Edit: Nguyệt Sung Dung
Beta: Ka Thái Hậu
“Hinh Quý tần đi về trước đi, bổn cung không khỏe, nếu lây bệnh này cho nàng, vậy là lỗi của bổn cung rồi“. Cúc phi cười nhạt với nàng, cánh môi lúc trước không có tia máu cũng đã dần dần có một ít.
Mắt Diệp Linh Sương hơi rũ, nụ cười trên mặt thu lại mấy phần, “Cũng không phải là người bị bệnh lây nhiễm, tỷ nói quá lời, có điều giờ cũng không còn sớm, muội cũng không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa, nên quay về Trường Nhạc cung rồi“. Trước khi đi Diệp Linh Sương cố ý lưu lại cách làm canh bách hợp mã thầy, sau đó mới rời Trích Ngọc cung.
“Minh Hiên đang vẽ cái gì vậy?” Mới vừa ra khỏi Trích Ngọc cung không xa, liền thấy Nhị Hoàng Tử Tề Minh Hiên đứng dưới bùn chỗ mấy cây hoa cúc vàng mới được trồng, đang cầm một cây gậy gỗ nhỏ vẽ vòng vòng, Diệp Linh Sương cúi ngưới đi tới, ôn nhu hỏi.
Nhũ mẫu Vương thị vội phúc thân hành lễ, thấy Hinh Quý tần khoát khoát tay mới lui qua một bên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn không hiểu quay lại, có chút khiếp đảm lui người về phía sau, cơ hồ rúc thành một đoàn, đồng thời lại có chút hiếu kỳ nhìn nàng chằm chằm. Nữ nhân hậu cung gặp hắn đều gọi hắn là Nhị Hoàng Tử, chỉ có mẫu phi và Hoa di trước kia mới gọi tên hắn là Minh Hiên, ngay cả phụ hoàng cũng chỉ gọi hắn là Hiên nhi.
Hắn rất thích Hoa di, mặc dù không biết vì sao trước kia muốn gọi nàng là mẫu hậu, nàng lại càng thích gọi thân mật là Hoa di, mẫu phi cũng đáp ứng. Nhưng sau đó mẫu phi nói Hoa di không về nữa, vì vậy hắn đã khóc thật lâu.
“Nhị Hoàng Tử, đây là Hinh Quý tần nương nương của Trường Nhạc cung.” Vương nhũ mẫu một bên nhỏ giọng nhắc nhở. Nhị Hoàng Tử hiểu ý, ném gậy gỗ trong tay, đứng thẳng người cúi thấp đầu với Diệp Linh Sương, “Nhi thần tham kiến Hinh Quý tần nương nương“.
Vẫn khôn khéo như trước đây vậy, Diệp Linh Sương gật đầu cười một tiếng, sờ đầu hắn một cái, “Ngày mai thì phải bắt đầu đi học rồi, hôm nay nên chơi đùa nhiều một chút, còn chưa nói với ta mới vừa rồi Minh Hiên vẽ cái gì?”
Tề Minh Hiên ngẹo đầu nhìn nàng mấy lần, cảm thấy nữ nhân trước mắt không đáng ghét, mới toét miệng cười một tiếng, chỉ kiệt tác dưới đất, “Nhi thần vẽ bốn người, ở giữa là ta, bên trái là phụ hoàng, bên phải là mẫu phi, còn bên cạnh mẫu phi là Hoa di... là mẫu hậu“. Tề Minh Hiên vội sửa lại, Hoa di từng nói trừ trong điện của mình, ở bên ngoài đều phải gọi nàng là mẫu hậu.
Diệp Linh Sương ngẩn ra, dứt khoát đi tới nhìn kỹ, đại khái có thể nhìn ra hắn và mấy người kia, nhìn thấy cô gái ngoài cùng, khóe miệng không khỏi nhếch một cái, nhưng lại mang theo mấy phần rùng mình, đưa chân từng chút một xóa đi thân hình của nữ tử kia.
Tề Minh Hiên không khỏi khẽ hô một tiếng, “Hinh Quý tần sao lại xóa hình nhi thần vẽ mẫu hậu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận có chút hồng hồng.
Diệp Linh Sương cười nhạt với hắn một tiếng, “Ta vẽ lại cho Minh Hiên một cái khác được không?” Dứt lời, đã nhặt nửa cành cây khô vẽ trên đất. Mắt Tề Minh Hiên từng chút một trợn to, “Hinh Quý tần vẽ thật giống, nhưng mẫu hậu sao lại không cười, lại còn xụ mặt?”
Trong bốn người hắn vẽ đều toét miệng cười, người trước mắt này lại có một bộ mặt không có biểu tình, nhìn có chút uy nghiêm.
“Là Hoàng Hậu, dĩ nhiên phải đoan trang uy nghiêm một chút“. Diệp Linh Sương giải thích, “Minh Hiên là Hoàng Tử, sau này cũng phải thời thời khắc khắc chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, như vậy mới có thể giúp mẫu phi ngươi nở mày nở mặt, phụ hoàng mới có thể càng thương yêu ngươi“.
“Nếu sau này nhi thần học giỏi, phụ hoàng sẽ tới thăm nhi thần nhiều hơn sao?” Tề Minh Hiên nháy mắt to nhìn nàng, mặt đầy mong đợi.
Diệp Linh Sương không hề dừng lại, gương mặt mới vừa lạnh lùng lại khẽ cười, “Dĩ nhiên rồi, từ ngày mai trở đi, Minh Hiên ngươi phải học thật giỏi, lúc phụ hoàng kiểm tra bài tập phải đáp trôi chảy, nếu có thể làm được, phụ hoàng tự nhiên sẽ càng thích ngươi“.
Nghe lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tề Minh Hiên nhất thời sáng rực rỡ, gật đầu mạnh, “Nhi thần hiểu rồi“.
“Tốt lắm, tự mình chơi đi, qua hôm nay cũng không thể ham chơi nữa rồi, sau này ở trước mặt phụ hoàng ngươi phải chú ý ngôn hành cử chỉ của mình hơn“. Diệp Linh Sương vỗ một cái lên bả vai nhỏ của hắn, cười nháy mắt mấy cái với hắn, mới dần dần đi xa.
Vân Kiều một mực đi theo phía sau, trong lòng kinh ngạc vạn phần, rõ ràng đây là lần đầu Hinh Quý tần gặp Nhị Hoàng Tử, vì sao lại có dáng vẻ hết sức thân mật, chẳng lẽ vừa mới kéo gần quan hệ với Cúc phi ở chính điện Trích Ngọc cung? Còn nữa, mới vừa rồi Hinh Quý tần vẽ Hoa Hoàng Hậu dưới đất, biểu tình kia thật có mấy phần giống với Hoa Lê Nguyệt đã chết.
Trước kia nàng ở trong cung của Hiền phi ngây ngốc mấy ngày, cũng đã từng gặp Hoa Hoàng Hậu, hành vi cử chỉ quả thật đoan trang uy nghiêm, rất ít lộ ra vẻ mặt vui vẻ mà Nhị Hoàng Tử vẽ lúc trước. Đây là trùng hợp hay như thế nào?
Vân Kiều ngẩng đầu nhìn Hinh Quý tần phía trước một chút, may là nàng đã nhìn quen cách đối nhân xử thế nhưng cũng đoán không ra tính tình của Hinh phi. Chủ tử vì sao tận lực đến gần Cúc phi? Chẳng lẽ lại đánh chủ ý lên người Nhị Hoàng Tử? Nhưng Nhị Hoàng Tử có khá hơn nữa rốt cuộc cũng không phải ruột thịt, làm sao trông cậy hắn sau này phát đạt rồi sẽ hiếu kính ngươi?
Ngày kế, Đại Yến Đế đi Trích Ngọc cung, ngồi cùng bàn ăn với Cúc phi và Nhị Hoàng Tử Tề Minh Hiên. Bởi vì Đại Yến Đế cố ý phân phó không cần bày tiệc, nên Trích Ngọc Cung cũng không xem là náo nhiệt. Chẳng qua phi tần hậu cung đều sai người tặng lễ sinh thần cho Nhị Hoàng Tử, cứ như vậy cũng không quá vắng vẻ.
Tề Minh Hiên đi Thượng thư phòng, vái lạy Thái phó Cổ Mặc Ngân, hành lễ bái sư xong, từ đó liền theo Cổ Mặc Ngân giáo sư học tập một ít kiến thức căn bản. Mà Thư đồng của Hoàng tử là con trai của Lễ bộ Hữu thị lang lại do Đại Yến Đế tự mình chọn lựa, trông rất thông minh.
“Nương nương, những nương nương các cung khác đều đã tặng đồ cho Trích Ngọc cung, nương nương định như thế nào?” Mặc Nguyệt hỏi, có chút gấp gáp. “Hiện giờ Hoàng Thượng đang ở Trích Ngọc cung, tặng lễ nhiều không tiện, chờ ngày mai lại nói“. Diệp Linh Sương cũng không hoảng không gấp, khoan thai nói.
“Nhưng ngay cả Kỳ Quý phi của Đan Nguyệt cung cũng đã tặng đồ, nương nương đợi đến ngày mai thì có quá muộn hay không?” Mặc Nguyệt lại thêm một câu, định thuyết phục chủ tử nhà mình.
Bội Hoàn mặc dù buồn bực nhưng cũng không nhiều lời, ngược lại Vân Kiều thì cười tiếp một câu, “Mặc Nguyệt không cần cuống cuồng, nương nương tự có quyết định“.
“Lễ nhẹ tình ý nặng, các ngươi không hiểu“. Diệp Linh Sương cười nhạt, “Mặc Nguyệt, lấy thất vải lưu vân màu tím ra“. Dứt lời đã tìm châm tuyến và cây kéo.
Mặc Nguyệt khó hiểu, chỉ đành làm theo, soi tìm dưới đáy rương trước đây Hoàng Thượng ban thưởng hồi lâu mới tìm được một thất vải lưu vân màu tím, phẩm chất thượng hạng, Hinh Quý tần đã dứt khoát thu vào, chưa từng dùng.
Cúc phi có bệnh, dĩ nhiên không thể thị tẩm, chẳng qua là vì sinh nhật của Nhị Hoàng Tử nên Đại Yến Đế dừng ở Trích Ngọc cung hồi lâu rồi cuối cùng cũng rời khỏi. Vì quá muộn nên cũng không tìm người thị tẩm, nghỉ ngơi một đêm ở Long Khuyết điện.
Chính điện Thần Hi cung.
“Hoàng Thượng thật đúng là thịnh sủng Cúc phi, Cúc phi không thể thị tẩm, hắn liền bồi suốt ban ngày, tuy buổi tối không nghỉ ở Trích Ngọc cung nhưng cũng không sủng hạnh người khác“. Gương mặt được Ngạn phi bảo dưỡng cực tốt lộ nụ cười hàm chứa đố kỵ.
“Ngạn phi nương nương nên nghĩ thoáng một chút mới phải, những thứ có thứ không đó chỉ là hư ảo mà thôi“. Một vị mặt mũi xinh đẹp ôn nhu đáp lời, cả người một bộ váy sa mỏng hoa nhỏ màu đỏ anh đào càng tôn lên vẻ diêm dúa lòe loẹt.
Ngạn phi nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Nếu bổn cung không nhìn ra thì sao chịu được những thứ như hồ ly tinh Kỳ Quý phi kia độc bá Hoàng Thượng. Nam nhân nào không thích đồ tươi mới, hiện giờ dung nhan bổn cung không còn nữa, Hoàng Thượng cũng ít tới Thần Hi cung của bổn cung rồi“.
“Ngạn phi nương nương nói gì vậy, nếu trong lòng Hoàng Thượng không có nương nương, sao lại để cho đại nhân làm Nội thị vệ Tổng thống tướng quân, tiếp nhận vị trí của Mạnh đại nhân. Hôm nay nương nương vẫn phong hoa tuyệt đại, ngay cả muội muội nhìn thấy cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần“. Nữ nhân kiều mị khẽ cười nói.
“Xem cái miệng này của ngươi thật ngọt, bổn cung thế nào cũng không cảm thấy dáng vẻ của ngươi kém hơn Kỳ Quý phi, bất quá thân thể hơi kém một chút, ngày sau đi theo bổn cung không thiếu cơ hội được gặp Hoàng Thượng“.
Ngạn phi đánh giá nàng, câu môi nói. Nghĩ tới cái gì, mày nhỏ hơi nhướn, “Nếu không phải do thân thế Hinh Quý tần kém, thì cũng không như thường là một chính tam phẩm Quý tần rồi, ngươi mau tranh thủ nhiều hơn, nhất định sẽ vượt qua Hinh Quý tần kia, nếu không được cũng có thể ngồi ngang hàng với nàng ta“.
“Đa tạ Ngạn phi nương nương chỉ điểm, muội muội ngày sau nhất định không phụ kỳ vọng“. Nữ tử yêu kiều xá một cái, nói cảm ơn.
Ngạn phi khẽ gật đầu, “Mấy ngày gần đây ngươi bớt đi Thần Hi cung của bổn cung đi, trước đây bổn cung ít giao du với bên ngoài, Kỳ Quý phi cũng không để bổn cung vào trong mắt. Hôm nay phụ thân của bổn cung ngồi lên chức Nội thị vệ Tổng thống tướng quân, nhãn tuyến của Kỳ Quý phi sợ cũng đi theo“.
Nữ tử sững sốt một chút, cúi đầu nói: “Ngạn phi tỷ tỷ yên tâm, muội sau này sẽ cẩn thận một chút“.
“Ngươi yên tâm đi, sau này nhất định không thiếu chỗ tốt của ngươi, nếu trong điện có thiếu cái gì thì chỉ cần nói với Xuân Đào, đến lúc đó nói với Nội vụ phủ một chút, đồ sẽ được đưa qua“.
“Ngạn phi tỷ nhiều lần chiếu cố, muội cảm tạ rất nhiều, không dám đòi hỏi gì nữa“. Nữ tử cười nói.
Đợi cho nữ nhân kia đi xa, trên mặt Ngạn phi lộ vẻ giễu cợt nhìn bóng người diêm dúa lòe loẹt phía xa. “Xuân Đào, Liễu Tài nhân nếu cần gì, nhớ kịp thời đưa qua“. Ngạn phi thờ ơ nói.
“Nô tỳ hiểu“. Cung nữ Xuân Đào đứng một bên cúi đầu đáp. Cũng chỉ là một Tài nhân cấp thấp lục phẩm, cho dù tài mạo bất phàm thì cũng bị mai một trong hậu cung, ngay cả trắc điện Đông Tây cũng không được ở.
Nếu không phải Ngạn phi nhìn trúng tài mạo muốn thu dùng, cần gì phải chú ý nàng ta! Chỉ là không nghĩ tới mới qua mấy tháng, Hoàng Thượng lại không để ý tới nàng ta nữa, không khỏi làm Ngạn phi hoài nghi mình đã đặt cược sai chỗ rồi. Ngược lại vẫn là vị kia ở Thúy Hà điện quả thực trèo nhanh, cùng với Liễu Tài nhân này có thể nói là ngày càng cách biệt.
“Nha đầu Du nhi kia lại nháo ở nơi nào rồi, sao không thấy nàng tới thỉnh an bổn cung?” Sắc mặt Ngạn phi có chút không vui, ban đầu nếu là nam hài thì hoàn cảnh hiện giờ nhất định đã khác, trong tiềm thức vẫn là không quá thích đối với vị Đại công chúa Tề Nhược Du.
“Hồi nương nương, tối qua tiểu công chúa la hét muốn Quế ma ma kể chuyện, ngủ trễ một chút, cho nên sáng nay không thể thức dậy đúng giờ“. Xuân Đào nhỏ giọng nói.
“Thì ra là như vậy, Xuân Đào, một lát nữa đổi Quế ma ma đó đi.” Mắt Ngạn phi trầm xuống, lạnh lùng nói. Xuân Đào đã thành thói quen trả lời: “Lát nữa nô tỳ đi Nội vụ phủ tìm một người tài giỏi tới“.
Ngạn phi rảnh rỗi thích nhất là uống trà, câu môi cười một tiếng. Hôm nay Kỳ Quý phi độc quyền hậu cung, nàng không...