Trước một khởi đầu luôn có nguyên do để phát triển, nhưng đi đến ngày hôm nay, Tôn Kỳ Dương đối xử với cô như vậy, cô vẫn không rõ tại sao hắn phải làm vậy?
Cô đắc tội hắn, nhưng hắn cũng không cần phải chà đạp tính kế cô như thế! Cô đã đào mộ tổ tông nhà hắn lúc nào mà hắn lại khinh bạc cô! Tên khốn kiếp!
Thấy hắn cởi từng nút từng cúc áo sơ trên người, cô muốn nổi điên. Cô không hơn ai, lại tuyệt không thừa nhận mình thua bất cứ ai, vậy sao giờ phút này cô bất lực, nỗi khuất nhục độc chiếm não bộ làm mắt cô đỏ bừng.
Tôn Kỳ Dương nhìn người dưới thân, đôi mắt đỏ ửng uỷ khuất không cam lòng, gò má hồng nhạt, ngực phồng phập liên tục biểu thị chủ nhân của nó đang rất phẫn nộ với hành động của hắn.
Không gian nhiễm một phần ái muội mờ ám...
Hắn khẽ cười cúi người hôn lên môi cô, tay bên dưới chạm vào tiểu huyệt cách một lớp vải.
Nguyệt Thần ưm một tiếng, tạo cơ hội cho hắn xâm nhập càng quấy khoang miệng, đầu lưỡi lưu luyến không rời chiếc lưỡi mềm mại của cô, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra ngoài, Tôn Kỳ Dương cong môi mút sạch lấy.
Dưỡng khí bị rút hết, đầu óc dẫn mơ hồ, ánh mắt mờ mịt cả lên. Hắn khẽ cười, từng nụ hôn rơi xuống cổ dần dịch chuyển lên vòng ngực đầy đặn. Ở viên kẹo hồng nhạt nhẹ liếm láp, răng dây dây cắn, đầu lưỡi xoay tròn nụ hoa, cả người cô run lên, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra kiều mỵ mê người, nhưng lời nói lại thì..:"Tôn Kỳ Dương...anh...là...đồ...khốn kiếp!"
Lời này làm cho tâm tình hắn càng vui vẻ, môi mút mạnh khiến cô rước lấy trận tê dại hoan hỉ, cô nghiến răng thở dốc:"Buông...anh..tên..vô lại..a..a."
"Haha~tôi có thể càng vô lại hơn, em thích sao?" Tôn Kỳ Dương hôn mạnh lên trán cô, hôn lên mi mắt cô, khẽ cắn mũi nhỏ xinh của cô.
Cảm giác cực kì hỗn độn, cô cụp mắt thầm lôi cả tổ tông nhà hắn ra lần lượt hỏi thăm một lần. Nghe hắn khẽ thì thầm bên tai:"Em sẵn sàng chưa?" Sẵn sàng cái gì? Bất an trong lòng dâng lên, chưa kịp suy nghĩ gì hạ thân đã bị xâm nhập bởi ngón tay của hắn.
Cả người cô giật lên, cảm nhận được ngón tay hắn trong cơ thể mình liền khan giọng mếu máo:"Anh...thế...nhưng...hức..hức..a..anh..cầm thú..!"
Bị tiểu huyệt tham lam thắt chặt lại thêm thanh âm uỷ khuất quyến rũ của cô, bên dưới bị trêu chọc đến cứng rắn. Nghĩ thầm chỉ muốn trêu chọc cô, thế nhưng cư nhiên bị trêu chọc ngược lại, dương vật cương lên phát đau.
Tôn Kỳ Dương khàn giọng trầm thấp ma mị:"Em xem..chặt như vậy..hẳn chưa ai chạm qua..tôi là người đầu tiên phải không?"
Nguyệt Thần im lặng, đâu nhất thiết cô phải trả lời hắn đúng không.
"Tôi, nói đúng rồi phải không? Không ngờ Thiên Nguyệt miệng mọi người lại trong sạch như vậy a. Còn Du Thanh Nhi kia...hừ!" Nói đến đây giọng hắn tràn đầy miệt thị liếc xuống đại sảnh chính diện vẫn còn đang luật động.
"An..h, có thể nói chuyện đàng hoàng không? Đừng..." cứ miệng nói, tay động không ngừng hay không!!?
"Làm..sao..tôi có thể ngừng khi...em ẩm ướt như vậy?" Hắn rút tay khỏi tiểu huyệt giơ lên trước mặt cô mút sạch ngón tay dính mật thuỷ.
Bị Tôn Kỳ Dương kích thích, mật thuỷ càng chảy ra thật nhiều, cô đỏ mặt nhắm mắt lại cam chịu, khoé mắt hơi ướt. Thân thể nữ phụ luôn dâm đãng như vậy, ngoài chấp nhận thì có thể làm gì chứ. ><~
"Em..không biết..bộ dáng mình rất mê người sao?" Tôn Kỳ Dương vừa nói vừa dời vị trí xuống hai chân cô, cúi người hôn lên hoa huyệt, đầu lưỡi tấn công vào tiểu huyệt nhấm nháp như đang thưởng bữa ăn ngon miệng.
Thanh âm chậc chậc vang lên dưới hạ thân, cùng sự càn quét mật thuỷ trong tiểu huyệt của hắn, cả người cô run rẩy hơi thở dồn dập, tuy phòng có máy lạnh nhưng thân thể lại khô khan dần nóng hơn.
Hai chân cô kìm không được kẹp chặt đầu hắn rên rỉ, Tôn Kỳ Dương để ý tới hành động của cô, môi dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, càng chuyên tâm liếm mút hơn.
Cũng vì không đề phòng mới bị Nguyệt Thần ngồi dậy một kích bổ gáy hắn, Tôn Kỳ Dương xụi lơ trên người cô đẩy ra hắn ra. Lấy khăn giấy lau hạ thể ướt đẫm dâm dịch, khó chịu bứt rứt nhanh chóng mặc đồ vào.
Trước khi đi khỏi, Nguyệt Thần nhịn không được đá hắn vài cái, trong lòng khinh thường. Đúng là đồ ngu, nghĩ chỉ khăn choàng trói buộc cô, dù thắt khó đến đâu vẫn chỉ là khăn choàng thôi. Món nợ ngày hôm nay, ngày khác lại tính, hừ!
Nguyệt Thần cũng không nghĩ leo cửa sổ ra, mà theo đường tắt đi tới đại sảnh căn bản quên mất ở đó đang diễn ra 'giao đấu' kịch liệt.
Chỉ là, nhìn trận cảnh trước mặt, Nguyệt Thần bị doạ đến ngây người. Đây là...chuyện gì đang xảy ra!?
Du Thanh Nhi hai tay bị trói vào cây cột, hai chân dang rộng để lộ tiểu huyệt mấp máy điên cuồng chảy dâm thuỷ nuốt trọn miệng chai rượu loại mạnh. Cúc hoa nhét dưa chuột bị Mạc Tứ Ly hung hăng nhét vô, hắn khan giọng chửi rủa:"Cô con tiện nhân này...dám bỏ thuốc tôi...chẳng lẽ cô thèm trai đến mức này? Hận không thể lăn lên giường đàn ông?"
Kỳ quái, là Tôn Kỳ Dương bỏ thuốc mà. Hay là...Nguyệt Thần cười nhạt, ánh mắt thương hại nhìn Du Thanh Nhi bị tra tấn còn đang rên rỉ. Thật xui xẻo cho cô ta, không hiểu cô ta thông minh hay ngu ngốc lại đi đắc tội Tôn Kỳ Dương, để rồi hiện ta bị tính kế thảm thương như vậy.
Nguyệt Thần bỗng dưng cảm thấy may mắn. Đúng là so với Du Thanh Nhi đắc tội cả ba người, cô vẫn còn may chán.
Kiêu Chi Hàn mắt lạnh nhìn, quần áo xộc xệch không chỉnh tề nhưng vẫn hoa nhã như thường, tay lại tàn ác đẩy chai rượu vào cổ tử cung của Du Thanh Nhi, miệng độc ác trào phúng:"Là vậy đi, thảo nào cả anh trai mình cũng không buông tha." TMD, đáng lẽ hay không nên tin tưởng nhân phẩm ả ta, chạy tới đây. Nghĩ qua mình phải dùng ả để giải thuốc lại cảm thấy ghê tởm muốn chết. Hận bản thân không thể bay về nhà đi tắm, chà sạch những dấu vết nhơ nhuốc này.
Ngoài trừ Du Tử Nghiêm cùng Hứa Dương vật ra ngủ thì Quân BE còn đang ngồi đó nhìn Kiêu Chi Hàn cùng Mạc Tứ đang xả giận, hắn thút thít khóc, giọng tràn đầy phẫn nộ:"Thực quá đáng...cư nhiên..cư nhiên...ôi...ô..ô...đời trai của tôi chấm dứt tại đây. Không biết có bị lây bệnh truyền nhiễm đường dục hay không...ô...ô..."
Mạc Tứ Ly liếc hắn một cái, khoé mắt giật nhẹ:"Cậu nói bậy cái gì đó."
"Chứ sao? Cậu không thấy biểu hiện ả ta thành thục à, rên kích tình lại lớn tiếng như vậy, rõ ràng trơn tru thuận lưỡi. Còn không phải trải qua nhiều tình giường mới thiết lập nên sao? Ô...ô...thực cmn, biết vậy tôi sẽ không ham vui chạy tới đâu. Không được...tôi phải đi xét nghiệm máu đây!" Nói xong, Quân BE xác dép chạy về hướng cửa sau đi về.
Khi đụng phải Nguyệt Thần đang đứng đó, hắn run giọng:"Lão đại..a!"
"Bar Night là địa bàn của chúng ta, thế nhưng cậu cũng bị tính kế cho được. Tôi đang suy nghĩ có nên đổi chủ hay không?" Cô mỉm cười nói rõ từng chữ.
"A..đừng mà..lão đại tha cho tôi a...tôi hứa sẽ...nghe lời mà...ô..ô.." Hôm nay thực xui xẻo a~
"Được." Thấy hắn nghi ngờ nhìn mình đáp ứng quá dễ dàng, Nguyệt Thần bồi thêm một câu:"Đại sảnh có camera mà nhỉ? Tôi đang nghĩ đến một ngày nào đó thiên thần trong mắt mọi người...trở thành...cả chó cái cũng không bằng."
"Tôi..biết. Cảm ơn lão đại tha. Ngài yên tâm, tôi sẽ không phụ bạc tâm ý của người." Quân BE nhe răng cười cúi người chào, song quay đầu bỏ chạy. Lão Đại quá đen tối, quá nguy hiểm a.
Nguyệt Thần nhún vai. Cô đã làm gì mà hắn sợ tới mức chạy không kịp. Uầy, kệ đi! Xem SM trước rồi tính. Cô vòng qua quầy rượu, tránh camera ngồi vào góc chết khui rượu trái cây uống.
Cô cũng không sợ Tôn Kỳ Dương tỉnh lại tìm mình, hắn có chết cũng không ngờ Nguyệt Thần không những không chạy trốn, mà còn ngồi tại đây xem SM trực tuyến.
Thường Nguyệt Thần sẽ không để bất cứ chuyện gì phá hỏng tâm trạng của mình, cho nên sự việc bị Tôn Kỳ Dương khinh bạc vứt sang một bên, chuyên tâm chăm chú xem.
Kiêu Chi Hàn lấy trong túi quần ra một dao rạch giấy đưa cho Mạc Tứ Ly, hững hờ:"Xử ả sao đây!?"
Mạc Tứ Ly cười châm chọc:"Cậu cũng chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ?"
"Đừng quên tôi là hội trưởng." Mang thêm giấy bút, hay dao rạch giấy cũng là chuyện thường.
"Ừ nhỉ! Xử cô sao cũng được, cô ta dám khởi tội sao?" Mạc Tứ Ly cười lạnh.
"Đúng vậy. Cô ta muốn làm thiên sứ cũng thực vất vả nha. Dùng mọi thủ đoạn bôi bẩn thanh danh của Nguyệt." Kiêu Chi Hàn nhàn nhạt nói. Tay muốn rút chai rượu ra, nhưng lại bị tiểu huyệt của Du Thanh Nhi cứng rắn ngậm lấy không tha.
Mạc Tứ Ly nhìn mà ngứa mắt, đẩy Kiêu Chi Hàn qua một bên. Mạnh mẽ dùng lực kéo ra, Du Thanh Nhi ăn đau rên lớn đứt quãng:"Đừng...xin..các người...tiếp tục nhồi...lắp..đầy..tôi..ân..a..muốn..a"
"Được thôi." Cô ta muốn làm thiên sứ, hắn liền đáp ứng không phá huỷ đi gương mặt thánh thiện. Nhưng...cầm dao rạch giấy trực tiếp đi vào, kéo chốt dứt khoát rút ra. Nháy mắt tiểu huyệt rướm đầy máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn.
"A..đa..u..ô..ô.." Du Thanh Nhi bật khóc.
"Ồn quá." Kiêu Chi Hàn vừa dứt lời, Mạc Tứ Ly rất ăn ý lấy chai ban nãy dốc xuống miệng Du Thanh Nhi, giọng điệu chán ghét:"Tởm chết! Lúc đầu chỉ có một ít, hiện tại nhiều hơn nửa chai." Cho cô ta uống dâm dịch của chính mình đi, mà còn lộ ra vẻ mặt thèm khát thoả mãn.
Kiêu Chi Hàn không biểu lộ gì, nhưng sâu trong mắt là khinh miệt trào phúng cùng chán ghét cực điểm, nhẹ giọng nói:"Tôi đi lấy chanh, muối ớt. Cậu trước tiên lấy rượu bồi cô ta đi."
Mạc Tứ Ly bật cười. Nhìn không ra Kiêu Chi Hàn hằng ngày nhã nhặn lịch sự lại là kẻ nguy hiểm thích chơi SM.
Mạc Tứ Ly vốn là sát thủ, nhạy cảm với hơi thở, cô cũng không mong mình bị phát hiện, như thế không hay ho chút nào. Chẳng lẽ hiện tại cô đi ra cười thân thiện, chào:"Thực trùng hợp a!"
Đầu óc cô còn thanh tỉnh lắm, cho nên Nguyệt Thần càng thu người lại, nín thở tận lực giảm đi đi sự tồn tại của bản thân.
Bước chân một lúc càng gần...