Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 125: Chương 125: Thịt heo chà bông thực đáng giá




Thịt heo bị đập dập xé nát nhìn qua thật sự không đẹp chút nào, tận đến khi Đinh Tiếu bỏ thêm nước tương vào, xem ra mới thuận mắt một chút. Nếu không rất khó khiến cậu không nhớ tới con rắn bị đập nát đầu kia. Khôn lòng dạ hẹp hòi phát tác, thật sự quá bạo lực.

Trừ bỏ nước tương thịt nướng, bên trong còn cho vào chút bột ngũ vị hương và đường tạo hương vị. Nghĩ nghĩ, cậu còn cho thêm chút bột tiêu đen tăng hương. Không cho muối vì bên trong nước tương đã có muối hồ, độ mặn đã đủ rồi, đời trước ăn qua chà bông heo đều là vị ngọt mặn một chút. Lúc này tận lực phải làm mặn ngọn vừa miệng, vì Khôn và ba không thích đồ ngọt lắm đặc biệt là thịt.

Đem thịt và các loại gia vị trộn đều xong lại dùng lực hăng hái đảo theo một chiều, giai đoạn này thực sự khiến Đinh Tiếu có chút đau trứng. Mà lúc này, cậu liền hết sức tưởng niệm hắc lão hổ nhà cậu, nếu Khôn ở đây, nhất định sẽ rất nhanh có thể đem thịt xử lý tốt.

Sự thực chứng minh, Khôn ca so với Tào thừa tướng còn lợi hại hơn, người ta nói nhắc Tào Tháo, Tào Tháo mới đến, Khôn ca là trong lòng bà xã của hắn mới nghĩ tới thôi, đã nhân mã đầy đủ xuất hiện trước mặt người ta. (Bí: Đốt rác cũng lên) "Tâm hữu linh tê" như vậy không thể không nói cũng là một loại thần tích.

Đem một đống đồ vật trên tay đặt xuống đất, Khôn nhìn thấy Tiếu Tiếu ngồi cạnh bàn đang liều mạng mà quấy thịt, hắn lập tức chạy tới hỗ trợ: "Tiếu Tiếu, để ta, em đừng quá sức."

Đinh Tiếu mừng rỡ vì có hỗ trợ, dù sao Khôn tiểu nhị này làm một giây là xong.

"Anh trước đi rửa tay đã, anh mang cái gì về thế?" Những thứ ở bên ngoài cậu nhìn rất rõ, là một cái lá cây siêu lớn, phía dưới còn có trái cây. Chính là rốt cuộc để làm gì cậu cũng không biết. Dù sao thiên nhãn không biểu hiện mấy thứ này có độc nhưng cũng không có bất luận thuộc tính gì, chắc chắn không phải đồ ăn. Hơn nữa bạch quả này...cậu hình như đã nghe qua tên này rồi thì phải, nhưng lại không nghĩ ra bạch quả là gì.

Khôn một bên rửa tay một bên trả lời Đinh Tiếu: "Em lúc trước không phải nói muốn tìm đồ vật giống bông sao? Hôm nay nhìn thấy có một cây bạch quả trái cây đã trưởng thành, liền hái một ít mang về. Ta không mang túi và sọt, không đựng được nên dùng lá cây bọc lại mang về."

Khó trách nghe ba chữ cây bạch quả này quen thuộc như vậy!

"Anh trước đưa cho em nhìn một cái, cư nhiên lúc này quả đã chín!" Nhớ tới Khôn nói loại quả này mùa hè kết quả, mùa thu liền rụng xuống đất, nhưng không nghĩ tới giữa hạ đã có thể hái được. Nhưng nghĩ lại cũng phải, đúng là vừa thời gian.

Khôn lập tức đem hai quả đưa qua, sau đó lần nữa rửa tay, lúc này mới tới lều ăn quấy thịt.

"Tiếu Tiếu, em muốn làm vằn thắn sao?"

Đinh Tiếu lúc này đang nghiên cứu bạch quả, nghe Khôn hỏi như vậy lập tức trả lời: "Em muốn làm chà bông heo, một lát nữa anh sẽ biết mùi vị."

Quả này kích thước thực sự không nhỏ, vỏ cũng không rắn, nhưng lại cực kỳ dẻo dai. Trái cây nhẹ nhẹ, khiến Đinh Tiếu thực sốt ruột muốn nhìn bên trong rốt cuộc có bông hay không. Nhưng dùng móng tay moi nửa ngày đều không có kết quả, cuối cùng cậu trực tiếp dùng đũa trên bàn chọc một cái. Vỏ trái cây lúc này bị thủng ra, từ vết thủng này muốn xé hẳn ra dễ hơn nhiều.

Chính xác mà nói bên trong vỏ đúng là một đoàn mềm mại, hơn nữa lại trắng tinh, nhưng rất ướt. Đinh Tiếu nhéo một chút, cho lên mũi ngửi thử: "Không có mùi, nhưng cảm giác không tệ, không biết sau khi phơi khô sẽ như thế nào." Cẩn thận quan sát vật thể màu trắng này, có chút khác với bông, nhưng nếu thực sự có thể khô ráo, kết cấu sợi vẫn là có thể dệt vải, ít nhất rất mềm mại. Mặc dù không dệt ra vải ngay được, làm quần áo bông, chăn bông, gối bông gì đó vẫn không thành vấn đề.

Trong khi cậu đang "trầm mê", Khôn đột nhiên đặt câu hỏi: "Tiếu Tiếu, đã được chưa."

Đinh Tiếu quay đầu đã phát hiện Khôn đã đem thị làm nát đến quá nát, khóe miệng khó tránh khỏi run rẩy một chút: "Quá nát, thêm chút nước đi."

"Nga." Khôn thực nghe lời mà cho thêm hai muỗng nước vào trong, tiếp tục quấy:"Tiếu Tiếu, cái này có thể dệt vải sao?" Hắn sờ qua quần lót tam giác mà Tiếu Tiếu mang từ quê nhà tới, hơn nữa cơ hồ mỗi ngày đều sờ, xúc cảm thực không tồi, mềm mại, nếu cảm giác mềm như vậy, kỳ thực mặc quần lót cũng không phải việc gì lớn lao. (Vốn dĩ cũng không phải việc gì lớn!!!)

Đinh Tiếu trả lời đúng sự thật: "Đợi chờ phơi khô xong rồi xem, nếu không bị thối thì không thành vấn đề, nhưng dệt vải lại có vấn đề, chờ em có thời gian sẽ nói cách làm xa cho cha và anh. Có lẽ hai người có thể mân mê ra được. Gần đây quá nhiều việc, đúng rồi, khu an toàn hiện tại thế nào?"

Khôn nghe thấy cái này, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Giết hai con rắn đốm đầu thành niên, một con đực một con cái, còn có một ổ năm quả trứng rắn, đều mang tới nhà hiến tế rồi."

Đây thật đúng là một tin tốt, mấy ngày nay tìm kiếm cuối cùng cũng có tiến triển không tồi.

"Vậy làm thế nào phán đoán còn rắn đốm đầu khác ở khu an toàn nữa hay không?"

Khôn cười trả lời: "Giống đực đều biết phân biệt."

Ngụ ý chính là mình một bán thú nhân không cần biết?! Hừ! "Không quấy nữa, em đi làm chà bông heo, anh đi đem trái cây này bóc ra, tìm tấm vải bố đặt nó lên trên từng tầng từng tàng, đừng để thứ này ở bên trên bị gió thổi bay."

Khôn tuy rất vui lòng giúp Tiếu Tiếu làm mấy thứ đó, nhưng hắn càng muốn tận mắt nhìn cái chà bông heo chưa từng ăn qua này làm thế nào.

"Tiếu Tiếu, ta giúp em làm chà bông heo đi."

Đinh Tiếu nhếch miệng cười: "Những việc này a, giống đực các anh không cần biết!"

Khôn ca đột nhiên ý thức được, Tiếu Tiếu tức giận? Nhưng là vì cái gì? (Hừ hừ hừ)

Chà bông heo của Đinh Tiếu có chút dày, không có giấy bạc giữ tươi gì đó phụ trợ, cậu phải trực tiếp ở trên mặt làm ra chà bông quá mỏng cũng không hiện thực. Có điều mặc dù như vậy, trước chiên qua định hình, sau đó nướng chín, bên ngoài chà bông vẫn có chút sáng. Đặc biệt là Khôn tự tay quấy thịt, làm thành phẩm chà bông kình đạo mười phần, nói là đạn cũng không quá.

Phơi bông xong, Khôn ca là người thứ ba ăn đến chà bông heo, có điều lúc này hắn không phát tác bệnh ấu trĩ, mà là rất cẩn thận quan sát bạn lữ nhà mình một chút rốt cuộc tức giận cái gì. Sau đó phát hiện hình như bản thân nghĩ nhiều, mới bắt đầu cẩn thận mà nhấm nháp hương vị chà bông heo.

Với hắn mà nó, một miếng thịt nhỏ như vậy, vừa đủ giắt kẽ răng (chứng tỏ kẽ răng ngươi quá lớn _ _) nhưng hương vị lại rất ngon. Đặc biệt là bên trên còn rắc hạt vừng, cắn vào miệng càng thơm. Lại nhìn tới một chậu nhỏ mình quấy kia cư nhiên làm ra hơn hai mươi khối thịt chà bông, trong lòng hắn hơi hơi động động: "Tiếu Tiếu, làm cái chà bông này đi bán ở chợ đi."

Đinh Tiếu thực ngoài ý muốn: "Bán cái này? Có thể bán được mấy bối? Còn chưa đủ bù em lao lực."

Khôn giải thích: "Một khối nhỏ, đổi một thạch thịt. Sẽ có người đổi."

Quỳnh ở một bên nghe xong cũng gật đầu: "Khôn nói có lý, tuy một khối không lớn, nhưng hương vị rất là ngon, các thú nhân đều thích ăn thịt, giống đực người ta cũng không có ai ít mấy thạch thịt."

Điểm này Đinh Tiếu thật ra khá tin tưởng, một thạch thịt cũng chính là tầm một cân, nhưng một cân thịt ít nhất có thể làm ra năm sáu khối thịt chà bông lớn, kỳ thực vẫn rất có lợi nhuận: "Nhỡ người ta muốn dùng bối đổi thì sao?" Một khối đối với nơi này thực nhỏ quá mức, cậu không muốn trở thành một thương nhân "lòng dạ hiểm độc" đâu.

Tròng mắt Khôn đảo đảo, thực lý trí trả lời: "Vậy một bối hai khối là được."

Đinh Tiếu đến tận bây giờ cũng không đặc biệt hiểu rõ một bối rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhưng cậu nhớ rõ một con cá có thể bán được 3 đến 5 bối. Kỳ thực nói như vậy, cũng không tính lương thiện: "Vậy làm thử một chút, cái này vốn dĩ chính là để nguội mới ngon, ngày mai mới có phiên chợ, con ngày mai liền làm nhiều một chút, cùng lắm thì để cả nhà ăn." Thẳng thắn mà nói, cậu nhìn thấy việc buôn bán thịt nướng của mấy nhà kia không quá như ý, còn không bán tốt bằng nhà bán thịt khô kia. Cậu đối với chà bông này cũng tương đối lo lắng.

Nhưng sự thực chứng minh, Khôn ca thân là giống đực, vị giác cùng sở thích có thể trở thành đại biểu của phần lớn dân bản thổ ở đây.

Trải qua điều chỉnh, chợ cứ bảy ngày mở một lần, người tới rõ ràng tăng hơn nhiều. Hơn nữa trong đó còn có không ít người thôn khác vì mua nước tương của Tiếu Tiếu mà đến. Đương nhiên nhà bán thịt khô kia cũng có không ít khách hàng quen. Đinh Tiếu đã từng rất tò mò vì sao một cái thịt khô có thể hấp dẫn người, rõ ràng là đồ vật nhà nào cũng có. Nhưng sau Quỳnh ba nói cho cậu, thịt khô nhà người ta đều làm từ thịt đại hình mãnh thú. Đối với giống đực mà nói, những cái đó đều là tượng trưng cho sức mạnh.

Bởi vậy Đinh Tiếu cũng biết ở trong thôn bọn họ, cha nhà mình tuy là đứng thứ nhất trong mười đại dũng sĩ, nhưng cũng không phải là duy nhất trong thôn. Đương nhiên bạn lữ của bà chủ gian hàng thịt khô kia chính là một giống đực tráng niên còn lợi hại hơn cả cha. Tên là Quyết, đã từng làm hộ vệ của tộc trưởng thành Hổ Thần, có điều hộ vệ 300 tuổi phải "về hưu", cho nên mới trở về thôn. Nhưng sức chiến đấu vẫn như cũ chưa giảm, ngay cả mấy đứa con gái của hắn cũng tương đối xuất sắc. Đặc biệt là tiểu nhi tử Lư là một giống đực thiếu niên lợi hại nhất trong thôn ngoại trừ Khôn. Chỉ là không có cái danh thần đồng tự mang thần lực như Khôn để BUFF lên thôi.

Quả nhiên người có bản lĩnh làm cái gì cũng phát triển, nhận rõ điểm này, cậu càng thêm muốn học tập săn thú cho tốt. Nam nhi đại trượng phu, lòng nhiệt huyết đều là có. Chính là vì sao không có người tổ chức đại hội luận võ cho bán thú nhân nhỉ? Như vậy mình còn có một cái mục tiêu huy hoàng để nỗ lực.

Cậu bên này đầu óc suy nghĩ miên man, như đi vào cõi thần tiên, Quỳnh bên này đang giao lưu cùng người khách hàng đầu tiên tới mua chà bông heo. Thời gian lúc này còn sớm, người mua nước sốt tương còn chưa lại đây.

"Cái này là món mà con trai ta nghĩ ra cách làm, tuy làm rất vất vả, nhưng ăn vào đặc biệt ngon, bê này có miếng cắt nhỏ, ngươi nếm thử xem." Đối phương là một giống đực thiếu niên ngoại thôn, thoạt nhìn còn chưa tới tuổi thành niên.

Thiếu niên rất là tò mò hương vị chà bông này, vì cái gì khi tới gần sạp hàng này lại thơm như vậy, nghe nói có thể nếm thử. Hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, vươn tay lấy hai miếng cho hết vào trong miệng, sau đó lập tức nheo mắt lại. Bởi vậy, hắn hoàn toàn không nhìn được khóe miệng run rẩy của Quỳnh, cùng với ánh mắt mở lớn nhìn của Đinh Tiếu ở phía sau, còn đang mải hưởng thụ mỹ vị trong miệng.

Càng khiến cho ba con hai người buồn bực, chính là thiếu niên sau khi nuốt xuống thịt trong miệng lại vươn tay về phía mâm ăn thử lần nữa, lại lấy mấy cái cho vào trong miệng. Mà lúc này hắn vẻ mặt đầy tươi cười một bên ăn một bên nói: "Thịt này ăn thật ngon, bán thế nào? Hay là lấy cái gì đổi?"

Đinh Tiếu thật muốn mắng hắn, trực tiếp lấy đồ ăn trong mâm, một lần lấy hai miếng ta cũng không trách ngươi, ngươi nha còn ăn hai lần! Vì thế cậu đoạt câu trả lời của ba: "Hai thạch thịt một khối, dùng bối thì một bối một khối!"

Kỳ thật vô luận là khẩu khí hay là giá cả, Đinh Tiếu trả lời đều không chính xác. Nhưng thiếu niên kia không nói hai lời, trực tiếp tháo xuống túi da nhỏ bên hông, sau đó hỏi: "Cậu nơi này có bao nhiêu khối? Ta đều muốn!"

"Khụ!!!" Lúc này ba con hai người đều bị kinh ngạc rồi, tuy hôm nay chỉ bán thử, ngày hôm qua bọn họ chế tác 100 khối, cắt ba khối để ăn thử, cho Hạ và Khôn mỗi người mang theo mười khối để bọn họ đỡ thèm đồng thời "tuyên truyền" một chút. Nhưng mặc dù như vậy, nơi này cũng còn 77 khối kìa. Nhưng Đinh Tiếu cũng không hy vọng một lần đều bị người bao hết, như vậy cậu liền không có biện pháp biết được suy nghĩ cùng mong muốn mua sắm của những người dân khác như thế nào

"Ta chỉ có thể bán cho ngươi 50 khối, những người khác cũng còn chưa thử qua đâu."

Thiếu niên nhíu mày, nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu trong chốc lát, giây lát liền thay đổi một bộ mặt tươi cười: "Được! Ta đây bảy ngày sau còn tới mua! Tiếp theo cậu bán cho ta một trăm khối được không?"

Đuôi lông mày Đinh Tiếu nhướng lên, này tuyệt đối là thằng ngốc! Nhưng có tiền không kiếm cũng là đứa ngốc!

"Được, nhưng anh phải để lại 10 bối đặt cọc, tôi cũng không biết anh là người thôn nào, vạn nhất bảy ngày sau anh không tới, tôi làm hơn 100 khối không phải không bán được sao?"

Thiếu niên hoàn toàn không cảm thấy đây là yêu cầu vô lý: "Không thành vấn đề! Đây, đây là 60 bối." Đếm xong đều đặt bối trước mặt Tiếu Tiếu, sau đó cười một cái sáng lạn: "Ta tên Phúc ở thôn Ni Sơn! Ta còn 6 năm nữa là thành niên! Ta là một thợ săn rất lợi hại ở thôn chúng ta nha!"

Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, ngươi lợi hại hay không, khi nào thành niên liên quan qué gì tới ta!!

Nhìn thiếu niên cầm thịt khô mà con trai dùng diệp giấy gói lại vui sướng rời đi, Quỳnh ba cười thầm trong lòng. Tiếu Tiếu nhà ta quả nhiên có mị lực, không biết nếu Khôn nhìn thấy một màn vừa rồi, có thể đem vị giống đực ấu tể này đánh cho răng rơi đầy đất hay không.

Hoạt động thanh trừ ở khu an toàn sau ba ngày liền kết thúc, cuối cùng lại lục soát ra ba con rắn đốm đầu ấu tể cùng bốn quả trứng rắn ở khu xó xỉnh nào đó. Hơn nữa bọn họ còn ngoài ý muốn phát hiện ra ba con sói điên ấu tể. Có thể nói khu an toàn tạm thời an toàn.

Bởi vì nhóm giống đực cũng thường xuyên lui tới ở khu an toàn săn thú, còn có cứ hai năm Thôn Bộ lại tổ chức giống đực đi tìm kiếm ở khu an toàn xem có gì nguy hiểm tồn tại hay không. Cho nên khu an toàn vẫn luôn không xuất hiện qua vật có nguy hại quá lớn.

Nhưng ai cũng không dám bảo đảm tuyệt đối, dù sao bên ngoài khu an toàn cũng không có tường vây cùng võng lưới, động vật hoang dại muốn tiến vào hay ra đều là tự do. Chỉ bởi vì khoảng cách gần thôn, đại hình mãnh thú cũng giống như giống đực đều có thể biết trước được nguy hiểm cùng ý thức lãnh địa, cho nên chỉ có mãnh thú nhỏ quá đói mới có thể xuất hiện ở khu an toàn. Dần dà, khu an toàn cũng liền thành địa phương mà đa số mãnh thú theo bản năng không muốn đặt chân tới. Giống như có một tấm chắn vô hình.

Đinh Tiếu cũng là một bán thú nhân vô tình bị thương, tuyệt không phải người thứ nhất cũng không phải là người cuối cùng. Nhưng nơi cậu bị thương quá mức gần thôn, hơn nữa cắn cậu là thứ quá nguy hiểm, cho nên mới cần phải lập tức tiến hành một lần quét sạch khu an toàn.

Kỳ thực chân chính có thể săn bắt ở khu an toàn, có năng lực săn bắt đều là bán thú nhân tương đối ưu tú, một ít người chỉ có thể săn bắt và thu thập ở nơi gần nhất của khu an toàn. Hơn nữa bán thú nhân một mình độc lập săn bắt nuôi sống gia đình rất thưa thớt, cho nên trong tình huống bình thường, bán thú nhân săn thú cũng không phải là yêu cầu mỗi ngày. Cho nên lâu rồi, người có cảnh giác mấy cũng sẽ sinh ra cảm xúc trì trệ.

Loại trì trệ này khiến Văn vẫn luôn tự trách, cuối cùng bạn lữ ông nhắc nhở, quyết định chờ thân thể Tiếu Tiếu tốt lên, phải đem tất cả bản lĩnh ném đinh xương của mình dạy cho cậu. Như vậy Tiếu Tiếu về sau khi săn thú một khi có nguy hiểm xảy ra, ném đinh xương có thể nhanh chóng hơn so với ném săn xoa mà tránh thoát nguy hiểm. Đương nhiên, chuyện này trước mắt ông còn không thể nói, chờ chân Tiếu Tiếu hoàn toàn khang phục đích xác cần một thời gian, mà khu an toàn trong thời gian này cũng không có con mồi để bắt giữ.

Ngoại thương xẻo thịt trên chân đích xác không có khả năng thoải mái giống như cảm mạo lần trước. Cho dù hiện tại đi đường đã không còn đau, miệng vết thương bắt đầu đóng vảy, nhưng Khôn vẫn tận lực bắt Tiếu Tiếu ngồi trên xe lăn, nếu không làm rách miệng vết thương, lại chảy máu thì lại phải chờ khép miệng lại lần nữa. Hắn không nỡ để Tiếu Tiếu luôn đau, hơn nữa Tiếu Tiếu ngồi như vậy cho mình trông coi, khi mình làm việc cũng có thể càng có sức lực, còn có thể lúc nào cũng nhìn thấy bạn lữ, đúng là một việc tốt! ( ← ←#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.