Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống

Chương 33: Chương 33: Ước nguyện nhỏ nhoi




*Xoẻng*

Chiếc ly thuỷ tinh được ném với lực đạo lớn vỡ toang trên sàn nhà, nước trong ly chốc lát lan ra.

Thân Mã Ni giật mình, may mắn nhanh né ra nếu không e rằng đôi chân xinh đẹp kia đã nát bấy. Trong lòng nỗi sợ hãi một lúc càng dâng cao, cô mơ hồ nhận ra...con người có đôi mắt đáng sợ đầy uy bức kia mới chính là con người thật của Cổ Nguyệt Thần.

Biết rằng tự chủ trương không tốt, nhưng cô lại không ngờ đến Nguyệt Thần giận đến như vậy. Thân Mã Ni nghẹn ngào:"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu.."

"Lòng tốt ngu xuẩn!" Nguyệt Thần cười khinh một tiếng.

"Sao cũng được, miễn cậu lúc không ai bên cạnh bị bệnh, không cần vất vả trăn trở cuộc sống, dù sao cũng là ba mẹ, ba mẹ luôn lo lắng cho con cái." Mã Ni thành khẩn nói.

Nghe Thân Mã Ni giải bày mà lòng nhịn không được châm chọc. Nếu họ là ba mẹ cô, thì sẽ mặc cô sống chết, tuỳ Du Thanh Nhi cắn nuốt tiền sinh hoạt của cô dù cô không cần số tiền ngứa mắt đó.

Hơn nữa...cô làm gì có ba mẹ! Cô tới nơi này trước sau căn bản chỉ là một côi nhi mà thôi! Cổ Mộc Thanh lợi dụng cô làm lá chắn cho thân phận công chúa của Du Thanh Nhi.

Về nhà họ Du đối với cô trăm hại chứ không có lợi. Không ngờ cô bạn này lại tốt bụng chạy tới phá đám. Cô về Du gia làm gì? Tại sao phải về? Nơi đó ngoài người dưng xa lạ, huống chi họ không ưa cô, cô không thích họ cần gì phải khó nhau.

Còn sức khoẻ, đấy là thân thể của cô, cô rõ hơn ai hết không nhọc công ai lo lắng.

"Nguyệt à.."

"Cút đi cho tôi!" Nguyệt Thần trầm giọng không chút khách khí tiễn khách.

"Cậu...tôi..hức.." Thân Mã Ni uất ức chạy vọt ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Thân Mã Ni, thân thể Nguyệt Thần lạnh dần, trong mắt không tồn tại chút độ ấm...

Từ khi tới đây cô chưa bao giờ buông bỏ đề phòng, chỉ là Mã Ni, tốt nhất cậu đừng chạm đến giới hạn của tôi.

Đừng nên làm tôi thất vọng vì tình cảm mình bỏ ra vì cậu.

Mã Ni nếu như cậu nghĩ trở về Du gia là tốt, thì tôi càng phải trở về để chứng minh quyết định của cậu là một sai lầm.



Tan tầm ra về, ngoài đường phố đông đúc thì siêu thị là nơi náo nhiệt.

Âm thanh bàn luận mua đồ trộn lẫn cùng tiếng xe đẩy dở hàng, người tới lui khó tránh khỏi va chạm. Điều này khiến Du Tử Nghiêm bất mãn không thôi.

Nhìn Du Tử Nghiêm cau mày có xu hướng nắm người phụ nữ kia lại tính sổ, Nguyệt Thần lắc đầu kéo tay áo hắn nói:"Bỏ đi. Chỉ là va chạm nhẹ thôi."

Đôi mày của Du Tử Nghiêm không có dãn ra mà càng nhíu chặt lại nắm cổ tay của cô giơ lên trách vấn:"Bầm tím thế này mà nhẹ sao?"

"Không sao." Nguyệt Thần mỉm cười rút tay khỏi bàn tay Du Tử Nghiêm. Trong lòng cũng thầm khó hiểu một trận, vì cái gì mà chạm nhẹ liền bầm tím, cô cũng không phải đồ thuỷ tinh, đụng liền lưu lại dấu vết.

Du Tử Nghiêm nghiến răng, hoàn toàn thua bởi thái độ vân đạm phong khinh của Nguyệt Thần, bất quá vừa đẩy xe vừa để ý kéo cô tránh cô lại bị 'chạm nhẹ' mà bị thương. Trong mắt của Du Tử Nghiêm, cái va chạm của bà thím kia không hề nhẹ nhàng tí nào. Thậm chí hắn còn cảm thấy bà ta có vài phần cố tình dù không biết vì sao.

"Du gia chấp nhận em về nhà à?" Sâu trong thâm tâm cô luôn chắc chắn cả Du gia kia nhất định không chấp nhận sự xuất hiện của cô, bởi sự hiện diện của cô trên cõi đời này là một vết nhơ của gia đình họ. Chỉ là khi biết Du Tử Nghiêm đáp ứng đem cô trở về một cách thoải mái, lại làm cho cô nảy sinh nghi ngờ bất an.

"Đương nhiên." Du Tử Nghiêm cười ôn hoà, đáp một tiếng.

Nguyệt Thần cười cười, đầu lông mày nhấc lên. Kỳ quái, thực sự kỳ quái a. Nếu là người khác hẳn sẽ không chờ nổi tống con riêng ra ngoài lập nghiệp khi lớn, Du gia khen ngược, rước cô về nhà còn bảo Du Tử Nghiêm đi mua đồ trang trí với cô.

Hiện tại Du gia hoàn toàn gợi lên hứng thú của cô.

Lăn qua lăn lại cả buổi mới mua xong các vật dụng, chưa kịp mong về nhà nhanh nghỉ ngơi đã bị Du Tử Nghiêm kéo lên tầng vật dụng gia đình.

"Ga giường, em muốn mua màu gì?"

"Xanh lục nhạt." Nguyệt Thần nhàn nhạt đáp. Cả nụ cười bên môi cũng lười giơ lên nguỵ trang, thầm than thở, đúng là chơi chung mới biết bản chất, đi mấy tiếng đồng hồ cùng Du Tử Nghiêm cô mới phát hiện hắn nói nhiều kinh khủng. Dù biết rằng lúc bên Mỹ gặp hắn không có gì tốt lành, lần này đi chung bản chất liền lộ ra bên ngoài, vẻ ôn hoà trang nhã chỉ là giả vờ.

"Màu này rất hợp với em, thanh nhã mềm mại."

T^T Du Tử Nghiêm, anh có thể hay không im lặng một giây cho tôi? Cô không muốn mang tội đánh người vô cớ đâu. Phải chi người này là Mạc Tứ Ly thì cô có thể đánh không nương tay rồi, ít ra Tứ Ly còn chịu được, nhưng loại người bạch kiểm như Du Tử Nghiêm, chịu nổi sao?

Thoáng chốc cô sửng sốt, vì sao cô lại nghĩ đến Mạc Tứ Ly. Vấn đề này không khiến cô bận tâm quá lâu, bởi vì Du Tử Nghiêm tiếp tục mở miệng hỏi.

"Rèm che cửa thì sao?"

"Màu đen." Ánh mắt cô u ám trả lời.

"Rất tốt, sang trọng mà không kém phần độc đáo."

"....."



"Anh về đi." Khi về tới nhà mặt của Nguyệt Thần đã không thể dùng từ thối hình dung, giọng điệu lúc nói câu này vài có phần cộc cằn cùng chút ẩn nhẫn khó nhận ra.

"Ừ, mai anh đến đón em." Du Tử Nghiêm gật đầu nói.

"Còn có, em muốn mang theo đồ gì thì dọn đi."

Không cần anh nhắc nhở.

"Ngày mai, ngày mai là em về rồi."

Nói nhảm!

"Ba mẹ rất nhớ em, đừng vì họ để em bên ngoài lớn lên mà bất mãn."

Giọng điệu thật nhẹ nhàng làm sao, chọn từ cũng đặc biệt nhân đạo.

"Ngày mai, 8h anh đón em, tranh thủ thời gian một chút."

Sao anh còn chưa cút, muốn tôi 'tiễn' anh đi à? Trong lòng Nguyệt Thần đã có chút không nhịn được rồi.

Giống như Du Tử Nghiêm nghe được nỗi lòng của Nguyệt Thần, hắn nói:"Anh về đây."

Nghe đến đây mắt Nguyệt Thần rực sáng, khuôn mặt trở nên tươi tắn, chỉ là ông trời không chiều lòng người, tiếp sau đó, Du Tử Nghiêm bồi thêm một câu:"Trước khi anh về, không mời anh vào nhà uống chút trà sao?"

Du Tử Nghiêm, con mẹ nó sao anh còn chưa cút đi! Lòng bi phẫn gào thét, tuy nhiên Nguyệt Thần vẫn phải miễn cưỡng cười nhợt nhạt:"Anh đi làm về đã mệt rồi còn đi mua đồ với em, em sao không biết tốt xấu còn quấy nhiễu anh, anh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Câu này dù nghe đi nghe lại, cảm thấy ý tứ vẫn là anh nhanh cút về nhà đi đừng làm phiền tôi, làm gì chứa đựng sự quan tâm nào!?

Chẳng qua đầu óc của Du Tử Nghiêm không được bình thường, đã không nghe ra một chút ý tứ, mà còn rất vui vẻ xoa đầu Nguyệt Thần cười:"Em quan tâm anh, vậy rất tốt. Nhưng anh thực sự không mệt, nào chúng ta vào trong trò chuyện đi, nói một ít về cuộc sống trước kia của em."

Song hứng khởi đi vào nhà, chừa lại Nguyệt Thần đứng câm lặng nhìn trời thật lâu.

Quyết định thuận theo Thân Mã Ni thực sự rất ngu xuẩn. Trước khi làm cho cô ta hối hận về quyết định của mình, thì cô đã ân hận muốn chết! Ban nãy ý nghĩ muốn đâm vào tường để khỏi nghe Du Tử Nghiêm lảm nhảm cũng có.

Cái này có được tính là tự tạo nghiệt chướng không? Chính là không cách nào quay đầu, đã mua đồ xong xuôi chẳng lẽ lại nói không về!?

Trời ạ, nước mắt của Du Thanh Nhi nhất định dìm chết cô.

"A...a!"

Nguyệt Thần bật dậy nhìn đồng hồ, tay run run đập đập đồng hồ, hy vọng nó đã hết pin.

Chỉ là kim giây từng tiếng tích tách vang lên đều đặn đập tan hy vọng nhỏ nhoi của cô.

Hiện tại đã là 7:55 a.m!

Cô còn chưa soạn được gì nữa.Du Tử Nghiêm chết tiệt, đều tại anh!

Hôm qua lúc mua đồ xong đã gần tám giờ tối, Du Tử Nghiêm không về mà còn ở lại tra tấn lỗ tai của cô. Tài năng nói trăm câu không trùng lập từ nào của Du Tử Nghiêm được phát huy một cách triệt để, kết cục đến tận mười giờ mới về, còn Nguyệt Thần bi tráng ngã xuống ngủ một mạch tới sáng.

Thời gian để vệ sinh cá nhân cũng chẳng đủ, nói chi là dọn đồ.

Cô muốn làm siêu nhân, siêu nhân a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.