lê, tiếng cười thanh thúy như nước suối róc rách, nghe được tiếng vang nàng chợt quay đầu nhìn sang. Một đôi mắt to sáng ngời sinh động phảng phất như tô vẽ ngàn vạn ngôi sao tỏa sáng giữa màn đêm, lập tức in vào đáy mắt hắn.
Một năm kia, nàng mới mười hai tuổi, mà hắn đã là một đứa bé mười lắm tuổi. Hai năm sau, mẹ mang theo hắn trở về quê hương, sau đó không còn liên lạc với Hoa phủ.
Có thể hắn chưa bao giờ quên, trong cuộc sống hai năm kia, Hoa Tướng quân dạy võ nghệ hắn như thế nào, tìm tiên sinh tới dạy hắn viết chữ như thế nào, mà nàng luôn tránh ở một bên lặng lẽ nhìn hắn luyện võ. Thấy hắn đầu đầy mồ hôi, không khỏi ha ha bật cười, lúc ấy Hoa Tướng quân không biết làm sao, liền cho nàng cùng học, mấy chiêu khoa tay múa chân kia của nàng là hắn tự mình dạy.
Hắn thích nhất nàng ở bên tai mình cười đùa gọi hắn, từng tiếng Cổ thế huynh một mực gọi tới tâm khảm của hắn. Lúc ấy u mê, không biết sự sợ hãi xa lạ, cho đến khi theo mẹ rời đi, ngày càng lớn lên hắn mới hiểu rõ sợ hãi không nói ra lời đó là động tình.
Vốn định thi đậu công danh sẽ tới Hoa phủ tìm nàng, lại không ngờ rằng mẫu thân bệnh qua đời, hắn thủ hiếu ba năm, lần nữa có được tin tức của nàng, là lúc nàng đã trở thành Hoàng Hậu tôn quý nhất của Đại Yến quốc.
Biết bao đau thương, hắn thậm chí không biết nụ cười yếu ớt thản nhiên của thiếu nữ trong trí nhớ lúc đầu có còn hình bóng của hắn hay không. Sau đó, hắn đi du lịch khắp nơi, lại không tận lực hỏi thăm tin tức của Hoa phủ.
Minh Vũ quốc cùng Đại Yến quốc hai nước giao chiến, Hoa Tướng quân toàn thắng, hắn cao hứng nhưng lại lo âu. Kết quả lo âu của hắn tới thật, mới vừa đánh thắng trận Hoa Tướng quân lại rơi vào tội tư thông với địch. Hoa gia bị trảm, Hoa thị toàn bộ bị lưu đày, nữ tử sáng rỡ trong trí nhớ từng câu từng chữ gọi Cổ thế huynh giờ lại ở lãnh cung tự vận mà chết.
Hắn cũng từng nghĩ Đại Yến Đế ngu ngốc như thế nào, mới hại trung thành lão thần Hoa Tướng quân như vậy, nữ tử kia sáng rỡ minh diễm như thế nào lại không chiếm được yêu thích của Đại Yến Đế. Cho đến khi tiếp xúc với nam nhân cao cao tại thượng đó, hắn mới rõ ràng, quân chủ trong ngực ôm thiên hạ thiên sanh nên như vậy, từng bước tính toán tỉ mỉ, không sai lệch chút nào.
Hắn nên hận Hoàng Thượng, nhưng thủy chung không hận nổi, bởi vì không ai hiểu lý tưởng cùng hoài bão của mình như vậy, bọn họ là quân thần, càng giống như bằng hữu. Trong lòng hắn một mực vặn vẹo, không có khắc nào mà không bị mâu thuẫn dày vò.
Hôm nay cảnh còn người mất, nàng trở lại, nhưng nàng vẫn còn là Nguyệt nhi sao?
Hinh phi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy là ở bên ngoài Trích Ngọc cung của Cúc phi.
Nàng lẳng lặng đứng một bên, khóe miệng khẽ câu, trong lúc vô tình nhìn nàng rũ mắt xuống, nhưng không ngờ nàng chợt ngẩng đầu trong nháy mắt đó, một đôi mắt sáng ngời sáng chói như nhiều năm năm trước lần đầu gặp Hoa Lê Nguyệt. Nàng nghe tiếng quay đầu lại, cứ như vậy chạm vào trong mắt hắn. Một khắc kia, hắn vẫn luôn bình tĩnh lại, khống chế không bị rối loạn.
Trà hoa lài, là trước kia Hoa Lê Nguyệt thích uống nhất, hắn cũng thích theo nhiều năm. Mà Hinh phi sai người đưa tới một lần kia, trong thoáng chốc hắn sinh ra một loại ảo giác, số lần hắn có thể gặp nàng không nhiều, nhưng mỗi lần đều thấy bóng dáng Hoa Lê Nguyệt.
Lần trước đi Lãnh Nguyệt điện, trong điện lời nói điên khùng của Mạnh Sung nghi càng xác định phỏng đoán khó tin trong lòng hắn.
Nàng nói: Đừng tới, Hoa Hoàng Hậu, không phải bổn cung hại chết ngươi, Hinh phi.
....
Từ Thúy Hà điện trở về Trường Nhạc cung, khóe miệng Diệp Linh Sương vẫn luôn cười chúm chím, lại mang theo mấy phần khó hiểu rùng mình.
“Vô luận nàng muốn làm gì, ta cũng giúp nàng“. Trước khi đi, câu nói cuối cùng Cổ Mặc Ngân nói với Diệp Linh Sương, khiến nơi nào đó trống rỗng nhất thời được lấp đầy, hoặc giả là khổ sở, hoặc là những thứ khác.
Có người hỗ trợ tốt nhất, nếu không có, bổn cung một mình cũng có thể đi hết tất cả con đường...