Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống

Chương 30: Chương 30: Hồ nước lạnh




"Chủ trì công đạo?" Tôn Kỳ Dương đang nói cái quái gì vậy. Trong đầu ba người đồng loạt hiện lên chung một suy nghĩ, tuy nhiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng ác liệt như trước, giọng điệu thản nhiên lập lại.

Lam Hằng phủi bụi dính lên gấu quần, nhếch môi đáy mắt âm u nhìn Tôn Kỳ Dương bước vào trong.

Chỉ có La Hoàng Tu khoanh tay ôm ngực vẻ bàng quang, tựa như theo hai người kia tới đây chỉ để xem kịch vui chứ không phải lo cho Nguyệt Thần.

"Phải." Mặc kệ bọn họ là vẻ mặt thế nào, Tôn Kỳ Dương lại gần quầy pha chế nhìn vào khoảng trống trong gốc, sắc mặt trầm xuống liếc qua đôi nam nữ vẫn đang rong ruổi bể dục vọng.

Đi tới đá người đàn ông tay siết chặt cổ hắn, Tôn Kỳ Dương trầm giọng quát:"Ngươi có thấy ai đi ra?" Người đàn ông bất ngờ bị kéo khỏi trận hoan ái, cũng không có mê mang nhanh lấy lại tinh thần hoảng sợ lắc đầu.

Tôn Kỳ Dương hừ lạnh hất người đàn ông ra. Nhấn mic lệnh thuộc hạ:"Nhanh đuổi theo." Lại liếc nhìn ông ta, tự giễu, hắn nhất định hồ đồ rồi, thế nhưng trông mong ông ta có thể nhìn thấy gì chứ.

"Ngồi xuống uống chút đi."

Ba người cũng không đợi Tôn Kỳ Dương nói thêm trực tiếp ngồi xuống sofa đối diện đôi nam nữ đang giao hoan, hững hờ khui Vodka rót từng ly uống.

Vẻ mặt ba người chưa từng buông lỏng khi nhìn thấy hai người Mạc Tứ Ly và Kiêu Chi Hàn, cũng như sự ngạc nhiên khi trông thấy nữ nhân kia là Du Thanh Nhi công chúa cao quý Du thị hiện tại mặc người chà đạp mà còn rất hưởng thụ.

Thác Viễn nhíu mày khó chịu. Nơi này nồng nặc mùi hoan ái, uy, người dưới sân khấu không phải là Hứa Dương cùng Du Tử Nghiêm đấy chứ. Nhìn hai người kia loã thể cùng dấu vết hồng tím trên thân thể, trong lòng hắn dấy lên một trận kinh tởm buồn nôn.

Dựa vào khả năng quan sát cùng khứu giác nhạy cảm, Lam Hằng phát hiện được trong không khí có chất kích dục nồng độ nặng dù đã rất loãng. Không nhìn cũng biết ban nãy vừa xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc 5P lại không có cơ hội thưởng thức.

"Anh có quan hệ gì với 'Mặc'?" La Hoàng Tu liếc mắt nhìn Tôn Kỳ Dương, nghiêm túc hỏi một câu.

"Quan hệ? 'Mặc'? Ý cậu là, nơi này là của 'Mặc'?" Tôn Kỳ Dương nhướng mày giọng như khẳng định.

La Hoàng Tu không trả lời nhưng lại hỏi một vấn đề khác:"Vậy sao anh có thể tung hoàng quấy rối thả khói 'mê hoặc'? Ai cho phép anh?"

Tôn Kỳ Dương im lặng. Quả thật không có ai cho phép cả, nhưng chỉ cần hắn muốn thuộc hạ liền chiếm đóng quán Bar thích hợp để làm loại chuyện này, thế nhưng không ngờ nơi này lại là của 'Mặc'.

Đây không phải hành vi khiêu khích 'Mặc' thì là gì?

Cả ba nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương đều là hiểu rõ cùng kiên định. Thì ra thế lực của 'Mặc' đã sâu đến mức Tôn gia hắc đạo điều tra không ra - Cổ Nguyệt Thần là đại boss của 'Mặc' dù là Tịnh Khiết người lập ra 'Mặc' cũng nghe theo cô răm rắp.

Nếu không phải lần trước ở bệnh viện hé lộ đám người Lão Tam, Ngũ, Lục...chỉ sợ họ còn không biết phía sau lưng Cổ Nguyệt Thần còn có hậu thuẫn khủng bố như vậy. Cho nên việc này tuyệt không nên lọt ra ngoài, kẻ địch ngoài sáng ta trong tối mới là ưu thế nhất.

Mạc Tứ Ly giật mình cúi đầu. Đúng vậy! Sao hắn có thể quên đây là địa bàn của 'Mặc'? Mà ban nãy biểu hiện của Tôn Kỳ Dương, người có thể dưới mí mắt bọn họ vô thanh vô tức chạy đi...ngoài Cổ Nguyệt Thần thì còn ai vào đây?

Chỉ có người trong 'Mặc' mới rõ lối đi tại địa bàn của mình, vậy người kia đích xác là Nguyệt Thần sao? Cô đã nhìn thấy gì rồi!?

Mỗi người một tâm tư, nhưng Kiêu Chi Hàn trầm mặc nãy giờ cũng lên tiếng:"Tại sao không hưởng thức vẻ mặt đau khổ của kẻ thù, còn ở đây trò chuyện?" Ý tứ, Du Thanh Nhi chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện trong miệng Kiêu Chi Hàn.

Mọi người nhất tề nở nụ cười, rót rượu an nhiên thưởng thức vẻ mặt đau đớn vui sướng, âm thanh dâm đãng kiều mị, thân thể mềm mại ưỡn ẹo của Du Thanh Nhi.

Trong khi bọn họ đồng lòng nhìn xem kẻ dẫn họ tới những rắc rối, bên Nguyệt Thần lại chẳng hay ho chút nào.

Vừa leo cửa sổ ra Nguyệt Thần chạy một mạch, chạy nhanh không để ý vấp bậc thang té khiến Nguyệt Thần cảm thấy mình rất ăn hại, có đi không cũng không đàng hoàng, mà nguyên nhân đều do chiếc giày cao gót màu đỏ 5 phân kia.

Phải biết rằng Nguyệt Thần cô không có thói quen đi cao gót, huống chi nơi này chỉ còn một chiếc, đi không vấp dập mặt thì đã tốt lắm rồi.

Vứt luôn chiếc giày còn lại, Nguyệt Thần miễn cưỡng đi chân không trên đất lạnh ẩm sương khuya lẫn sớm.

Tuy trời rất lạnh, nhưng Nguyệt Thần lại cảm thấy chiếc choàng cổ trên cổ rất nóng. Chạy nhanh làm khăn choàng cọ sát khiến cô không khỏi nhớ đến một màn Tôn Kỳ Dương áp môi lên cổ mình. Mặt thoáng vụt đỏ, thầm mắng bản thân vô sỉ! Cô đâu có gen M, sao lại tưởng nhớ đến tên chết tiệt kia.

Bất chấp cái lạnh của sương sớm, Nguyệt Thần tháo xuống quăng sang một bên, đạo đức cái gì bảo vệ môi trường không xả rác bừa bãi, không nhớ!

Nhưng chính vì ý thức kém cỏi không đúng lúc này, Nguyệt Thần bị dẫn tới hoạ sát thân. Rất hợp thời, âm thanh từ sau lưng truyền tới, cô đưa mắt liên tục nhìn về phía sau, mà không để ý một bước oanh liệt rơi xuống hồ.

Thật là khốn khổ không thôi, trời đã lạnh nước hồ càng rét, rơi xuống lại không thể đi lên bởi hai kẻ đáng ghét được kẻ đáng hận Tôn Kỳ Dương lệnh tới, cô nhận ra ký hiệu của Tôn gia thuộc hạ, đều nhờ vào lần chiến ở Kar Linsoft.

Nguyệt Thần dưới hồ âm thầm rơi lệ, thực cmn này cũng không phải lạnh bình thường đâu a~

"Bên kia, tôi mới nhìn thấy hình dáng giống Thiên Nguyệt tiểu thư, hướng đó."

"Đi. Tuyệt không thể để tiểu thư thoát. Nhanh!"

Khi đợi bọn họ rời khỏi hoàn toàn, cả người Nguyệt Thần đã bị tê liệt, khớp chân đau buốt, tay cố bám lấy bậc thềm nhưng lại không đủ sức để leo lên.

Cổ tay bất chợt bị nắm lấy, nếu không phải hiện tại cô đang ở dưới hẳn đã bị doạ ngất rồi, còn tưởng đâu là ma nước kéo chân a. Còn may, nơi cổ tay nhận lấy lượng nhiệt ấm áp không khác gì chăn sưởi ấm.

Đến khi vừa được kéo lấy, mặc kệ người vừa rồi là ai, Nguyệt Thần tức khắc lao vào thân nhiệt ấm áp kia, ôm chặt không buông.

"Này, cô buông ra. Tôi là nam nhân a."

Có chết cũng không buông! Đùa gì thế, cô mới mặc kệ hắn là ai! Giờ buông ra chả khác cảm giác rơi vào hầm băng là mấy. Sức chịu lạnh của cô rất rất kém a!

"Cô thích ôm ấp như vậy a~ Tôi không phản đối đâu." Trên đầu vang lên tiếng cười khúc khích cùng giọng nói quen thuộc.

Thân thể đã cứng ngắc càng cứng hơn, khoé môi Nguyệt Thần giật nhẹ, thức thời buông tay ra lập tức nhảy xa 3m, giọng rét run thêm nhiều phần bi phẫn.

"Cẩm Tiên Nguyên Phương! Anh, cái đồ bỉ ổi, lợi dụng lúc người khác khó khăn."

"Ai nha, Nguyệt cô nói vậy là không đúng nha! Chính cô lao vào ôm tôi mà." Cẩm Tiên Nguyên Phương quệt miệng bất mãn hệt như một đứa trẻ, đáy mắt loé lên tia...gian xảo?

"Khô..ng nó...i vớ..i a..nh! Hặc-chiu..hặc-chi.." Nguyệt Thần ôm mũi sụt sịt, co ro nói.

"Ồ.." Nguyên Phương nở nụ cười trong mắt đều là vui vẻ cùng ham muốn ôm cô vào lòng. Đúng là Nguyệt Thần a, hắt hơi cũng không giống người thường, lại tựa như mèo nhỏ với chiếc mũi ửng đỏ ươn ướt, quả thật đáng yêu vô cùng.

"Tô..i muố..n..về..a..!" Nguyệt Thần đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Ở đây là ở đâu a?

"Hắc..hắc..để tôi đưa cô về." Cẩm Tiên Nguyên Phương thân sĩ cúi người làm động tác mời.

Nguyệt Thần híp mắt chằm chọc nhìn vào gáy hắn nửa ngày, bỗng nhiên nhếch môi, chân co lên duỗi ra khảng khái dứt khoát đạp hắn ta xuống hồ.

"Haha~ thực sảng khái. Cơ mà...hắc-chi..về..a." Tạm dừng cảm xúc, đình chỉ xúc cảm vui sướng người gặp hoạ, Nguyệt Thần tung tăng về nhà mặc xác Cẩm Tiên Nguyên Phương chìm nổi.

Dưới bước chân vui vẻ hồn nhiên của Nguyệt Thần, Nguyên Phương đứng dậy bĩu môi bất mãn hô to sau lưng cô:"Nguyệt à~tôi hận cô!!"

Nét cười trên khoé mắt cô càng thêm đậm sắc tươi tắn, tinh tế.

Sáng trong, mát mẻ, có một kẻ dở hơi như Cẩm Tiên Nguyên Phương phá nát không khí yên tĩnh của sáng sớm, bắt đầu cho âm thanh nho nhỏ của một nhóm hoạt động, dần huyên háo nhộn nhịp.

Một ngày mới đã bắt kịp nhịp độ sống rộn ràng, bon chen.

- - -

So với năm người đang lo lắng mơ hồ, thì Tôn Kỳ Dương lại kiên nhẫn hơn nhiều. Mà sự kiên nhẫn bình tĩnh này làm cho năm người nghiến răng nghiến lợi bực tức không thôi.

Từng giây trôi qua, sự phẫn nộ lại càng lên cao. Nguyệt Thần biến mất không rõ hiện trạng mà bọn họ còn ngồi ở đây uống rượu, giải trí.

*Xoẻng*

Thác Viễn ném đi chiếc ly trên tay, đứng dậy vẻ mặt âm trầm nhìn Tôn Kỳ Dương. Lại quay đầu xem bốn người còn lại, bọn họ cơ hồ cũng cùng một lúc đứng lên quăng ly rượu.

Tôn Kỳ Dương nhếch môi chế giễu:"Ta xem ra, kiên nhẫn của mấy người chỉ đến thôi à."

Không để ý tới Tôn Kỳ Dương, Lam Hằng bình tĩnh hỏi:"Có phải người kia là Nguyệt?"

Nghe Lam Hằng nói, Tôn Kỳ Dương ngạc nhiên hỏi vặn:"Ta khi nào nói người kia là Thiên Nguyệt?"

Chơi đùa gì thế!!!!? Nếu không phải Nguyệt, còn muốn bọn họ ngồi đây nãy giờ bồi hắn. Muốn chết à?

Nhận được thông tin từ Tôn Kỳ Dương, cả bốn người còn lại lập tức lao lên tập kích hắn ta. Mẹ nó, trong khi bọn hắn lo lắng cho Nguyệt Thần thì tên khốn kiếp này lại đùa bỡn bọn hắn như vậy.

Mà, Tôn Kỳ Dương sao có thể để cho người ta đánh? Trước giờ chỉ có hắn đánh người ta thôi.

Một người thân chủ hắc đạo, một người là sát thủ, một người là lính đặc công chuyên bắn tỉa, một người là tổng giám đốc thủ đoạn thâm hiểm, người còn lại chỉ là hội trưởng bình thường.

Cuộc hỗn chiến diễn ra ngay sau đó, đồ đạc bay tứ tung.

Duy chỉ Lam Hằng đủ tỉnh táo để phân tích mọi chuyện, mà không lao vào cuộc chiến vô nghĩa kia.

Chính là màn đánh nhau lên đến cao trào, một bóng dáng thiếu nữ xuất hiện, cô đưa tay che miệng ngáy dụi mắt khẽ nói:"Anh trai, Nguyệt tỷ đâu rồi? Không phải mới vừa ở đây à!? Mọi người đang làm gì thế nhỉ??"

Không khí ngưng đọng cực điểm, vẻ mặt của năm người trang nghiêm vô cùng. Sắc mặt Tôn Kỳ Dương nháy mắt đen lại.

Đứa em này, sớm không xuất muộn không hiện lại lựa chọn thời điểm này đi ra. Không nên cố tình chơi hắn đi!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.