Nhật Lạc Vân Hi

Chương 25: Chương 25




Chương 22

edit+beta: Lenivy

_____

Vân Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có chút hối hận, từng cơn đau đầu báo cho cậu biết, tất cả đều là sự thật, cậu sao có thể ma xui quỷ khiến đồng ý Đường Dịch Thần đưa đi làm, xoa bóp cái trán đang phát đau, than nhẹ một tiếng.

Thanh âm tuy rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Đường Dịch Thần, nâng tay lên, ôn nhu đặt trên huyệt thái dương của Vân Hi, nhẹ nhàng ấn, độ mạnh nhẹ vô cùng thích hợp, chẳng mấy chốc đã làm giảm bớt cơn đau, nhưng tiếp xúc quá mức thân mật thế này, làm cho Vân Hi mặt nổi lên màu phấn hồng xấu hổ, theo phản xạ né khỏi ‘đại chưởng’ ấm áp kia, nghiêng đầu, ngượng ngùng ngắm phong cảnh chớp động ở ngoài cửa sổ.

Nhìn Vân Hi như thế, Đường Dịch Thần lộ vẻ sủng nịch, không nói một lời, bầu không khí cứng ngắc dần biến mất, thay vào đó là một sự ấm áp, hài hòa.

“Anh dừng xe ở nơi này đi.” Lúc sắp gần đến cửa lớn của công ty, Vân Hi mới mở miệng, tuy thanh âm nhu hòa nhưng vẫn có chút mất tự nhiên “Khụ, tôi có thể dừng ở đây được rồi.”

“Ân———-.”

Đừng xe lại, chưa từng níu giữ cậu lại, nhưng vào lúc Vân Hi chuẩn bị mở cửa xuống xe, thân thủ vẫn kéo cậu vào lòng mình, ôn nhu đặt một nụ hôn trên chiếc trán thanh khiết của cậu “Tan tầm về sớm một chút, anh mới học được một món ăn mới.” (:x trời ơi như vợ chồng son vậy, ngọt quá :”>)

Bối rối vội đẩy hơi thở quen thuộc kia ra, cái nhìn chăm chú đầy dịu dàng, thâm thúy như biển lớn ‘khuấy động’ nội tâm đang tĩnh lặng của cậu… Vì thế mà bỗng chốc cậu cũng quên mất nơi đây là khu vực của công ty, Vân Hi nhanh chóng mở cửa xuống xe, trái tim đập loạn nhịp đang vô cùng bấn loạn, hai má ửng đỏ còn chưa kịp biến mất đã vội bước nhanh về phía công ty. Khi tới phòng làm việc của mình, Vân Hi vẫn chưa ‘hoàn hồn’, ngay cả khi Đổng Phàm cõi lòng đầy tâm sự ngồi trước mặt, Vân Hi cũng không hay biết.

“Tôi, tôi muốn hỏi cậu một việc, có thể chứ?”

Giọng điệu có chút nóng giận mơ hồ truyền vào trong tai, Vân Hi ngẩng đầu hỏi “ Sao vậy?!”

“Tôi có chút việc riêng tư muốn hỏi cậu, chúng ta ra ngoài nói được không?.”

“Ân.”

Nhìn Vân Hi gật đầu đáp ứng, Đổng Phàm mới đi trước ra ngoài, tuy rằng đáy lòng có nghi hoặc nhưng Vân Hi vẫn cùng hắn đi tới một góc bên ngoài công ty.

“Cậu, cậu là đồng tính luyến ái sao?”

Đối với câu hỏi bất thình lình, Vân Hi ngực đột ngột cứng lại, đáy mắt trái lại vô cùng trong veo “Đúng vậy.”

“Kia, Đường Chủ tịch là người yêu của cậu sao?” (anh ấy đang mong không được đây =))))) )

Nghiêng đầu, dấu đi mâu trung (con ngươi) hiện lên ảm đạm “…… Không phải.”

Đổng Phàm rũ đầu xuống, trong mắt lóe ra thứ gì đó “Có lẽ tôi đã xen vào việc của người khác, nhưng……tôi cảm thấy hai người không thích hợp.”

“Tôi biết.” Cong môi mỉm cười, trên mặt ôn hòa không một tia tức giận “Tôi nên đi rồi, giữa trưa gặp.”

“Tôi, tôi thích cậu.” (_ _|||| biết ngay mà)

Lớn tiếng tuyên bố làm cho Vân Hi động tác nháy mắt bị đông cứng, lập tức khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra tươi cười thản nhiên, giống như ánh mặt trời vẫn luôn ấm áp…

“Tôi cũng thích anh.” Vân Hi nâng tay ôn hòa vuốt tóc của Đổng Phàm có chút rối bời “Như một người thân…..”

“Tôi thật sự thực thích cậu.” Ngửng đầu lên, ánh mắt như thái dương lóe sáng, nhìn thẳng vào Vân Hi, ý tứ bên trong vô cùng kiên định “Là thích của tình yêu———–.”

“Con đường của anh còn rất dài, sẽ có một người tốt hơn tôi, người ấy sẽ chờ đợi anh, bên anh cả đời.”

“Cậu chính là người kia.” Cảm xúc có chút kích động, Đổng Phàm nghĩ muốn tiến lên ôm lấy Vân Hi, nhưng còn chưa kịp làm gì, một cỗ lực đẩy ngã hắn sang một bên…..

“Cậu ấy không phải là người anh có thể chạm vào.” Cường thế tuyên cáo, hơi thở của tử thần lạnh lẽo như băng, tuy trên khuôn mặt của Đường Dịch Thần đã mất đi vẻ dịu dàng thường thấy, nhưng khi đem vân hi kéo vào ***g ngực mình động tác cùng biểu tình lại cực kỳ tương phản, mềm nhẹ đầy cẩn thận…..

“Sao anh lại tới đây.” Cũng không né tránh cái ôm của Đường Dịch Thần, ngược lại chính mình lại rúc vào bên trong vòng tay ấm áp thoải mái của hắn, bởi vì Vân Hi biết sức lực bản thân mình trước mắt hắn là quá nhỏ bé, nên có muốn kháng cự cũng đều phí công.

Giọng nói Vân Hi nhu hòa nháy mắt ‘hóa giải’ dung nhan lãnh băng kia, trong mắt hắn cũng lập tức dâng đầy ôn nhu vô tận “cặp của em để quên trên xe anh.”

Tiếp nhận cặp đối phương đưa cho, khóe miệng Vân Hi gợi lên một mạt cười, lễ phép nói lời khách sáo cảm tạ “Cám ơn———.”

Sa vào nụ cười của Vân Hi, Đường Dịch Thần vẫn càng thêm thâm tình chân thành đáp lời “Đừng khách khí.”

_____

Lenivy: và thế là cái tên Đổng Phàm nào đó đã bị đá vào xó nhà =)))))))…Thế giới của hai anh quá chắc chắn ko ai có thể xen vô ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.