Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 146: Chương 146: Râu quả thần kỳ




Từ khi xảy ra trận khắc khẩu của Tĩnh và Lĩnh, thái độ của mọi người trong thôn đối với Đinh Tiếu có một chút chuyển biến.

Ngay từ đầu, mọi người chỉ cho rằng đây là một bán thú nhân ấu thể bị vứt bỏ hoặc là lạc mất ở Thanh Sâm mà thôi. Sau lại được Khôn ưu ái khiến rất nhiều người hâm mộ và ghen ghét. Sau này lại mang đến cho mọi người thật nhiều thứ có thể ăn và chơi rất tốt. Hiện tại mọi người lại rõ ràng cảm giác được hiến tế có bao nhiêu coi trọng ấu tể này. Cho dù hiến tế tuyên bố Lục Hi mới là người nối nghiệp hiến tế, nhưng càng nhiều người bắt đầu cảm thấy, Đinh Tiếu so với Lục Hi càng thích hợp thành người được chọn làm hiến tế hơn. Dù sao trong mắt mọi người, hiến tế là người gần với thần nhất, mà người có được thần tích mới có thể đảm đương được trọng trách này.

Trong lúc nhất thời "lời đồn" hiến tế nói Đinh Tiếu là sứ giả mà Thần Thú ban cho thôn Thiên Hà bọn họ nổi lên bốn phía. Khiến cho Đinh Tiếu thực 囧 cũng thực xấu hổ, sợ Lục Hi không vui, sẽ vì những người đó nói mà ảnh hưởng tới tâm tình.

Nhưng Lục Hi lại đặc biệt rộng rãi: "Ta cũng cho rằng ngươi là người thích hợp làm người nối nghiệp hiến tế nhất. Còn vì sao sư phụ lại lựa chọn ta, ta cũng không rõ. Mọi người nói không sai, ta sẽ không giận ngươi đâu. Xem dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa! Chúng ta chính là bạn thân nhất mà!"

Đinh Tiếu gãi gãi đầu: "Ta đây không phải là sợ ngươi tâm tình không tốt sao, hơn nữa, cái gì mà ta là người thích hợp làm hiến tế nhất chứ! Chí hướng của ta là cùng Khôn du lịch khắp nơi! Nhưng nếu nhìn đến dược liệu trân quý, chắc chắn sẽ đem về cho ngươi! Hiến tế đại nhân tương lai!"

Lục Hi bĩu môi: "Được đấy! Ngươi dám không mang về cho ta xem! Aiz, thật hâm mộ ngươi và Khôn a! có thể nơi nơi du ngoạn, đó cũng không phải việc dễ dàng. Lãnh địa bộ tộc khác sẽ không cho phép người loạn tiến vào đâu."

Đinh Tiếu nhún vai: "Vậy trước không tiến vào lãnh địa của người ta là được rồi, dù sao thế giới này lớn như vậy cơ mà."

Lục Hi nâng cằm ghé vào bàn: "Thật tốt, ta xa nhất chính là đi qua tường vây, ngay cả bờ biển cũng chưa đi qua."

"Có gì khó chứ! Chờ mùa hè sang năm, chúng ta cùng đi bờ biển chơi mấy ngày, ta nói cho ngươi nha, đào nghêu sò cạy hào gì đó đặc biệt thú vị!"

"Thật quá tốt! Nhưng ta có lẽ phải chờ đến khi học xong chữ đã, sư phụ mới có thể cho ta ra ngoài chơi. Nhớ dược liệu gì đó ta cũngkhông đau đầu, chính là viết chữ cùng nhận thức chữ thật không dễ dàng."

Đinh Tiếu cười: "Cái này người khác không giúp đỡ được ngươi, ngươi liền tập nhiều đi. Chỗ ta có mấy quyển diệp giấy, ngày mai mang tới cho ngươi, ngươi đem chữ học được trong ngày tập viết vài tờ, chép để nhớ kỹ, ngoạn ý này không thể nhớ xuông được, cần phải viết lại."

Lục Hi gật đầu: "Ngươi hiểu biết thật nhiều, ngươi thì tốt rồi, ở bộ tộc trước kia liền biết chữ. Ta nói, ngươi vỗn dĩ chính là phải được bồi dưỡng thành hiến tế đi? Vì sao sư phụ liền không chọn ngươi chứ? Như vậy ta liền không cần chịu phần tội này rồi, học chữa bệnh như thế nào là được rồi! Aizz!!"

Chẳng lẽ ta nói cho ngươi là vì Khôn nhà ta không muốn sao?

"Hiến tế là người nào cũng có thể làm sao? Đó chính là người gần với thần nhất, ngươi hiện tại còn không phát hiện ưu điểm trên người mình đâu. Hiến tế nói chắc chắn có đạo lý của nàng, đừng suy nghĩ vẩn vơ."

Mình có ưu điểm? Chẳng lẽ là nhát gan? Nhưng từ ngày quen biết Tiếu Tiếu, lá gan của mình hình như cũng càng lúc càng lớn.

"Tiếu Tiếu, ngươi nói Kinh bọn họ lần này có thể mang về đồ vật gì?"

Đinh Tiếu cũng ườn lên mặt bàn: "Ai biết, nhưng Kinh thích ăn nhất, chắc chắn mang một đống đồ vật có thể ăn về, sò khô gì đó không thể thiếu, ngươi bảo y mang gì về?"

"Ta nhờ y bán mấy cái tai thú và vòng cổ, lần trước đi tường vây cũng không phát hiện có ai bán cái kia, ta đoán có thể bán không tồi. Đúng rồi Tiếu Tiếu, ngày mai sư phụ nói muốn mang ta đi hái thuốc, ngươi có đi theo không?"

Đinh Tiếu thở dài: "Lần này chỉ sợ là không được, ngày mai ta phải hỗ trợ đại bá mẫu muối dưa chua! Aiz, nhà ngươi lúc nào làm? Cần ta hỗ trợ không?"

Lục Hi đầy tiếc nuối lắc đầu: "Ta đã học xong, chỉ một chút cải trắng, làm một buổi trưa liền xong. Ai có thể giống như đại bá mẫu nhà ngươi, mỗi lần đều làm thật nhiều cải trắng muối."

Ngày hôm sau ba con Đinh Tiếu đi hỗ trợ Liễu Đại muối dưa chua, Khôn thì ở nhà mân mê mấy khối quặng sắt.

Loại việc luyện sắt này Đinh Tiếu hoàn toàn không hiểu, cùng lắm thì chỉ biết dùng lửa đốt, đốt tới lúc sắt hòa tan gì đó, còn những khâu khác, cũng chỉ có thể để Khôn tự do phát huy. Cũng may ở Thú Thế, ít nhất còn có tinh luyện vàng bạc, kỳ thực cũng là dùng lửa đốt, thử tới cũng là được. Dù sao Khôn đã quyết định toàn bộ thời gian nhàn hạ mùa đông năm nay hắn đều lấy tới làm mấy khối quặng sắt này, hắn cũng không tin không làm ra được một phen đao khiến Tiếu Tiếu vừa lòng.

Có lẽ thần đồng là được Thần Thú chiếu cố, đương nhiên cũng có thể là bọn họ có được quặng sắt có độ tinh khiết cao, chỉ dùng thời gian mười ngày, Khôn liền làm ra một cái chủy thủ không quá đẹp nhưng lại sắc bén vô cùng. Khi Đinh Tiếu nhìn đến thiết đao thật sự không được đẹp này cho lắm, tâm tình có thể nói là vô cùng kích động: "Khôn anh thật lợi hại! Oa! Thật sắc!"

Nói xong cậu cầm đao nhảy nhót tới phòng bếp, lấy một miếng thịt ra thử đao. Loại cảm giác vui sướng này thật sự là quá sung sướng. Kỹ thuật mài giũa của nhóm giống đực quả nhiên không tầm thường! Cũng phải, ngay cả xương thú còn có thể mài thực sắc bén, huốn chi là sắt chứ!

Đao sắt ra lò, buổi tối hôm nay, Đinh Tiếu làm một bàn lớn đồ ăn chúc mừng, còn làm cho Khôn một bình lớn tương thịt bò cay mà Khôn thích nhất, cũng hứa hẹn một bình này tuyệt đối không tặng cho ai nữa.

Hạ cha và Quỳnh ba nhìn đến đao sắt này sau cũng hưng phấn không thôi.

Quỳnh ba thử cắt vài cái thịt bò, tấm tắc cảm thán: "Cái này so với quân đao của Tiếu Tiếu còn sắc hơn."

Đinh Tiếu lập tức phụ họa: "Còn không phải sao! Hơn nữa đồ lớn nhỏ rất thích hợp!" Dù sao có giống đực ở đây, chặt xương cốt gì đó hoàn toàn không cần dùng đao động thủ, cho nên chỉ là thái thịt, cái kích cỡ này chính là thích hợp. Đương nhiên cậu càng hy vọng có một phen dao phay ra hình ra dáng....

Điều Hạ cha càng quan tâm hơn là: "Các con lấy đá sắt ở đâu?"

Khôn trả lời: "Ở một cái sơn động gần bờ biển, lấy về đã lâu, vẫn luôn không có thời gian làm."

Hạ cha có chút buồn bực, đều lấy về lâu như vậy mình và Quỳnh còn không biết, quả nhiên con trai gả ra ngoài yêu nhất bạn lữ! Hừ!

"Còn có bao nhiêu? Hình dáng như nào?"

Khôn đưa nhị khú tới nhà kho nhỏ, lấy ra hai khối đá quặng sắt: "Còn có mấy khôi, cháu làm cái đao kia mới dùng một khối nhỏ, Tiếu Tiêu nói hàm lượng sắt trong viên đá quặng này rất tinh khiết." Nói xong hắn đem mấy khối còn lại mang ra.

"Hai khối này cháu muốn làm săn xoa cho Tiếu Tiếu và Quỳnh thúc thúc, khối này Tiếu Tiếu nói phải làm một cây keo, khối này khá lớn, còn có thể làm hai thanh dao phay, Tiếu Tiếu một cái, Quỳnh thúc thúc một cái. Còn một khối phải giữ lại, chờ tìm được quặng đá sắt ở chỗ khác, lại cho cha cháu nhìn xem."

Hạ không hiểu: "Quặng sắt đá này là thứ tốt, ngươi vì sao hiện tại không nói với cha ngươi?" Tuy đối với giống đực không có tác dụng lắm, nhưng lấy tới chế tác săn xoa cho bán thú nhân, lực sát thương liền tăng lên rất nhiều.

Khôn nói: "Vì cái quặng sắt này ở một chỗ rất tốt, nơi đó có suối nước nóng, chính là có hồ nước ấm. Tiếu Tiếu rất thích chỗ đó, ngâm mình trong suối nước nóng quả thực thoải mái, có thể thư giãn."

Hiểu được dụng ý của cháu trai, Hạ cha cũng sinh ra hứng thú với nơi đó: "Khôn, chỗ đó ở đâu?"

Khôn liếc nhị thúc một cái: "Có thể nói cho chú, nhưng không thể để cho người khác biết, mang Quỳnh thúc thúc đi ngâm nước ấm, khá tốt, Tiếu Tiếu rất thích chỗ đó."

Khi biết được cha muốn mang ba đi bờ biển ngâm suối nước nóng, Đinh Tiếu cũng thập phần muốn đi, nhưng vì không muốn vướng mắt cha, cậu quyết định vẫn là không cần đi xem náo nhiệt. Hơn nữa, đám gia súc nhà mình, còn có mấy con heo ba thước mà ba và cha nuôi cũng phải cho ăn hàng ngày. Cậu vẫn không có thói quen đem toàn bộ việc nhà giao cho người khác, cho dù là bạn bè cậu cũng không muốn. Lòng dạ hẹp hòi gì đó cậu rất vui lòng thừa nhận!

Đinh Tiếu còn cố ý nói cho cha ở cái ao nước nóng trong động kia, chẳng những có quặng sắt, còn có thủy tinh và hùng hoàng, còn có một ít quặng kim loại khác. Còn dặn dò nhất định không nên lấy quá nhiều, đó chính là một chỗ tốt. Cũng không quên nói cho ba lợi dụng độ nóng của ao nước lấy hầm đồ ăn ra tươi ngon vô cùng.

Có cháu trai và con trai dặn dò, Hạ cha liền tính cho dù quặng sắt là thứ tốt cũng sẽ không nói cho người ngoài. Tuy hắn cảm thấy chuyện này vẫn không nên gạt đại ca, kỳ thực không cần phải nói ra nơi đó, chỉ cần đem cục đá cầm đi cho đại ca nhìn, lại làm một số người đáng tin đi phụ cận thôn Thiên Hà tìm xem chắc chắn sẽ tốt hơn một chút. Chính là nếu con trai và cháu trai đều nói như vậy, hắn liền bình thường trở lại. Hơn nữa trong lòng cảm thấy quan hệ của cháu trai cùng con trai và mình so với đại ca còn thân hơn mà cảm thấy vui vẻ.囧

Khi bọn họ đến nơi đó, sau khi ngâm nước nóng một hồi, Quỳnh ba cũng mê luyến nơi này. Đặc biệt là khi cây đuốc chiếu sáng lên vách động, kim loại và thủy tinh phản xạ ánh sáng, loại mỹ cảnh như vậy chưa từng nhìn thấy ở chỗ khác. Ít nhất Quỳnh ba sống 180 năm này cũng chưa từng nhìn thấy.

Không đề cập tới Quỳnh ba và Hạ cha ở bờ biển nhàn nhã như nào, Đinh Tiếu ở trong thôn như cũ không cho mình rảnh rỗi.

Phía trước thiết kế cho dì hiến tế vài bộ quần áo, cuối cùng hiến tế lựa chọn một kiện váy dài quét đất. Vì sắp đến mùa đông, cho nên toàn dùng da lông là rất hợp lý. Khi Đinh Tiếu thiết kế, chiếc váy một thân lông phong cáo tuyết trắng dùng da bạch lân mãng chít eo và tay áo, Đinh Tiếu còn hướng dẫn hiến tế dùng da bạch lân mãng mềm mại như nào chế tác viền lá sen. Tóm lại một kiện váy dài mặc trên người hiến tế hoàn toàn có thể đem dáng người xinh đẹp của hiến tế càng trở nên mê người. Khiến cho Cát Trung nhìn xong vừa có các loại hưng phấn lại vừa buồn bực. Bạn lữ của mình xinh đẹp như vậy, thật không muốn để người khác nhìn thấy!

Hiện tại lễ phục hôn lễ đã xong, Đinh Tiếu liền ở nhà bắt đầu cân nhắc làm các món ăn trong tiệc cười. Hôn lễ của hiến tế chắc chắn người toàn thôn thậm chí hiến tế của thôn khác cũng sẽ mang gia quyến đến tham gia. Cho nên đồ ăn trong hôn lễ của hiến tế cũng không thể mỗi từ bạn lữ của hiến tế cung cấp, nói cách khác, Khôn bọn họ lúc này có thể hỗ trợ. Mà Đinh Tiếu cũng bắt đầu phát sầu rốt cuộc phải làm món gì mới được. Vì hiến tế đã thực trịnh trọng mà đem nhiệm vụ này giao cho cậu.

Thịt nướng tất nhiên phải có, cho nên thịt muối tương phải chế tác trước, trải qua lên men sau này ở nhiệt độ thích hợp không những không thay đổi chất, ngược lại sẽ càng mỹ vị xuất sắc. Vì vậy cậu quyết định, trước tiên làm thịt muối tương. Vì số lượng rất nhiều, liền làm tương ngũ vị hương bình thường, lại cho thêm một chút thì là và ớt cay vào trong, hừ hừ, chẳng lo những người ngoại thôn không hâm mộ!

Thời điểm ba và cha đi bở biển nghỉ ở suối nước nóng ngày thứ ba, Khôn mang về thứ tốt, chính là râu quả thập phần khó tìm trong truyền thuyết.

Nhìn Khôn như hiến vật quý đưa cho mình một chuỗi trái cây đỏ rực, Đinh Tiếu đưa mũi ngửi thử, một cỗ mùi rượu thơm nồng: "Oa! Không phải ba nói râu quả giống quả dâu tây sao? Sao cái nay lại lớn vậy?" Được rồi, cậu còn chưa gặp qua dâu tây ở nơi này, nghe nói ở khu an toàn có, nhưng cậu cũng không nhớ ra đi tìm, trên đường đi cũng không gặp phải.

"Dâu tây không to bằng quả này, nhưng hình dáng không khác mấy, đều là trái cây bên ngoài có màu đỏ pha điểm đen. Tiếu Tiếu, muốn ăn luôn chúng nó sao?" Dù sao hắn rất muốn ăn, tuy trong nhà cũng nhưỡng rất nhiều rượu, nhưng hắn cảm thấy đều không có hương vị nồng đậm như râu quả này.

Đinh Tiếu "hào phóng" mà hái xuống một quả lớn tầm quả đào trên nhánh cây đưa tới miệng Khôn: "Ăn trước một quả đỡ thèm đi, dư lại em muốn thử xem có thể lên men rượu được không, nếu có thể dùng quả gạo hoặc quả trân châu tới ủ rượu, hương vị hẳn cũng sẽ thực nùng."

Khôn cắn một ngụm, nhanh chóng đưatrái cây tới miệng Tiếu Tiếu: "Em cũng ăn."

Râu quả này hương vị quả nhiên thập phần thần kỳ, mùi rượu thơm nồng lại không cay miệng, mang theo vị ngọt của trái cây, nhưng lại không chút ngọt nị, quan trọng nhất là một cỗ mùi thơm đặc thù, khiến người ăn một ngụm liền không muốn dừng. Đinh Tiếu chỉ nếm một miếng nhỏ cũng đã tràn đầy cảm thán: "Râu quả này quả nhiên ăn rất ngon!A? Hạt đâu?"

Khôn trả lời: "Râu quả không có hạt."

"Ách..." vốn đang nghĩ tự mình trồng thử xem, không nghĩ tới cư nhiên không có hạt! Chẳng lẽ là sau khi nở hoa rơi mất hạt giống? Lại nhìn một cái râu quả, đúng rồi! Trái cây này bên ngoài có từng đốm đen nhỏ, đó không phải hạt thì là cái gì!! Dâu tây không phải cũng giống vậy sao!

"A a, đừng làm hỏng! Khôn, anh đem những cái chấm nhỏ trên quả này cần thận nhặt ra đi, đây đều là hạt giống! Vừa rồi hai ta cắn một miếng như vậy đã mất thật nhiều hạt!"

Nhìn Tiếu Tiếu vẻ mặt tiếc hận kèm theo hưng phấn, Khôn liền cảm thấy trong lòng còn thoải mái hơn so với ăn râu quả: "Còn nhiều như vậy, đừng nóng nảy, đây là ta lưu lại, Thôn Bộ còn càng nhiều. Hôm nay hái tới một mảnh cây râu quả." Đây là đại thu hoạch xưa nay chưa từng có.

Miệng Đinh Tiếu lập tức hiện ra hình chữ "0": "Anh mau đi đem những cái hạt đen đều nhặt ra! Quản nó có trồng được hay không, thử xem cũng không mất gì!"

Trồng thử râu quả, trong nhà liền nhiều thêm hai cái thùng gỗ dài nửa thước sâu nửa thước. Đinh Tiếu đem đám hạt râu quả rải vào, cũng không có cái gì là khoảng cách hay không khoảng cách, chờ nảy mầm lại chuyển đi. Còn không biết có thể mọc lên được hay không nữa, nếu râu quả còn không có hoàn toàn chín, gieo cũng phí công. Đương nhiên những cái hạt đen đó cũng không thể gieo hết, giữ lại càng nhiều. Cậu tính toán, nếu hạt trong thùng gỗ có thể nảy mầm, đám hạt còn lại sang năm liền trồng hậu viện nhà mình, đến lúc đó ít nhất khi Khôn muốn ăn không cần mất công như cũ nữa. Còn phải trong trong viện của thôn bộ, đến lúc đó các lão nhân trong thôn muốn ăn cũng không cần phải xem "ý trời" nữa.

A? Hình như không phải! Gia hỏa này nhưỡng nhiều rượu như vậy, làm gì còn một bộ thèm râu quả nhỏ dãi như vậy! Hừ! Kiên quyết không thể để gia hỏa này biến thàn tửu quỷ, không được, trong nhà phải đặt ra kế hoạch chế định rượu uống! Đương nhiên mình uống vẫn là có tiết chế, liền không cần trong vòng kế hoạch! (Ngươi đủ rồi đấy!)

Kế hoạch là phải định ra, nhưng rượu cũng là phải chế tác. Hoàn toàn không biết quá trình ủ rượu, Đinh Tiếu chỉ có thể trước làm thử một chút. Hai thạch quả gạo bị hấp chín, sau đó để nguội vừa đủ, liền ép nước của một râu quả cho vào quấy đều. Nồi nhỏ lập tức bốc lên hương vị rượu, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy hình như mình cho nhiều râu quả thì phải? Nhưng thôi, chờ thêm mấy ngày lại mở ra xem kết quả như thế nào. Nếu ra rượu, nếm hương vị vẫn là có thể rõ ràng!

Ừm, chờ rượu làm ra, mình có thể làm chút tôm hấp rượu cho Khôn thử xem, gia hỏa thích ăn tôm như vậy, nhất định sẽ càng thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.