Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 39: Chương 39: Dưới lá khô cuối thu cũng có đồ Tốt




Giải thích về hói đầu khiến Quỳnh và Hạ cười không nhặt được miệng, ngay cả một ít thôn dân đều vui vẻ theo. Đinh Tiếu cảm thấy thực xấu hổ, cũng may Khôn ca không để ý chút nào: "Không sao, không túm đỉnh đầu sẽ không bị hói."

"Phốc!" Đinh Tiếu cũng nhịn không được bật cười, đại gia hỏa này nghiêm túc như vậy làm gì, thấy thấy rằng tất cả mọi người đều nghe ra đây là đang chê cười sao! "Khôn a, anh nói xem khi biến thân, quần áo đi nơi nào?"

Khôn trả lời: "Truyền thuyết là ở trên lưng, nhưng ai cũng không biết cụ thể ở chỗ nào, dù sao khẳng định còn ở trên người, điều em hỏi này là vấn đề bí ẩn khó trả lời nhất của Thú Thần, Tiếu Tiếu thật thông minh."

Chuyện ta hỏi liên quan đến thông minh cái răng gì! Loại thổi phồng này quả thực chính là quá phù hoa được không! Hãn, xem ra thế giới thú nhân chính là một việc thực huyền huyễn, càng đừng nói tới quần áo gì đó, nhưng tính lại, cũng hợp lý.

Nếu trước khi biến thân Khôn còn phải cởi quần áo mới thực 囧 đâu, có lẽ bởi vì khi biến thân tế bào sinh ra phân tách sau đó cắn nuốt quần áo vào cùng chuyển hóa, sau đó thời điểm biến thân trở lại lại cùng nhau biến trở về? No! loại chuyện này vẫn là tiếp tục bí ẩn đi!

"Anh khen không thấy ngượng miệng sao! Đúng rồi, vì sao bộ tộc chúng ta tên là Dực Hổ tộc? Tôi không thấy cha tôi và anh hai người có cánh a!"

Khôn trả lời: "Ban đầu, trước kia giống đực tộc Dực Hổ vốn có cánh, lại có thể bay trên trời, nhưng sau bởi vì có người có ý đồ muốn nghiên cứu tìm tòi thế giới thú thần trên bầu trời, Thần Thú liền tức giận đem thú nhân hình thú không phải tộc chim bay thu cánh đi, tuy hiện tại chúng ta không thể bay, nhưng tốc độ vẫn thực nhanh."

Lòng hiếu kỳ của Đinh Tiếu dâng lên: "Có phải thế giới thú nhân có rất nhiều chuyện thần thoại không? Ta có thể nghe truyền thuyết xưa như vậy ở đâu a?"

Khôn suy nghĩ một chút: "Hiến tế và đại hiến tế đều là có thể thành sứ giả thần minh, cho nên em đi hỏi hiến tế, hẳn là có thể nghe được nhiều truyền thuyết, em thích em chuyện về Thần Thú sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đúng vậy, tôi rất thích nghe các loại truyền thuyết mới lạ." Có lẽ thám thính một ít chuyện gì đó, có thể giúp cho mình biết đây rốt cục là tinh cầu như thế nào, có phải có người giống mình cũng từng xuất hiện ở nơi này. Tuy cậu không muốn trở về, nhưng cậu vẫn tò mò mình rơi vào khe hở thời không hay là khe hở không gian, hay là khe hở vũ trụ, lòng hiếu kỳ ấy, là người ai cũng có, huống chi mình còn là người trong cuộc.

Tốc độ của hình thú thú nhân giống đực thực sự nhanh khiến người líu lưỡi, tuy Đinh Tiếu đã có thể vững vàng mà ngồi trên lưng Khôn, nhưng cũng không thể hiện cậu sẽ không bị loại tốc độ này làm cho kinh sợ, gió lớn bên tai ù ù vang lớn, đánh vào mặt rát mười phần, khiến cho cậu chỉ có thể nghe theo Khôn phân phó áp sát mặt vào lưng gia hỏa này, mặt cơ hồ là chôn trong lông hổ, lúc này mới có thể thoải mái một chút. Nói chuyện là không thể, đừng nói mở miệng, ngay cả mở mắt nhìn Đinh Tiếu còn cảm thấy hoa hết cả mắt, bệnh trạng say xe đến rối tinh rối mù, cho nên nhắm mắt là lựa chọn duy nhất của cậu.

Loại trạng thái chật vật này đến thời gian giữa trưa rốt cuộc tạm thời kết thúc, sau khi Khôn dừng lại, Đinh Tiếu một lúc lâu mới từ trên lưng lão hổ ngồi dậy, duỗi tay vuốt vuốt mớ tóc lộn xộn trên đầu mình, may là mình tóc ngắn. Quay đầu trái phải nhìn những bán thú nhân tóc hơi dài hoặc những giống cái đặc biệt thích tóc dài, Tiếu Tiếu cân bằng. Xem ra bị hủy tạo hình cũng không phải có một mình cậu! Loại tốc độ này, hoàn toàn là tới để khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim mà!

Nhưng là ấu tể Tiếu Tiếu vẫn sai rồi, tuy tất cả mọi người đều ghé vào trên lưng hình thú của giống đực nhanh chóng lên đường, nhưng mọi người thân thể đều có trạng thái thực vững vàng, trường hợp "bò" trên lưng hổ như Đinh Tiếu rất hiếm thấy, ít nhất trong đội hình 19 thú nhân này chỉ có mình cậu như vậy.

Một cái khác là một tiểu ấu tể giống cái mới hai mươi tuổi, bệnh trạng chính là sau khi xuống lưng hổ, tay chân nhũn ra, cơ hồ không đi thẳng được, hơn nữa lại còn nôn, lại nói Đinh Tiếu vẫn là so với ấu tể giống cái tốt hơn một chút, ít nhất cậu không giống cô nương kia, sau khi xuống khỏi lưng anh trai mình liền nôn vài cái, đáng tiếc Tiếu Tiếu cảm thấy bản thân một chút cũng không tự hào nổi ಥ_ಥ

Mấy thú nhân tiêu hao thể lực lớn, cho nên ba bữa cơm một ngày là không thể thiếu, trừ bỏ thật sự thiếu đồ ăn, phải cho bọn họ đói một bữa thực là một việc quá tàn nhẫn.

Đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Hạ dừng lại ở một nơi bằng phẳng, chỉ nửa ngày lộ trình cũng ra khỏi khu an toàn rất xa, cho nên bọn họ không thể tách rời đội ngũ để đơn độc hành động được.

Trong đội ngũ có bốn giống cái, trong đó có ấu tể bị say "hổ" là nghiêm trọng nhất, còn có năm bán thú nhân, còn lại đều là giống đực. Hạ thân là người dẫn đầu phụ trách an toàn của mọi người, cho nên hắn ở tại chỗ phụ trách công tác bảo vệ, Khôn và bốn giống đực khác phụ trách đi săn, hai giống đực phụ trách tuần tra ở phụ cận, tạo ra một vòng khu an toàn, thứ nhất có thể bảo đảm an toàn, thứ hai cũng để cho bán thú nhân ở gần đó thu thập đồ ăn, giống đực còn lại giống Hạ ở tại chỗ, ngoại trừ đào bếp làm giá nướng, chính là bảo hộ bốn giống cái này.

Đinh Tiếu vỗn dĩ hẳn là người phải ở trong vòng bảo hộ không cho phép ra ngoài, nhưng thân là một ấu tể bán thú nhân có thiên nhãn, thật vất vả mới có thể rời khỏi khu an toàn của thôn Thiên Hà, ngươi không cho cậu ta đi dạo xung quanh sao? Quá buồn cười, cho nên cậu dùng mọi cách năn nỉ ỉ ôi, song thân nhà cậu cùng Khôn ca rốt cuộc không ngăn cản được loại "mặt dày mày dạn" này, gật đầu đồng ý. Điều này làm cho giống cái tên Liên Chi kia rất là hâm mộ, nhưng nàng cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Quỳnh cùng vài người khác đều đang tìm kiếm rau dại dã quả mà mình biết, nhưng vì mùa này lá cây đều đã bắt đầu khô vàng, rau dại trên mặt đất hơn nửa đã già không thể ăn được, hoặc là đã thực sự khô vàng. Cũng may bán thú nhân bọn họ đối với tập tính của các loại động vật ăn cỏ phi thường hiểu biết, cho nên thực nhanh lấy Quỳnh làm đầu, bọn họ liền phát hiện hai con thỏ tai dài. Hiện tại bọn họ có giống đực hỗ trợ, thực nhanh liền bắt được trong hang bốn con thỏ tai dài vừa to vừa béo màu lông lại bóng mượt. Nghe nói, thỏ tai dài bắt được trong hang lúc này thịt cũng ngon hơn thịt lúc trước bọn họ lao lực bắt tới.

Mắt Đinh Tiếu hoàn toàn không đặt trên mấy con thỏ và hang thỏ kia, giờ phút này, cậu đang dùng đôi thiên nhãn rà quét thực vật có thể ăn xung quanh. Đúng là đã qua mùa tốt nhất để thu hoạch, đại đa số thực vật tuy rằng không thể hiện có độc, nhưng Đinh Tiếu nhìn thấy hình dáng khô quắt thậm chí sắp biến thành màu đen liền hoàn toàn mất đi hứng thú ăn uống. Nhưng vẫn là có thu hoạch, cậu phát hiện ra củ từ, tuy dây củ từ trên mặt đất đã khô vàng, nhưng thiên nhãn nói cho cậu biết đó là lá cây củ từ.

Thấy mấy người trưởng thành đều bận rộn đào hang thỏ, Đinh Tiếu tự mình bắt đầu đào củ từ kia. Vốn dĩ cậu còn nghĩ rằng củ từ này chắc cũng không khác gì củ cà rốt lúc trước đào được mấy, lớn nhất cũng chỉ lớn như bạch đậu mà thôi. Kết quả cậu sai rồi, cậu đào một hồi lâu, người ta bên kia đã đào xong cái hang thỏ, cậu còn chưa đào được đâu. Sau lại vẫn phải nhờ tới ba hỗ trợ, đem củ từ vừa thô vừa lớn gần một thước rưỡi đào ra.

Đinh Tiếu bị chấn kinh rồi, này cmn là thành tinh sao? Đinh Tiếu chưa từng đào củ từ lần nào, cũng không xem củ lớn nhất là bao nhiêu, dù sao ở siêu thị hay chợ cậu cũng chưa từng gặp qua của từ nào lớn như vậy, chỉ bằng chỗ này, mình có thể ăn trong mấy ngày liền!

Sau khi đào ra, mấy người khác cũng ngây ngẩn cả người, loại đồ vật này bọn họ chưa từng thấy qua, thật dài, màu nâu đỏ, mặt trên còn có lông xù xù xoăn xoăn, thoạt nhìn thật sự không chút mỹ cảm. Nghe Đinh Tiếu nói có thể ăn, trừ bỏ Quỳnh ra tất cả mọi người đều không tin tưởng, nhưng họ cũng thực chờ mong, nếu thực có thể ăn, như vậy một củ này thu hoạch không nhỏ. Đinh Tiếu lại nhìn trái phải lần nữa, quả nhiên phát hiện đám dây khô vàng của củ từ khác, vì thế mọi người cùng nhau đào ra, đều không to bằng củ đầu tiên, nhưng củ nhỏ nhất cũng dài tới năm sáu mươi cm, lại to như bắp chân giống đực thành niên, thực quá dọa người mà!

Không thu thập ở nơi xa quá, số lượng cũng đã thập phần đồ sộ, các thú nhân vẫn luôn tuân thủ nghiêm khắc nguyên tắc tuyệt đối không được lạm dụng thứ thần thú ban cho, cho nên bọn họ quyết định tạm thời dừng tay, nếu ăn ngon, ăn xong rồi lại đào.

Một giống đực mang theo một bán thú nhân cùng bốn con thỏ và chín cái túi lớn đựng củ từ mang về "doanh địa", dư lại một giống đực bảo hộ bốn bán thú nhân tiếp tục tìm kiếm đồ vật khác. Đương nhiên đây kỳ thực là yêu cầu của Đinh Tiếu, dù sao yêu cầu của ấu tể người trưởng thành khó mà cự tuyệt, chủ yếu là bọn hắn thấy được củ từ đồ sộ như vậy, liền khó tránh khỏi suy nghĩ có lẽ thật sự còn đồ vật khác có thể ăn cũng nên.

Cây ăn quả ở phụ cận rất ít, phần lớn cây ăn quả quen thuộc trái cây đã không còn ăn được, không phải rơi trên mặt đất đã bắt đầu hư thối thì chính là ở trên cây cũng bị khô héo, còn có một ít thì bị sâu hoặc chim ăn qua. Trên mặt đất rau dại cũng tương đối khó tìm, chủ yếu đại đa số đều rất già rồi.

Ngoại trừ phát hiện không ít của từ ra, bọn họ còn tìm được một ít đồ vật thường ăn hàng ngày, nhớ kỹ vị trí củ từ không đào nữa, đồ vật khác thật ra có thể vơ vét hết, Đinh Tiếu bổ sung gần nửa túi hạt vừng, cậu còn nhặt một ít vỏ trên thân cây bị bóc ra.

Đây là ngẫu nhiên phát hiện, loại cây này tên là cây Đều, Đinh Tiếu không biết, vậy hẳn là tên một loại cây ở nơi này, cây này nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng vỏ cây vừa bị bóc ra dưới đôi thiên nhãn lại nhìn ra môn đạo. Loại vỏ cây này tính ôn, vị cam, không độc, có thể an ngũ tạng, bài trướng khí, ấm gân cốt. Đinh Tiếu ngửi thử một chút, lại thử liếm liếm, có chút ngọt, nhưng đặc biệt vỏ cây này có mùi rất thơm. Cảm giác không tồi, hẳn là có thể dùng làm gia vị, quan trọng nhất trước khi mùa đông tới, loại gia vị có tính ôn này được sử dụng rất nhiều. Kết quả là cậu nhặt một túi da thú nhỏ vỏ cây Đều, nhặt nhặt, trở về tuyệt đối có thể mài thành bột phấn.

Trở lại "doanh địa", nhóm Khôn cũng đã mang theo con mồi trở về, đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu nhìn đến heo lông dài sống, thoạt nhìn không khác biệt mấy so với bạo nha heo, nhưng cả người toàn là lông cứng, sờ tay lên cảm giác đâm đâm, giống như con nhím. Nghĩ đến con nhím, cậu cẩn thận quan sát một chút con heo này, càng xem càng giống con nhím phóng đại lên mấy chục lần. Nhưng lý trí nói cho cậu biết, con nhím không có móng như heo, cũng không có mũi cùng đôi tai giống như heo...

Củ từ là phát hiện lớn nhất hôm nay của bọn họ, vì Đinh Tiếu là người phát hiện mà cậu lại nói là nó có thể ăn, cho nên làm như thế nào mọi người cũng chỉ có thể nhìn cậu.

Dẫn theo ba mình và Khôn đi ra cạnh bờ suối rửa sạch một núi lớn củ từ, Đinh Tiếu thừa dịp không có người chú ý tới bọn họ, mau chóng dùng đao quân dụng của mình gọt lớp vỏ củ từ. Nhìn bên trong củ từ trắng trắng nộn nộn, Khôn và Quỳnh đều nuốt nước miếng, ba người mỗi người nếm thử một miếng nhỏ, tất cả đều vừa lòng gật đầu, cảm giác ngọt ngọt thật không tồi.

Quỳnh vui sướng đầy mặt: "Có chút giống bạch đậu, nhưng ăn vào giòn hơn bạch đậu, cũng ngọt hơn so với bạch đậu."

Đinh Tiếu nói: "Thứ này gọi là củ từ, giống bạch đậu đều có thể chống đói, dùng đất cát phủ lên sẽ không bị đông lạnh, hẳn là có thể cất giữ vào mùa đông, ách...kỳ thực con cũng chưa cất thử, dù sao cũng cứ thử xem, gần đây có không ít."cũng may cậu đã từng mua qua củ từ để ăn, thứ này khẳng định có thể phơi khô.

"Ừ, khi đào ta đã chú ý lá cây, ở khu an toàn cũng có không ít, so với bên này còn nhiều hơn một chút, khi trở về lại đào cũng không muộn, nhưng mà Tiếu Tiếu, con hiểu biết thật nhiều a, trước kia ba ba ruột của con đều tìm thứ này để ăn sao?" Tuy rất bội phục Đinh Tiếu thức ăn nào cũng biết, nhưng nghĩ đến đôi phụ tử không có giống đực trợ giúp đều phải dựa vào những thực vật này sinh tồn, anh liền cảm thấy đau lòng.

Đinh Tiếu cười: "Trước kia con ăn cái này không nhiều lắm, ba, nếu con nói chỉ cần con nhìn vào hoa cỏ cây cối bất kỳ nào đó đều biết thứ đó có thể ăn được hay không, có độc hay không, ba có tin không?"

Quỳnh sửng sốt một chút, sau đó cũng cười theo: "Tin a, nếu Tiếu Tiếu nhà chúng ta có bản lĩnh như vậy, vậy chắc chắn còn lợi hại hơn cả hiến tế."

Đinh Tiếu "nói đùa" cũng không khiến Quỳnh cảm thấy khẩn trương, nhưng lại khiến Khôn ca trở nên cảnh giác: "Tiếu Tiếu, về sau, những lời nói như thế này ngoại trừ ta cùng nhị thúc và Quỳnh thúc, không nên nói với người khác, Kinh và Lục Hi cũng không được, đừng quên chuyện chúng ta nói buổi tối hôm trước."

Đinh Tiếu gật đầu: "Biết rồi, anh cho tôi là đồ ngốc à, nhưng nếu ta thực sự có bản lĩnh kia, sau này chúng ta cho dù không có con mồi cũng không bị đói, không tốt sao?"

Quỳnh cười thở dài: "Tốt thì tốt, nhưng nếu bị người biết được thì không tốt, con trai ngốc, đừng cả ngày đều nghĩ đến những việc không liên quan, mau chóng trở về nấu ăn đi, đám người kia trong chốc lát chạy tới, nhìn thấy đao của con thì hỏng." Không biết là thật hay giả, anh cũng không để trong lòng.

Anh chỉ để ý tới tương lai của Tiếu Tiếu có vui vẻ hay không, khỏe mạnh hay không, hạnh phúc hay không. Cho nên mặc dù con trai thực có khả năng thần thông quảng đại này, anh cũng sẽ giống Khôn, bảo cậu giấu trong lòng, không nên lộ ra cho bất cứ kẻ nào biết, cuộc sống ấy mà, luôn bình bình tĩnh tĩnh mới có thể bình an lâu dài. Mang đến chỗ tốt cho bộ lạc, hàng ngày từng chút từng chút một lộ ra là đủ rồi.

Thấy hai người hoàn toàn không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu bản thân có "thiên nhãn" hay không, Đinh Tiếu cũng không nhất định phải nói cho bọn họ mình thực sự có năng lực này. Nhưng dù sao tương lai sớm muộn gì cần nói, hiện tại trong lúc này làm thứ phòng thân cũng tốt, đặc biệt là Khôn, đại gia hỏa này so với ba còn khẩn trương hơn nhiều. Cũng không trách hắn để tâm nhiều, có lẽ là do lúc trước hiến tế nói với hắn mình có lẽ là sứ giả hoặc thần đồng, gia hỏa này hẳn là sẽ không hoàn toàn cho rằng mình là đang nói đùa.

Nhưng vừa rồi mình nói ra, cảm thấy nội tâm luôn nhảy nhót không yên của mình từ trước tới nay bắt đầu vững vàng hơn nhiều, quả nhiên mình rất muốn đem chuyện tốt đều chia sẻ với mọi người! Nhưng ba và Khôn vì mình suy nghĩ như vậy...ân...cảm giác thật là an tâm cùng an toàn!

Vừa nghĩ vừa nhanh chóng xử lý củ từ, dùng tốc độ thực nhanh làm xong, Đinh Tiếu thu hồi đao quân dụng "Tốt, kỳ thực củ từ này có thể xào, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, ta liền hầm đi, Khôn, lát nữa tôi muốn xương sườn cùng thịt ba chỉ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.