Hắn đuổi theo chó địa ngục đi vào minh đạo , tự trách mình quá chủ quan nên không đề phòng khiến nàng gặp nguy hiểm
Rút Thiên Sinh nha lao tới chém con chó làm hai, cứu thoát nàng khỏi bụng nó
Tatsu... tỉnh lại đi
Nhưng chờ mãi hắn vẫn chưa thấy nàng mở mắt, đôi mắt lạnh lùng bây giờ thay đổi chỉ còn lại hoang mang, lo lắng
Càng khiến hắn sợ chính là việc tim của Tatsu đang dần yếu đi
Cho dù từng chứng kiến nàng ra đi bao nhiêu lần, hắn thể nào chịu được, mỗi lần thấy nàng chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, lồng ngực hắn như có gì đó đâm vào đau đớn không thể chịu được
Hắn nhiều lần tự nhủ, hắn một mình vẫn ổn, có nàng cũng được, không có cũng chẳng sao
Hết lần này đến lần khác, khi đã quen có nàng bên cạnh, ngay sau đó, nàng lại rời hắn đi
Hắn căm ghét cái cảm xúc khó chịu này, đã có lần phải cố tránh mặt nàng, cố gắng không để phần cảm xúc về nàng ảnh hưởng quá nhiều về mình
Rốt cuộc mọi cố gắng đổ sông đổ bể, ngày mà hắn quay trở về thăm nàng, trên người nàng là vết thương do chính bọn người trong tộc tự cho mình đúng gây ra, hình ảnh nàng bị Yêu Kiếm đâm xuyên hay bị Tùng Vân nha đâm chết liên tục luân chuyển trong đầu hắn
Ngay giây phút đó, hắn quyết tâm không để nàng có bất cứ chuyện gì nữa, giữ chặt nàng bên cạnh mình
Dù nàng là con người thì đã sao, hắn sẽ không lãng phí thời gian nàng còn ở bên cạnh mình, cho dù nàng chết đi, hắn sẽ chờ nàng chuyển kiếp, tìm kiếm nàng
Tatsu... tỉnh lại đi hắn nhỏ giọng, như vừa gọi như vừa nài nỉ nàng tỉnh lại
Thiên Sinh nha không còn tác dụng trên người nàng nữa, tại sao cái chết của nàng nguyên nhân luôn là hắn
Bóng tối kéo đến, lấy mất đi thân xác của Tatsu
Sesshomaru thầm nghĩ nếu giết được tên canh gác địa ngục, nhất định có thể cứu nàng sống lại
Hắn dựa theo mùi hương của Tatsu tìm kiếm, tuy xung quanh chỉ toàn là bóng tối không có lối đi, nhưng chỉ cần muốn đi hướng nào, con đường lập tức hiện ra
Sesshomaru...
Hắn nghe tiếng gọi. Lập tức xoay người, giữa màn đêm, ánh sáng trần gian hiện trước mắt hắn, dù bao nhiêu năm hắn chưa bước chân trở về thì cũng nhớ phía trước chính là cung điện của mẫu thân hắn
Bà ngồi trên ngai vàng của mình ở trung tâm cung điện, hắn còn thấy Jaken đang khóc lóc quỳ bên cạnh bà
Sesshomaru, chỉ cần bước về phía trước, ngươi sẽ có thể trở về nhưng
Cánh cổng này không thể mở lâu, sau khi cánh cổng này đóng lại người sẽ vĩnh viễn không trở về được
hắn lờ đi, rẽ một lối khác
Chỉ cần giết được kẻ kẻ cai trị minh giới, anh sẽ có thể cứu Tatsu trở về, khi ấy hắn sẽ sử minh Minh Đạo tàn Nguyệt để đưa cả hai rời khỏi đây
một con đường mở ra, hắn tìm được nơi sâu nhất của bóng tối minh đạo, gặp được kẻ canh gác địa ngục, gã thân hình to lớn khổng lồ bao trùm là bóng tối kèm theo mùi thối rửa, trên tay hắn đang cầm lấy Tatsu
gã thét lớn, đống tử thi bị hút vào vòng tròn đỏ rực, nó chính là cánh cửa dẫn lỗi đến địa ngục, Sesshomaru vội chạy đến trước khi để gã đem nàng đến vòng tròn đó, dùng thiên sinh nha chém đôi cơ thể của gã cướp Tatsu khỏi tay gã
người canh gác địa ngục đã chết, hắn ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Tatsu chờ nàng tỉnh lại, nhưng mãi một lúc lâu nàng vẫn không cử động, cơ thể ngày càng lạnh
'tại sao không thể cứu được'
Thiên sinh nha trên tay Sesshomaru rời xuống cắm thẳng xuống đất, hắn bây giờ cũng không còn cầm nổi cái thanh kiếm cha hắn để lại nữa rồi
bất chợt ánh sáng Thiên Sinh nha lan tỏa rực rỡ, đóng tử thi chưa kịp bị đem qua địa ngục ào ào di chuyển hướng về thanh kiếm
'vậy các ngươi cũng muốn được cứu sao'
hắn cầm lấy thiên sinh nha... bạch quang tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, Sesshomaru hô lên Minh Đạo Tàn Nguyệt phá
cánh cổng minh đạo ban đầu của hắn chỉ là một hình trăng khuyết, còn bây giờ gần như đã tròn, hình như hắn đã hiểu được chuyện gì rồi
hắn rời khỏi minh đạo, tiến thẳng trước mặt Yue
Ngươi đã trở lại bà bình tĩnh, nhìn con trai mình ôm vị tỷ muội tình thâm của mình
Sesshomaru buồn bã đặt Tatsu nằm ngay ngắn trên bàn, sau đó mới đối mặt với Yue
Sao người trông có vẻ không vui khi cổng minh đạo được mở rộng nhỉ, khi người xuất hiện trong thành của ta rồi ra uy áp với các trưởng lão bộ tộc, ta đã hiểu vì sao mấy trăm năm nay người không bước chân đến đây mà lần này chủ động vậy rồi bà mỉm cười nói ngoài việc ngươi muốn công bố người nên duyên với ngươi, ngươi đang muốn tìm hiểu thanh kiếm mà cha ngươi để lại
mẫu thân biết đúng không ? hắn nhìn Tatsu, lạnh lùng hỏi
Phải... chẳng phải ta đã giúp ngươi luyện kiếm rồi sao....Minh đạo của ngươi đã gần như tròn rồi đấy Yue thờ ơ ngồi xuống, tay khẽ vuốt mày
Mẫu thân biết cái giá phải trả để luyện kiếm đúng không ?
phải... bà gật đầu luyện kiếm phải có vật tế chứ bà mỉm cười nhẹ, sau đó gạt giọt nước mắt như có như không ở khóe mắt mình tội nghiệp muội muội của ta... vớ ai không vớ, lại lấy nhầm tên sát tinh ngươi
thân thế sesshomaru ôm Tatsu khẽ cứng lại
cô ta đã từng chết một lần, việc dùng thiên sinh nha cứu lại lần nữa là việc không thể đột nhiên bà thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói Sesshomaru ngươi phải hiểu một điều, ngươi không phải thần thánh và phẩm chất để sở hữu thiên sinh nha thanh kiếm có thể cứu 100 mạng cũng một lúc, đưa trăm kẻ thù vào minh đạo điều kiện cần thiết chính là khát vọng mong mỏi cứu người mình thương và nổi thống khổ khi mất người đó, có lòng thương sót kẻ thù của mình
''chỉ vì điều điều nhàm chán này thôi sao Hắn cười khổ.. định ôm Tatsu rời đi
ngươi không định cứu nàng sao ? Yue vuốt tóc suông mượt của mình, cười hỏi
Có thể ? âm thanh của Sesshomaru phá lệ vui mừng
vĩnh viễn không có lần thứ hai nói rồi Yue tiến đến, đeo vòng cổ chứa viên đá minh đạo lên người Tatsu
ánh sáng viên đá tỏa ra, kéo sự sống của nàng trở về
cánh tay ôm Tatsu khẽ run, hắn cảm nhận được cơ thể nàng dần ấm trở lại, tim bắt đầu có nhịp đập
khi ánh sáng vụt tắt chính là lúc Tatsu tỉnh lại...
P/S: Ta Da... kiếp nạn hai người đã xong, mừng rơi nước mắt ( lấy khăn chấm chấm)...