*Rầm*
Một tai nạn xe hơi xảy ra trên con phố Leon khiến nhiều người bị thương, xe BMW của một cô gái đâm thẳng vào taxi đang băng qua đường lớn.
Sự việc bất ngờ làm cho nhiều người đi bên đường tránh không được bị thương. Theo lời tài xế taxi, ông ta chở một bệnh nhân tới Bar Night, có lẽ cô gái kia không nghĩ né tránh một mực lao thẳng vào xe, may mắn có túi khí nên ông ta thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Cô gái kia lại không may như vậy, đã bị chấn động xuất huyết não mà chết. Còn nữ bệnh nhân kia lại vô thanh vô thức biến mất, không để lại chút vết tích cho người ta truy cứu.
Theo điều tra sơ lược, cho thấy xe BMW của cô gái kia bị đứt phanh, người bị thương cũng chỉ chửi rủa vài câu liền thôi. Vụ án tai nạn xe cứ vậy chấm dứt.
Nữ bệnh nhân kia, chính là Nguyệt Thần hiện tại đang rất thản nhiên thay đồ ở Shop Tore - cửa hàng chính quy độc quyền của nhà thiết kế Neji.
Thấy Nguyệt Thần cười híp mắt nhìn vào trong gương, Kỳ Đan hiếu kì:"Y tiểu thư, có vẻ rất vui?" Trong lòng phấn khích chết đi được, haha, mấy người kia sẽ không ngờ cô là người đầu tiên gặp được Y Y đâu. Cho họ ghen tị chết đi! Haha~
"Hẳn vậy." Nguyệt Thần thu lại nụ cười, nhướng mày hài hước.
"Có thể cho muội biết không?" Kỳ Đan tươi cười, nét mặt trẻ con khả ái làm cho người ta lầm tưởng cô chỉ mới 12t.
"Muội có xem tin tức sao?" Nghĩ đến chuyện ban nãy, ý cười đáy mắt Nguyệt Thần càng sâu thêm một phần.
"Có, có. Không có ai chết, mà riêng cô gái kia lại...thực đáng..." Kỳ Đan vội gật đầu, thở dài cảm khái.
"Kẻ đáng chết!" Nguyệt Thần nhếch môi cười chặn họng Kỳ Đan làm cô nàng chính thức câm lặng tròn mắt nhìn cô.
"Cô ta cố tình, hòng muốn tông choáng váng tôi, sau đó sẽ cho những người kia tới thu thập tôi. Đường đó vắng vẻ, không camera...vừa vặn, tôi cắt phanh dựng hiện trường giả." Cô cúi đầu lựa khăn choàng cổ, thản nhiên nói ra sự thật.
"Tỷ...vậy, kẻ bị thương chính là mấy kẻ bị gọi tới, còn tài xế thì sao? Ông ta không thấy ư? Khoan đã, nếu chỉ là đụng nhẹ, vậy tại sao trông cô ta giống..." Kỳ Đan nhíu mày cảm thấy không đúng.
Nguyệt Thần lấy khăn choàng lên cổ mình, phối màu sắc nhàn nhạt nói:"Là tôi đập ngất ông ta. Cô gái kia, xác thực bị xuất huyết não, nhưng không phải do chấn thương mà là vì tôi kê đơn cho cô ta."
Cả người Kỳ Đan run lên một cái, có cần bình thản như vậy hay không a. Tuy nhiên, tiếp theo Kỳ Đan nói:"Thực ngu ngốc! Chỉ với trò con nít này mà mong đối phó với tỷ. Quả thực tìm đường chết!"
Nguyệt Thần mỉm cười. Hẳn do ngày đó bị ức chế quá mức tích thành thù hặn nên cô ta mới động sát ý. Chỉ tiếc cho Lend đụng phải Nguyệt Thần cô, chắc cô ta cũng không nghĩ đến cô cả thương tích cũng không có, còn cô ta thì trực tiếp xuống gặp Diêm vương.
"Vậy tỷ tới Bar Night làm gì vậy? Muội muốn đi theo." Kỳ Đan ôm cánh tay cô lắc lắc, nài nỉ.
"Đóng cửa đi. Còn có chuẩn bị máy quay tốt nhất, tỷ ta dẫn ngươi đi xem kịch." Cô khẽ cười, dặn dò. Kỳ Đan gật đầu, nhanh chạy đi lấy đồ.
Kỳ Đan lấy xong đồ rồi, nhưng nhìn tới Nguyệt Thần đang thất thần lại không biết có nên gọi hồn cô về hay không. Nhỡ đâu Y tỷ, à không Nguyệt tỷ đang suy nghĩ việc trọng đại mà cô phá hư thì sao? Với tính cách tỷ ấy nhất định không tha cho cô. ><|
Bất ngờ nhận lấy cái cốc rõ mạnh, chưa chịp phản bác Nguyệt Thần đã mở miệng châm chọc:"Con nhỏ này, còn không nhanh đi, thất thần cái gì!!"
Kỳ Đan mếu máo chỉ có thể nuốt nước mắt uất ức vào trong lòng, người ngây ngốc rõ ràng là tỷ nha, cô đáp:"Dạ." Số cô thực khổ mà, thế nào lại đi theo đại tỷ như vậy.
----
Kỳ Đan kìm khoé miệng run rẩy, bình tĩnh hỏi:"Tỷ có thể cho muội biết vì sao chúng ta phải đi cửa sổ vào không?" Cửa chính rộng mở hoan nghênh, vì sao lại không đi a~
"Muội không thích à? Vậy chúng ta đi cửa trước nha." Nguyệt Thần nhíu mi, cô không muốn làm khó vị Đan muội mới quen này. Nếu cô ấy muốn đi cửa chính, cô liền chấp thuận. Chắng qua sẽ có chút rắc rối...
Kỳ Đan cố hít thở sâu để giữ bình tĩnh, miễn cưỡng cười:"Thôi được rồi. Muội cũng không có kém cá chọn canh." Đã là leo qua một nửa rồi, chẳng lẽ bây giờ phải vòng một đường lớn để đi cửa chính à? Thiên à, là tư duy đại tỷ không phải người bình thường có thể theo kịp a. Mà cô là phàm nhân, hiển nhiên không có trí tuệ cao thâm để đoán ra dụng ý không đi cửa chính của Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần gật đầu không nhìn vẻ mặt co quắp của Kỳ Đan, kéo tay cô đi, híp mắt chằm chọc nhìn sàn nhà, môi khẽ mấp máy.
Kỳ Đan ép chặt cảm giác quái dị trong lòng, cố không làm phiền Nguyệt Thần. Mặt khác lại buồn bực không thôi, tự nghi ngờ, có phải hay không đầu óc cô đã trở nên trì độn không đủ dùng!?
"Đây." Nguyệt Thần đột ngột dừng lại khiến cô suýt nữa đụng vào người Nguyệt Thần, chưa để cô thăng bằng đã bị kéo vào trong phòng.
Cả người cô theo quán tính ngã nhào lên sofa gần đó, còn Nguyệt Thần đã tự lúc nào lấy máy quay điều chỉnh chế độ.
Dưới ánh đèn mờ đủ soi sáng căn phòng với những chiếc bàn ghế thuỷ tinh được khắc hoạ tiết tinh tế, lấp lánh gợn sóng cùng ánh đèn mờ ảo trông hệt như pha lê tinh tuý. Ngoài trừ hai bức tường với cánh cửa, thì bức tường thứ ba là thuỷ tinh trong suốt đặc chế, có thể làm cho người ngồi đây thấy rõ mọi quan cảnh nhộn nhịp bên dưới.
Kỳ Đan nhìn khung cảnh phía dưới, sắc mặt vụt đỏ, ngay cả cười cũng không nổi, nghiêm túc hỏi:"Y tỷ à, chúng ta đến đây là để làm gì vậy?"
Nguyệt Thần nhấc mắt thản nhiên chăm chú quan sát bên dưới, nhẹ nhàng nói:"Xem AV." Nói xong, đặt máy quay lên thành ghế phù hợp để có thể quay toàn cảnh.
Mặc kệ Kỳ Đan ngơ ngác, cô lại gần tủ lạnh lấy nước uống có sẵn, thuận miệng hỏi:"Muội muốn uống gì?" Cũng không đợi cô nàng trả lời, cô liền ném chai nha đam đi.
Kỳ Đan vội mở nắp tu một hơi, tay quạt quạt, khẽ than:"Thực nóng a." Không phải cô nóng mà là cảnh dưới kia quá nóng bỏng rồi, khiến cho cả người cô khô nóng không thôi.
Nóng bỏng? Cũng phải thôi, nếu màn chơi 5P không đủ kích thích thì thế nào mới gọi là kích thích. MK, người đàn bà kia cũng quá dâm đãng a. 5P, chưa đủ thoả mãn cô ta hay sao mà còn uốn éo bất mãn.
"Xem muội kìa! Chưa biết thân phận họ đã cảm thấy ngượng ngùng rồi." Nguyệt Thần hé miệng cười nhạo.
Kỳ Đan lắp bắp:"Kia..có thể...không ngượng sao...đừng nói...với muội..là tỷ không ngại." Cô dù sao cũng là một tiểu cô nương được sống bao bọc dưới cánh chim của anh trai.
"Ta không ngại. Nào, để ta giới thiệu cho muội từng người." Nguyệt Thần mỉm cười, ánh mắt loé lên ý cười rực rỡ, nói:"Người đàn ông mắt lục diệp, là Mạc Tứ Ly. Còn người mắt nâu sẫm, là Kiêu Chi Hàn. Mắt đen tóc vàng, là Hứa Dương. Người nhìn có vẻ lạnh lùng cương nghị, là Quân BE - chủ Bar Night. Người đàn ông cuối cùng kia, là Du Tử Nghiêm. Muội biết không, cô gái kia chính là công chúa Du gia nổi tiếng - Du Thanh Nhi."
"A..thiên ạ! Họ làm sao lại.." Kỳ Đan bị doạ sợ đến mức lui lại, không dám nhìn nữa.
"Trông muội kìa...ha~thế giới này còn nhiều mặt tối mà con người không thể nhìn tới được. Muội ngây thơ như vậy, liệu ra đời có bị gạt hay không? Như vậy đi, từ hôm nay trở đi muội theo ta học tập, làm trợ thủ cho ta. Còn bây giờ muội có thể đi ngủ." Dù sao, kinh hách quá không tốt - sẽ để lại ám ảnh, cho nên để cho Kỳ Đan chậm rãi thích nghi là tốt. Nguyệt Thần phá huỷ mầm non của đất nước, một chút tội lỗi cũng không cảm thấy ngược lại rất bình thản ngồi đó vừa uống nước vừa xem diễn.
Kỳ Đan muốn khóc, rất uỷ khuất nha. Cô chưa bao giờ biết, thì ra một con người ôn nhuận tốt bụng như Nguyệt Thần cũng có một mặt khác. Điều này làm cô cảm thấy tuyệt vọng hết sức, liệu thế giới sẽ còn bao nhiêu người thực sự quan tâm không tính toán với mình. Bất cứ ai cũng có thể mưu hại mình, dưới lớp mặt nạ kia, có bao người thật tâm đây.
Nhưng cô lại cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao Nguyệt Thần tỷ lại dắt cô tới chỗ này? Suy nghĩ miên man, Kỳ Đan co ro ngủ trên sofa làm bằng nệm bông duy nhất trong phòng.
Nguyệt Thần nở nụ cười châm chọc. Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Dược hiệu, rõ ràng đã hết từ lâu. Nếu họ muốn dừng thì đã dừng rồi. Một mặt nói yêu thích cô, mặt khác lại ghê tởm chung chăn thân mật cùng người khác.
Phía sau tập kích bất ngờ, toàn thân dựa vào lồng ngực ấm áp, cô khẽ nói:"Tôn Kỳ Dương, anh rốt cục muốn gì?"
Tôn Kỳ Dương cười trầm thấp, nghiêm túc nói:"Tôi muốn em!" Rõ là anh ta rất nghiêm túc, nhưng tại sao qua tai cô lại trở nên ái muội thế này?
"Được rồi. Bàn chính sự a." Cô nhích người muốn tách ra khỏi người hắn, nhưng lại càng gần hơn, khoảng cách nháy mắt bị Tôn Kỳ Dương rút ngắn.
Hắn tì càm lên vai cô, hơi thở nóng rực phả vào má. Cả người cô cứng đờ, cắn răng nói:"Anh...tránh ra."
"Em không cần lại xa cách tôi như vậy! Tôi sẽ không chịu nổi đâu. Em là một cô gái thông minh, hẳn sẽ hiểu từng lúc phát tác còn hơn so với khi bùng nổ." Tôn Kỳ Dương trầm giọng nói. Ánh mắt một lúc càng nóng rực như muốn cắn nuốt cô sạch sẽ.