Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống

Chương 21: Chương 21: Chênh vênh




Chiếc xe lao thẳng xuống biển đánh văng làn sóng, bọt nước tung toé lên thành một đường cong đập vào vách, vài giọt nước bắn lên mặt Nguyệt Thần đồng thời thức tỉnh tâm hồn lơ lửng của cô.

Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe đã bị biển cả cắn nuốt lấy bóng dáng, trong lòng ngoại trừ tĩnh mịch thì chẳng còn gì cả.

"Haha~đúng là hậu duệ vương triều Konaruto, thấy người mình ưa thích hy sinh vì mình mà lại lạnh lùng như vậy, chậc...đúng là máu lạnh." Từ phía sau bất ngờ vang lên âm thanh trào phúng, Nguyệt Thần xoay người lại, khoé môi vẽ nên nét cười hững hờ ngạo mạn.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, bật cười:"Phải, đúng là con cháu vương triều.." Đều ẩn nhẫn, ngông cuồng ngạo mạn, tàn ác thị huyết như thế. Cho nên họ rất dễ dàng tìm ra Cổ Nguyệt Thần thực sự giữa vạn người trùng tên.

Cô đột ngột nâng chân đá xoáy một vòng, tiếng cười điên khùng của ông ta tắt ngấm.

"Hừ, một mình ông còn vọng tưởng tới bắt tôi." Cô nâng môi cười khinh miệt.

"Haha~" Người đàn ông vất vả đứng dậy còn phun ra một ngụm máu lẫn lộn răng, cho thấy cú đá vừa nãy...Nguyệt Thần không hề nương chân dứt khoát một cú đo ván.

Ông ta cúi người một góc 90° cung kính, tiếng cười mừng như điên thoát ra vào buổi sớm khiến người ta lạnh sống lưng một trận, cao giọng hô to:"Thưa công chúa Konaruto thứ 132, phép thử đã thành công, nhận định hậu duệ. Cổ Thiên Nguyệt chính là Cổ Nguyệt Thần của thế giới hắc đại truy tìm bấy lâu." Nói xong, ông ta bắn pháo tín hiệu lên trên trời, nơi đó nổi từng đợt rực rỡ biểu tượng hưng thịnh một thời của vương triều Konaruto, và ấn kí qúy tộc xa xưa - con số I La Mã...Qua một hồi sáng rực, tất cả rơi xuống biển, bầu trời trong trẻo sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Nguyệt Thần chìm xuống đáy biển, hiểu được hàm ý của mọi chuyện đã - đang xảy ra, cô nắm chặt tay bóp cổ ông ta, hàn ý cùng sát khí ve vãn bao trùm lấy đoạn đường, hình bóng tử thần dần lộ diện.

Người đàn ông lắp bắp kinh hãi lắp đầu định nói, nhưng lại bị nụ cười ôn nhu của Nguyệt Thần doạ hỏng.

"Có bản lĩnh mang phiền toái cho tôi, thì nên biết bản thân sẽ không sống được bao lâu. Hơn nữa....bí mật này nên trôn cùng ông a." Cô đặt tay lên miệng suỵt một tiếng ra hiệu, lắc đầu mỉm cười.

Rõ ràng khí chất ôn nhu thánh thiện, nhưng ánh mắt lại là của Tu La ác quỷ đến từ Địa Ngục đòi mạng. Sự tạo hình của thiên lại vô cùng ngoạn mục, kết hợp thiên thần và ác quỷ không chút khuyết điểm mà còn bổ trợ trở nên hoàn thiện.

*Rắc* Nguyệt Thần dùng sức bẻ gãy cổ hắn, thuận tay vứt xuống biển. Lẽ ra cô sẽ không để hắn chết nhanh như vậy, nhưng tình hình không cho phép cô làm vậy.

Cô cúi đầu nhìn bên dưới dồn dập sóng lớn, khẽ than:"Ái Huân có đệm lót đi chung, hẳn sẽ không buồn đâu."

Nguyệt Thần nhanh chóng rời khỏi, cô cũng không ngu ngốc đứng đó đợi chi viện của những kẻ bóng.

Chậm rãi bước đi trên con đường thênh thang, cô biểt, từ một khắc ông ta bắn tín hiệu kia...cuộc đời cô đã rẽ sang trang mới với bản thân là tầm ngắm dành cho kẻ bóng tối khao khát ánh sáng - một cuộc sống muôn vàn phong ba máu tanh. Thế nhưng, cô tựa hồ lại có chút mong chờ a.

"Nguyệt Thần!?" Tiếng xe thắng gấp lại, giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.

"Lam Hằng?" Nguyệt Thần có chút không xác định, ngẩng đầu nghi vấn.

"Thực là em rồi, em có biết tôi tìm em vất vả lắm không!!!" Lam Hằng một tay ôm gọn cô vào lòng, thấp giọng nỉ non. Chết tiệt, hắn rời đi không lâu cô liền trốn đi, đến khi trở lại chỉ thấy mặt thối của Tịnh Khiết, và âm u của Kiêu Chi Hàn cùng Mạc Tứ Ly đã lâu không thấy mặt.

Cô đẩy Lam Hằng ra, giọng nhẹ tênh nói:"Từ giờ, không cần che giấu nữa rồi, bọn họ....đã biết."

Ánh mắt hắn u tối lạnh đi, trầm giọng:"Tôi có thấy tín hiệu. Thực không ngờ, họ lại biết nhanh như vậy. Lên xe đi, chúng ta về." Bởi, hắn nhra được trong giọng cô mang theo tia xa cách cùng phòng bị. Sau chuyện này, có lẽ cô cũng cần thời gian suy nghĩ.

Nguyệt Thần gật đầu lên xe. Đầu tựa vào khung cửa sổ mệt mỏi nhắm mắt. Lòng phòng bị của cô vốn rất nặng, sau khi trải qua chuyện Ái Huân cùng hậu duệ gì đó, cô càng không dám tin một ai, hay thoải mái đặt tính mệnh trong tay kẻ khác bằng cách vô tư ngủ. Dù đã mệt mỏi không kìm chế được, cô vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, sợ sau khắc kia mở mắt, bản thân đã ở Địa Ngục - nơi mình vốn thuộc về.

Hơn nữa, cô.....aiii, thôi bỏ đi! Ai động tới cô, tuyệt đừng mong sống yên!

Cổ Nguyệt Thần nhíu mày đưa tay chạm vào vết máu đã khô, nơi đó có một vết lõm sâu vẫn đang rỉ máu, tay chạm vào bên trong có cảm giác lành lạnh của kim loại. Cô biến sắc, cố gắng hít thở sâu để bản thân không phát run.

Không nên là như vậy!! Thiên không nên đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Đời trước cũng là cảm giác này, rõ ràng bị thương thế nhưng lại chẳng cảm thấy đau.

Không cảm giác được, không phải là triệu chứng ung thư não hay sao!! Chẳng lẽ xuyên qua cô cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này. Trước mới hết bệnh, nay lại....sao cô có thể chịu được đả kích này chứ.

"Thần, em..."

"Gọi Yuu, Yuu." Cô trầm giọng nói, không để lọt một tia dao động cảm xúc nào ra ngoài. Nhưng Lam Hằng là ai chứ, sao không phát hiện được, chỉ là hắn bất động thanh sắc làm theo lời cô.

"Yuu?" Thấy bên kia im lặng, Lam Hằng đành bất đắc dĩ dò xét.

"Haha~không ngờ Lam giáo sư cũng có ngày nhờ vả tôi nha." Cẩm Tiên Nguyên Phương bên kia rõ ràng rất khoái trá chế giễu hắn.

"Không phải..."

"Đùa gì đấy, không có chuyện nhờ vả gọi tôi làm chi, giáo sư?"

"Nguyệt bị thương, cần cậu."

"Shit! Sao ông không nói sớm!!!!" Nguyên Phương rủa một tiếng.

Lam Hằng im lặng một lúc mới mở miệng:"Cậu có cho tôi thời gian nói à?"

"Nguyệt ở đâu!?" Nguyên Phương tự nhủ phải bình tĩnh, không nên gây chuyện cùng vị giáo sư độc địa kia.

"Australia."

"Ok, tôi tới liền."

Nửa tiếng sau...

Nguyên Phương với đầu tóc bù xù nhưng không làm mất đi vẻ tuấn lãng bước vào phòng họ đã hẹn trước.

Lam Hằng nhíu mày nhìn hắn một bộ dạng lôi thôi, cười:"Đừng nói với tôi cậu đi tên lửa tới."

Không hề làm Lam Hằng thất vọng, Nguyên Phương gật đầu, còn bổ sung:"Nhảy dù trên tên lửa xuống."

Khoé miệng Lam Hằng kéo ra, tên này liều mạng như thế càng nói rõ địa vị của Nguyệt Thần trong lòng hắn.

"Cô ấy đâu?"

"Kia." Theo hướng chỉ tay của Lam Hằng, Nguyên Phương trông thấy bộ dạng tiêu điều xơ xác, nhiễm vài phần mệt mỏi của Nguyệt Thần.

Trong lòng không hiểu sao tức giận, Nguyên Phương đi tới quát:"Bị thương còn không biết nghỉ ngơi, cô thật không biết chăm sóc bản thân mà."

Nguyệt Thần im lặng nhìn Nguyên Phương, rót tách trà cho hắn:"Uống một chút."

Lam Hằng phát ghen. Cô chưa bao giờ rót trà cho hắn uống, thật tiện nghi cho tên âm binh kia, mà thôi cũng không sao, dù gì hắn cũng đã ăn phần cơm do chính tay Nguyệt Thần làm. Cán cân được thăng bằng.

Giọng Nguyên Phương được nâng lên quãng tám cắt đứt suy tưởng của Lam Hằng, phẫn nộ truy vấn:"Nguyệt, ai..là ai đã bắn thương cô." Hắn lúc này ngồi gần cô mới phát hiện ra trên người cô ngoại trừ mùi máu còn có hương lưu huỳnh nhàn nhạt của đạn dược.

"Lấy ra." Nguyệt Thần lạnh nhạt phun ra hai chữ uể oải ngã người lên bàn.

Hắn sửng sốt, lại vùi đầu lấy dụng cụ, dùng kéo cắt áo quanh khu vực bị hở lỗ, tay thoăn thoắt kìm nhỏ lấy từng viên đạn ra. Âm thanh leng keng của đạn trên khay đựng liên tục vang lên, đến hồi tỉnh táo lấy xong toàn bộ, Nguyên Phương có chút không thể tin được.

Cả hai người đàn ông mạnh mẽ giờ phút này lại yếu ớt đến run lên, lòng đau như bị kim đâm từng hồi. Những tám viên đạn...cô cư nhiên có thể chịu đựng đến tận lúc này, người bình thường chịu được sao!?

Lại nhìn Nguyệt Thần điềm nhiên như không lấy thuốc khử trùng để lên vết đạn bắn.

Tấm lưng mềm mại ẩn hiện đường cong qua lớp vải bị cắt nát, Lam Hằng bỗng thấy khô nóng. Thầm mắng bản thân là cầm thú, cô bị thương đến vậy mà hắn còn suy nghĩ không đúng với cô.

Nguyên Phương nhẹ giọng:"Để tôi làm được không?" Nhìn cô tự bôi vết thương, hắn thực sự rất đau giống như cô đang sát muối lên tim hắn bằng hành động vô tư tàn nhẫn của mình.

Cô gật đầu nằm xuống, nhắm mắt hưởng thụ sự quan tâm sắn sóc của hắn.

Không gian yên tĩnh, tất cả đều bình yên nhẹ nhàng như vậy, chẳng qua chỉ là dấu hiệu bắt đầu đợt sóng gió mới.

Nguyệt Thần hốt hoảng bật người dậy nhìn chung quanh. Không phải kiểu cách nhà ở châu Úc, vậy hẳn cô trong lúc vô tri đã bị họ đưa về nước rồi.

Nguyệt Thần thở dài một hơi, cô sao có thể ngủ thiếp đi chứ. May mắn cô bị thương, may mắn bầy sói lang này biết thương hoa tiếc ngọc, may mắn Nguyên Phương còn có đạo đức nghề nghiệp biết bảo vệ bệnh nhân. Cô còn không quên ánh mắt đầy dục vọng của Lam Hằng đâu.

"Yuu." Cô lớn tiếng gọi, cô muốn biết bệnh tình của mình.

"Hừ, mới tỉnh dậy liền gọi hắn, em cũng nên biết bản thân khỏi bệnh liền trốn đi. Nguyệt, em thật giỏi." Tịnh Khiết hừ lạnh bước vào, gằn từng chữ khiển trách.

Nguyệt Thần rụt đầu. Sao lúc trước cô không biết tên thụ này hung dữ như vậy a!?

Ế, hắn có tư cách gì trách mắng cô, hắn cũng đâu phải người nhà của cô.

Thấy cô bị thương liền muốn ức hiếp cô à. Để cô khỏi hẳn, Tịnh Khiết a, anh tự cầu phúc nhiều đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.