Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 205: Chương 205: Lúc này mới không phải cải bắp!




Không có tay gấu, Đinh Tiếu lập tức cảm thấy không có ý chí chiến đấu. Nhưng thịt và gân gấu vẫn bị cậu cho vào nồi tiến hành xào nấu chiên rán, chỉ là vì đã là trạng thái nửa khô, nhiều ít cũng sẽ có một loại mùi vị của khói, nhưng cũng không mất mùi vị đặc thù.

Chu chủ động đưa cho Đinh Tiếu gần 100 cân thịt khô, trả lại cho Đinh Tiếu mấy cái xương gấu. Kỳ thực Đinh Tiếu đặc biệt muốn lấy cái móng vuốt gấu kia làm kỷ niệm, nhưng lợi trảo của hào hùng thoạt nhìn vẫn có thể lấy làm mũi săn xoa, nghĩ tới điều này, cậu cũng liền từ bỏ. Thôi, trở về bảo Khôn săn cho mình một con đi! Ta không tin với 500 năm tuổi thọ ta không ăn được 1 cái tay gấu!

Vốn dĩ hào hùng Chu săn được không cần chia sẻ thịt thú với người trong thôn, nhưng vì hiện tại có một vị trí giả, lại còn là trí giả biết làm đồ ăn, cho nên mọi người đều thực chờ mòng có được vinh hạnh nhấm nháp hương vị này.

Nhưng thân thích cũng có xa có gần, bằng hữu có dày có mỏng. Tuy thôn Thanh Phong chỉ có hơn 300 người, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể thấu tới. Mặc dù như vậy, Đinh Tiếu vẫn cảm thấy có chút khổ bức. Nhưng nói thật, là bọn họ có việc cầu người, làm chút đồ ăn cũng không coi là gì, vì thế cậu dứt khoát lại dùng biện pháp cũ, xiên thịt đi~!

Thịt nửa khô xiên là một loại nếm thử phi thường mỹ diệu, trước kia Đinh Tiếu bọn họ cũng làm qua như vậy, nhưng lại chưa từng thử qua thịt gấu. Khác với thịt dê bò, thịt hào hùng rất màu mỡ, hơn nữa không biết là Chu dùng thứ gì hun, mùi thơm đặc biệt nồng đậm. Chấm với nước chấm Đinh Tiếu điều phối, mấy chục người này đều cảm thấy ăn ngon không chịu được.

Đinh Tiếu cũng được nếm thử thịt nướng mà người trong lòng của Chu làm, một giống cái tên là Mạt. Không thể không nói, em gái tên Mạt này bộ dáng rất bình thường, so với Liên Chi và Miêu Miêu đã dần dần lớn còn kém rất xa. Nhưng người ta cười rộ lên đúng là có một phen ý nhị. Tóm lại cả người khiến người ta có một loại cảm giác rất thoải mái. Không nói nhiều lắm, có nhãn lực, làm việc cần mẫn, quan trọng là có một tay nướng thịt giỏi! Nghe ý tứ của Chu, Mạt ở trong thôn có vài giống đực đều rất thích, nhưng là hắn thích nhất.╭(╯^╰)╮, lòng tự tin của giống đực gì đó Đinh Tiếu quyết định không có ý kiến, nhưng cậu có thể nhìn ra được, Mạt rất thích Chu, hẳn là người có tình sẽ thành thân thuộc đi!

Điểm Điểm ăn đến vui vẻ nhất, bản thân còn trộm xiên một chút keo sữa, trực tiếp làm cho cái nồi trước mặt người một nhà nhóc biến thành canh sữa. Khiến cho Giác vẻ mặt rối rắm, ca ca nhóc cũng trực tiếp xách đệ đệ lên cho nhóc hai cái bàn tay vào mông. Chỉ có Cẩm Phong vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục xiên thịt, sau đó đưa ra một ý kiến đúng trọng tâm: "Ăn cũng khá ngon."

Kỳ thực một viên keo sữa hòa tan trong nhiều nước canh như vậy, chỉ gia tăng thêm một chút mùi sữa và một chút ngọt. Nhưng trên thực tế, cho thêm một chút ngọt này không những không ảnh hưởng tới hương vị của cả nồi, còn có tác dụng tăng độ đậm đà. Hơn nữa mùi sữa, cho thêm vào thịt hay là rau, cảm giác hương vị đều trở nên nồng đậm.

Ngày ngày ăn ăn uống uống là trôi qua nhanh nhất, khi Đinh Tiếu cảm thấy đã thu thập đủ mỡ tùng điểu, Khôn cảm thấy chuẩn bị đủ thịt khô, bọn họ quyết định xuất phát đi tuyết sơn.

Ngay từ đầu khi nghe được Khôn bọn họ muốn đi tới tuyết sơn, Chu phi thường lo lắng, nhưng nghe thấy lý do vì sao Khôn bọn họ lại muốn đi, hắn lại có hưng phấn muốn đi theo. Nhưng xét thấy vừa bị thương cùng với vừa về nhà, cuối cùng hắn vẫn không thể đi được. Điều này khiến cho hắn buồn bực vài ngày, vẫn là Mạt an ủi mới khiến hắn tâm tình tốt lên. Đương nhiên Đinh Tiếu không muốn phun tào hắn, đây chẳng lẽ không phải một thủ đoạn theo đuổi em gái của đám thiếu niên hay sao!

Năm người mỗi người tự cõng hành lý của mình lên đường. Vì muốn bảo trì tốc độ với người dẫn đường, Khôn không dùng cước trình nhanh nhất. Nhưng mặc dù như vậy, Đinh Tiếu cũng cảm thấy vậy là đủ rồi, kỳ thực cậu vẫn luôn cho rằng, tốc độ của Dực Hổ đúng là đua xe trên đường cao tốc, tuyệt đối là thủ phạm hủy hoại kiểu tóc của người.

Khôn đưa một phần thịt khô và những đồ vật khác đưa cho Giác bọn họ và người dẫn đường, tuy hắn nhờ người tộc Ngân Lang hỗ trợ cùng nhau vào núi, cũng không thể cung cấp cả ăn lẫn uống. Sức ăn của giống đực tộc Ngân Lang so với giống đực tộc Dực Hổ bọn họ có thể nói là nhỏ, nhưng cũng không phải người như Đinh Tiếu có thể so sánh. Nếu mang nhiều đồ như vậy, liền quá gây trở ngại hoạt động, quan trọng là bọn họ không biết phải đi bao lâu, trước khi chưa tới tuyết sơn, thịt khô này là không nên động.

Ở Bạc Sa, tuyết sơn không phải một tòa núi cao, mà là một dãy núi thật lơn liên miên dài không ngớt. Nghe Tiếu nói, núi tuyết sơn chia Bạc Sa thành hai phần, đương nhiên đây chỉ là các thú nhân Bạc sa nghĩ là như vậy, vì ngoại trừ phía nam nối tiếp Thanh Sâm, hai mặt khác đi tới bờ biển, chỉ cần tiếp tục đi, vô luận ngươi ở chỗ nào của Bạc Sa, đều sẽ đi tới tuyết sơn. Mà theo truyền thuyết, tuyết sơn bên kia là rừng cây bốn mùa như xuân.

Thôn Thanh Phong là một cái thôn xóm dựa gần vào giao giới của Thanh Sâm và Bạc Sa. Từ chỗ bọn họ tới nơi gần tuyết sơn nhất, lấy cước trình của tộc Ngân Lang cần 16 ngày.

Tuy lúc này chắc chắn không thể dự đoán thời gian trở lại Thanh Sâm, nhưng cũng may hẳn là có thể trở về trước vụ thu hoạch mùa thu. Nghĩ tới điều này, Đinh Tiếu liền cảm thấy thực 囧. Xem ra du lịch, đặc biệt là loại lữ hành mạo hiểm thật là tiêu hao thời gian mà! Kỳ thực lấy tốc độ của hắc lão hổ nhà mình, mười một mười hai ngày liền không sai biệt lắm đi? Tuy là -- không quen biết đường.

Dọc theo đường đi, bọn họ tận lực lựa chọn không đi ngang qua lộ tuyến của thôn xóm. Đây cũng không phải là Giác bọn họ lòng dạ hẹp hòi, mà là Đinh Tiếu cảm thấy vẫn nên khiêm tốn mới tốt. Nếu khiến tất cả người tộc Ngân Lang đều biết hai người tộc Dực Hổ bọn họ muốn mang theo ba người tộc Ngân Lang lên tuyết sơn mạo hiểm, cậu thật sự bị người toàn tộc hận thù. Tuy loại não bổ này không có khả năng, nhưng người nhiều phiền toái là tất nhiên, Đinh Tiếu cũng chỉ hi vọng càng đơn giản càng tốt.

Dọc theo đường đi, vì phải lên đường nên Đinh Tiếu cũng không có quá nhiều thời gian tìm đồ ăn mới. Nhưng khi dừng chân, cậu vẫn phát hiện không ít thứ. Trong đó có một loại cây mọc đầy là cây hình cầu, khiến Đinh Tiếu vui sướng dị thường. Lá cây hình cầu màu xanh non, một lá đường kính lớn bằng bàn tay Khôn, toàn bộ thân thể tròn vo. Kỳ thực chính là lá cây hình quả trám mới đúng. Ngay từ đầu Đinh Tiếu còn tưởng rằng đây là quả của cây, nhưng Giác nói cho cậu, quả của loại cây này là màu đen, cũng lớn bằng nắm tay, ăn vào rất là chua. Loại lá cây này thì không có hương vị gì, nhưng cảm giác nhão dính không chịu được.

Đinh Tiếu là loại người cái gì cũng muốn thử, huống chi thiên nhãn biểu hiện loại lá cây này có thể chữa ho giảm suyễn, còn có một thuộc tính kháng đói khát! Lúc trước loại thuộc tính này xuất hiện không cao, mà mỗi một lần đều bị coi là thứ tốt có thể làm món chính cùng cất trữ tốt. Lúc này cậu cũng tin tưởng tuyệt đối không phải là ngoại lệ. Vì thế cậu bảo Khôn hái luôn một sọt, cậu quyết định thí nghiệm từng phương pháp một.

Phương pháp 1: Hấp chín, kết quả một nồi nước xanh mềm oặt, múc lên đúng là nhão nhoét khiến cậu nổi hết cả da gà. Cố mà nếm một chút, hương vị kỳ thực không tệ, chỉ là cũng không được coi là tốt. Nhưng cậu vẫn có thể nếm ra một chút vị ngọt thanh trong đó.

Phương pháp 2: Nướng. Loại này hiệu quả tốt hơn một chút, nhưng rất dễ bị cháy, nhưng cạo đi lớp vỏ cháy bên ngoài, bộ phận "chín" bên trong ăn vào có một cảm giác mềm mại. Cảm giác rất giống bánh gạo nếp. Chỉ là cậu có thể chắc chắn, loại phương pháp này tuyệt đối sẽ không thành công, thứ này quá dễ bị cháy.

Phương pháp 3: Nấu. Kỳ thực khi tiến hành được một nửa, Đinh Tiếu liền cảm thấy mình thất bại rồi. Lá cây này cắt thành khối trực tiếp hòa tan trong nước, phần bên dưới nước tan thành hồ, khiến cậu thật rối rắm.

Phương pháp cuối cùng là cắt miếng phơi nắng, vì thế sau hai ngày, Khôn bọn họ rốt cuộc được ăn được thành phẩm từ loại lá cây này sau khi nghiền thành bột, lại gia công thành "cục bột" màu xanh lục.

Lá cây sau khi phơi khô nghiền thành bột, lại dùng nước trộn cùng, khi trộn Đinh Tiếu cho thêm một chút muối, sau khi trộn bột xong nặn chúng thành từng viên như ngón tay. Loại đồ vật này khi nướng sẽ rất dễ cháy, vì thế bao một lớp thịt ba chỉ ở bên ngoài, như vậy vừa ngăn cách lửa với lá cây, lại có thể đem thịt mỡ của thịt ba chỉ đều thấm hết vào bên trong bột. Ăn vào thật đúng là ngoài thơm trong mềm, rất chi là ngon. Chỉ là loại lá cây này tuy lớn, phơi khô xong cũng chỉ còn dư lại một chút, muốn đem thứ này thành một trong những món chính, không gieo trồng phạm vi lớn là không thể thực hiện được.

Đương nhiên việc này cũng không phải trách nhiệm của Khôn và Đinh Tiếu, còn làm thế nào để nuôi trồng cây này gì đó, tha lỗi cho người xứ khác như bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Khoảng cách tới tuyết sơn càng ngày càng gần, thời tiết cũng bắt đầu biến hóa một chút. Hiện tại đã là mùa hè, nhưng càng đi về phía Bắc, sớm muộn gì nhiệt độ cũng giảm. Cũng chỉ có thời gian giữa trưa mặt trời còn tạm được. Cũng may núi ở Bạc Sa tương đối nhiều, Giác bọn họ cũng biết một ít nơi có sơn động, lúc này mới khiến cho chỗ ở vào buổi tối không trở thành gánh nặng. Phải biết là gió bắc ban đêm ở Bạc Sa rất là lợi hại.

Giữa trưa, một hàng người rời khỏi rừng rậm, tuy lúc trước còn có không ít cây cối, nhưng mấy trăm mét có lẽ chỉ có ba bốn gốc, đây không thể đem bọn chúng quy nạp vào rừng rậm được.

Một khi cây cối giảm bớt, tầm nhìn trước mắt liền sẽ càng trống trải, có thể nhìn thấy tuyết sơn dưới bầu trời xanh ở nơi xa. Thậm chí Đinh Tiếu cảm thấy, những ngọn núi tuyết đó lang lóe sáng câu dẫn cậu! (Này này!) Ngay cả Khôn cũng hiếm khi biểu hiện ra biểu tình hưng phấn trên mặt, phải biết là, trước kia loại vẻ mặt này chỉ dành cho Tiếu Tiếu, chỉ tiếc biểu tình của lão hổ không ai có thể đọc hiểu.

Giác, Tiếu và Ngụy ba người cũng thực vui vẻ, tuy tuyết sơn đối với bọn họ là tượng trưng cho sự nguy hiểm, nhưng cũng là địa phương thần thánh trong lòng họ: "Xem ra chúng ta cùng lắm ba ngày nữa là có thể tới chân tuyết sơn." Giác nói.

Đinh Tiếu một bên gặm táo hái trong rừng, một bên gật đầu: "Đúng! Chúng ta chỉ cần leo lên 1 cái đỉnh núi nhìn về phía xa, liền biết đại khái tình huống."

Mọi người cũng đều gật đầu. Sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường. Khi một lão hổ ba lão lang đi được vài bước đang định tăng tốc, Đinh Tiếu "ngao" một cái khiến bọn họ bị dọa giật hết cả mình.

"Khoan đã, đừng đi!!!" Sau đó cậu lộn nhào từ trên lưng hắc lão hổ nhà mình lăn xuống, vài bước liền nhằm về phía một tảng đá lớn.

Mọi người cũng mờ mịt đi theo, chờ khi bọn họ tới nơi, cũng đã nhìn thấy Đinh Tiếu ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt biểu tình rối rắm: "Tại sao lại có thể như vậy?" Đây là Tiếu Tiếu nhỏ giọng thì thầm nói.

Khôn sáp lại gần: "Cải bắp này thực nhỏ, không ngon"

Đinh Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn Khôn một cái: "Cái này không phải là cải bắp!!! Đây là tuyết liên anh có biết không! Đây là tuyết liên hoa!!! Anh thấy qua cải bắp nhỏ như vậy sao?!!!"

A? Hình như có cái gì đó không đúng thì phải? _ _Đinh Tiếu lập tức phản ứng lại, chẳng lẽ địa vị cải bắp rất cao sao?o(╯□╰)o ba chữ tuyết liên hoa này đối với Giác bọn họ mà nói thực xa lạ. Vì bên này không phải phạm vi lãnh địa của tộc Ngân Lang, hơn nữa vì gần tuyết sơn cũng không phải khu vực săn thú, cho nên ngoạn ý này bọn họ cũng chưa thấy qua. Quan trọng là trước kia bọn họ rất ít khi có hứng thú với đồ vật màu xanh lục. Ngụy dù sao cũng nhỏ tuổi một chút, cho nên không nhịn được hỏi: ""Tuyết liên hoa là cái gì?"

Đinh Tiếu trả lời: "Là một loại dược liệu rất tốt, có thể trị rất nhiều bệnh, nó chính là một loại dược liệu cần tìm trong lần đi này của chúng ta." Chỉ là bản thân não bổ quá mức mà thôi, nhưng không quan trọng, có là được!!!

Nếu tìm được một loại dược liệu trong đó, vậy chứng tỏ y cuốn của tộc Dực Hổ viết đều là sự thật! Nếu tuyết sơn của bọn họ có các loại thần dược, vậy cũng chính là phúc của tộc nhân bọn họ!

"Thứ này chứa đựng như thế nào?"

Đinh Tiếu sờ sờ cằm: "Vẫn là phơi nắng đi. Chúng ta nhìn xem ở xung quanh còn có hay không lại tiếp tục lên đường!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.