Nhật Lệ

Chương 13: Chương 13: Chương 11




Âm nhạc du dương quyện trong ánh đèn vàng lãng mạn, phủ xuống các cặp đôi đang khiêu vũ trên sàn. Tà váy bồng bềnh lả lướt theo từng bước nhảy. Lâm Khánh lại gần khi tôi vừa giải quyết xong đĩa đồ ăn đầy ụ. Có mấy cô nàng không ngừng liếc về phía chúng tôi rồi chụm đầu bàn tán. Đột nhiên tôi hiểu tại sao tiểu thư Phi Yến từ đầu tiệc đến giờ không động chút thức ăn nào, bị người ta soi như lần đầu thấy sinh vật lạ, khẩu vị cũng chẳng còn.

Lâm Khánh hơi khom người, tay vươn ra làm động tác mời, đơn giản nói với tôi. “Có thể cùng ta nhảy một điệu không?”

Ban nãy tôi cứ thắc mắc khi bắt gặp hắn thi thoảng đảo mắt qua phía này, xem ra là vì tôi ăn uống quá nhiệt tình, hắn phải chờ đến khi tôi đặt đĩa xuống bàn mới dám tiếp cận.

“Được.” Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn. Những tia nhìn xung quanh ngày một trắng trợn hơn. Chúng tôi di chuyển chầm chậm theo nhịp điệu bởi bản nhạc hiện tại khá nhẹ nhàng. Khoảng cách quá gần khiến tôi đâm ra bối rối kì lạ, mắt không dám nhìn thẳng vào hắn mà chếch về phía sau. Có cô gái vì mải ngó chúng tôi mà dẫm phải chân bạn nhảy, liền luống cuống xin lỗi. Anh chàng cũng rất phong độ không kêu lên tiếng nào, chỉ nhìn chòng chọc khiến nàng kia chẳng đám liếc lung tung nữa.

“Ngươi cười gì vậy?” Lâm Khánh đột ngột hỏi.

Tâm trí tôi bị kéo về thực tại, mặt đối diện hắn. “A, không có gì. Cảm ơn ngươi đã đưa ta đến bữa tiệc này.”

“Nếu ngươi thích, năm nào cũng có thể tới đây.”

Tôi sẽ không thành thật thú nhận rằng, cái mình thích nhất là đồ ăn cực ngon. Ngoại trừ nó, dạ tiệc đối với tôi chẳng mấy thú vị, chắc bởi tôi không có người bạn nào ngoài Lâm Khánh nên hơi lạc lõng.

Thi thoảng ánh mắt Lâm Khánh sẽ đảo về một hướng nhất định. Tôi nhìn theo hắn, trông thấy tiểu thư Phi Yến đang ngồi trò chuyện với cô gái bên cạnh, dáng vẻ hơi uể oải. Đợi bản nhạc kết thúc, tôi chủ động buông tay Lâm Khánh trước, thật lòng đề nghị. “Nếu muốn thì đến mời nàng ta đi.”

Hắn cụp mắt xuống. “Vô ích thôi. Nàng ấy sẽ từ chối.”

“Ngươi chưa thử làm sao biết?”

“Có nhiều kinh nghiệm rồi.” Hắn nói với giọng bông đùa. Nhưng tôi biết, sâu trong thâm tâm hắn chẳng vui vẻ chút nào.

Chúng tôi nhảy với nhau hai bản, chỉ trao đổi qua lại vài câu ngắn gọn còn phần lớn thời gian dành để trầm mặc. Ngay khi giai điệu cuối cùng kết thúc, tôi thả tay ra, miệng liến thoắng. “Ta hơi khát nước, đi kiếm chút gì để uống đã.”

Hắn ngạc nhiên nhưng cũng khẽ gật đầu, chân dợm bước định theo tôi đến bàn ăn, lại bị một cô gái cản đường nói gì đấy. Tôi không nghe được vì đã dùng phép Dịch chuyển biến mất giữa đám đông. Ra khỏi ánh đèn, mắt tôi từ từ thích ứng với bóng tối. Tôi ẩn mình sau bụi cây cao trong hoa viên nơi vắng người qua lại, cởi bỏ mặt nạ nhét vào túi và biến váy dạ hội thành trang phục hầu gái.Tiếp đến, tôi tạo kết giới nhỏ để cản ánh sáng rồi mới mở Bách Tập Thư ra, tra cứu bản đồ lâu đài. Mắt nhìn bao quát khắp nơi để xác định phương hướng, đầu âm thầm ghi nhớ.

Khi vô tình liếc lên cao, tôi chợt bắt gặp bóng người trên đỉnh tháp. Khoảng cách quá xa không nhìn rõ, dù cố nheo mắt tôi cũng chỉ xác định được cái bóng mờ mờ tạo thành khối đen bất động giữa không trung, nhưng có cảm giác kẻ ấy cũng đang hướng về phía mình. Cả hai cùng mọc rễ tại chỗ hồi lâu. Cuối cùng tôi lờ hắn đi, giả vờ làm người hầu ung dung tiến vào lâu đài theo kế hoạch ban đầu.

Do mọi người đa phần tập trung ở phòng tiệc nên tôi may mắn không gặp trở ngại nào, vòng vèo một lúc cũng tới được Tàng Thư Các. Đây là phòng lưu trữ sách lớn nhất vương quốc, thuộc quản lý của hoàng gia, bên trong chứa rất nhiều văn thư cổ không thể tìm thấy ở bất kì đâu. Tôi rón rén đẩy cửa bước vào. Ngay khi tiếng cót két của bản lề vang lên, bóng người từ trên trần rớt xuống như cái bao tải đứng chắn phía trước. Mái tóc hắn xoăn tít, râu ria xồm xoàm che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lờ đờ còn ngái ngủ. Hắn uể oải cất giọng ồm ồm. “Ai đấy?”

Tôi đoán hắn là thủ thư trông coi Tàng Thư Các, bèn nhẹ nhàng đáp. “Ta là hầu gái bên người Hoàng hậu. Ngài ấy sai ta đến lấy vài cuốn sách về y thuật.”

Đôi mắt nhập nhèm của hắn cố mở to, cơn buồn ngủ bay đi quá nửa. “Ngươi nói… Hoàng hậu? Chẳng phải nàng đã qua đời cách đây trăm năm đó sao?”

Tôi cố giữ giọng điệu thản nhiên nhằm che giấu sự lúng túng. “Ngươi nghe nhầm rồi. Ta nói con trai Hoàng hậu, Tam hoàng tử ấy.” Có lẽ khi nãy nghe người ta bàn tán về hắn nên hiện giờ, lời nói dối trơn tuột bật ra không suy tính.

Nào ngờ tên thủ thư trừng mắt hoàn toàn tỉnh táo. “Ngươi lảm nhảm gì thế, Tam hoàng tử là con trai Hoàng phi, Đại hoàng tử và Nhị Hoàng tử mới là con ruột Hoàng hậu.”

“Vậy Tam hoàng tử được coi là con trên danh nghĩa của Hoàng hậu, không phải sao?” Tôi cố vớt vát.

Tên thủ thư đổi giọng nghi hoặc. “Thật ra ngươi là ai?”

Bất đắc dĩ tôi thò tay vào túi, lấy ra viên thuốc nâu đưa cho hắn, tỉnh bơ nói. “Ngươi xem đi thì biết.”

Hắn bị mùi hương tỏa ra thu hút, vừa chun mũi ngửi vừa hiếu kì hỏi. “Đây là thứ gì?” Giây tiếp theo, chưa kịp nghe được câu trả lời đã lăn đùng ra ngất.

Vừa rồi là thuốc mê liều cực mạnh trong đống thuốc Thu Thủy đưa cho tôi, đương nhiên có kèm thuốc giải. Nó gây tác dụng tức thì nhưng thời gian duy trì không lâu, chỉ tầm nửa tiếng, do vậy tôi chẳng thể chần chừ. Phát hiện cái võng mắc trên trần, tôi dùng phép đưa tên thủ thư lên rồi tiến sâu vào bên trong. Nhờ có ánh sáng của dạ minh châu, Tàng Thư Các sáng trưng như ban ngày. Sách được xếp gọn gàng trên những giá đỡ cao ngất ngưởng. Chúng được phân chia thành các khu vực riêng biệt theo thể loại, có nhiều cuốn sách loằng ngoằng các dòng chữ kì lạ mà tôi vừa nhìn đã hoa mắt không tài nào hiểu nổi. Lạc trong mê cung sách đồ sộ, tôi biết việc tìm kiếm thủ công là bất khả thi nên trực tiếp dùng phép Triệu hồi.

Miệng lẩm nhẩm hai chữ “Tịch thuật”, hàng trăm cuốn sách từ khắp phía bay vèo vèo về phía tôi xếp thành chồng trước mắt. Tôi kiên nhẫn xem lướt từng quyển, đọc mãi, đọc tới đông cứng cơ mắt vẫn không thấy được thứ cần tìm. Nhẩm tính thời gian sắp hết, tôi đành thất vọng trả chúng về chỗ cũ rồi âm thầm lẻn ra ngoài.

Bước chân dẫm lên cái bóng nghiêng nghiêng đổ trên nền đá. Ảnh lửa bập bùng nhảy múa quanh ngọn đuốc thắp sáng hành lang. Không gian yên tĩnh, đế giày nện xuống êm ái và nhịp nhàng. Tôi đột ngột khựng lại, ngoảnh đầu ngó quanh quất, sau lưng không một bóng người. Tôi thầm cười nhạo trong lòng, chắc bởi vừa làm chuyện mờ ám nên nhiễm bệnh đa nghi hơn bình thường. Mắt vô thức hướng về phía đỉnh tháp dừng tại vị trí trống không. Kẻ đó đã sớm rời đi.

Vốn dĩ tôi định quay về phòng tiệc, nhưng trên đường gặp phải cảnh tượng lý thú nên bỏ dở giữa chừng. Cánh bướm xinh đẹp đậu trên đóa hoa nở e ấp, toàn thân tỏa ra quầng sáng cam nhàn nhạt, ánh sáng lay động dập dờn theo từng đợt vỗ cánh, lượn lờ như ngòi bút vẽ giữa màn đêm. Nghe nói vào ngày Thanh Hằng sẽ xuất hiện loài bướm dạ quang tụ tập thành đàn quanh các khe suối, tạo thành cảnh tượng chưa từng thấy. Vì chúng rất hiếm gặp nên người ta còn đồn rằng, việc trông thấy đàn bướm nhất định sẽ đem đến may mắn. Chẳng ngờ tôi vô tình gặp được một con, kích động tới mức ngây ra tại chỗ.

Chú bướm nhỏ lòng vòng bay quanh đóa hoa rồi lượn đi. Tôi gấp gáp đuổi theo nó, mắt nhìn trân trân phía trước không dám chớp nhiều, chỉ sợ mất dấu vết. Nó bay rất nhanh. Tôi dựa vào phép Dịch chuyển bám đuôi trong vô thức, lúc dừng chân mới phát hiện mình đã lọt trong khu rừng gần lâu đài. Phía trước truyền tới tiếng nước chảy róc rách. Đàn bướm tụ tập bên trên dòng suối pha trộn đủ sắc màu sặc sỡ tựa cầu vồng. Chúng bồng bềnh giữa không trung, thả trôi các quầng sáng rớt xuống mặt nước lóng lánh.

Chắc cũng phải hơn trăm con, tôi ước tính. Bỗng nhiên đàn bướm tản ra bay đi hỗn loạn, trong nháy mắt chẳng còn bóng dáng, trả về một mảnh rừng tăm tối. Tôi cứ ngỡ sự hiện diện của mình khiến chúng hoảng sợ. Nhiệt độ tựa hồ giảm xuống đột ngột. Hơi lạnh ùa đến len lỏi qua từng ngóc ngách tế bào khiến tôi rùng mình. Bấy giờ tôi mới lờ mờ hiểu ra nguyên nhân đàn bướm vội vã di tản, vì chúng quá nhạy bén để đánh hơi được nguy hiểm.

Dường như có thứ gì đó đang tiến gần. Tôi biết mình phải lập tức rời khỏi. Nhưng tôi chưa kịp di chuyển, chúng đã vây khốn xung quanh, nhanh đến không tưởng. Đàn chim đông đúc tạo thành vòng tròn đen kịt lơ lửng trên đỉnh đầu. Đôi cánh quá dài so với thân hình nhỏ xíu. Cặp mắt đỏ hau háu nhìn con mồi mang theo vẻ hung tàn và hoang dại, hồi lâu chúng vẫn giữ nguyên khoảng cách cố định. Trong đầu tôi chợt tràn về một đoạn kí ức.

Khi ấy, tôi đang thưởng thức bữa trưa tại nhà hàng quen thuộc thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba người bàn kế bên.

Vị khách thứ nhất: “Các ngươi nghe tin gì chưa? Trong làng mới có thêm một người mất tích, vừa tối hôm qua thôi.”

Vị khách thứ hai ngừng rót rượu. “Thật à? Thế đã tìm được chưa?”

Vị khách thứ ba chen vào. “Tìm được một cái xác khô quắt.”

Vị khách thứ hai kêu lên. “Chuyện quái gì vậy?”

Vị khách thứ nhất hạ giọng. “Nghe nói bị hút máu cho tới chết. Kể từ khi loài chim lạ xuất hiện gần đây, liên tục có các vụ mất tích kì bí xảy ra trong rừng.”

Vị khách thứ ba gật gù. “Người ta đã tìm được mấy xác chết nằm rải rác dưới đống lá khô.”

“Thật đáng sợ!” Vị khách thứ hai cảm thán.

Những sinh vật quỷ dị trước mắt tôi ước chừng là loài chim khát máu trong lời đồn. Chúng vẫn bất động một cách khó hiểu, hàng trăm cặp mắt trừng trừng sáng rực như đèn pha. Tôi định phá vòng vây chạy đi, lại kinh hãi phát hiện toàn thân cứng đờ, tựa hồ bị trói buộc bởi sợi dây phép thuật vô hình. Hóa ra chúng đang dàn trận nhằm khống chế con mồi. Trí óc tôi hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể không nghe theo sự điều khiển của nó. Tôi niệm chú trong đầu, đồng thời cưỡng chế khơi dậy nguồn linh lực đang bị khóa chặt. Đàn chim vẫn không nhúc nhích nhưng áp lực đè xuống ngày một gia tăng.

Đôi bên âm thầm giằng co, sức lực của tôi dần cạn kiệt, vòng tròn cũng bắt đầu thu hẹp. Những hàm răng nhọn hoắt nhe ra trắng hếu. Chỉ đợi tôi gục ngã, chúng tức khắc lao đến, cấu xé, ngấu nghiến và hút đi dòng máu sinh mệnh quý giá. Sự đau đớn châm chích nơi bề mặt da rồi lan tràn khắp cơ thể, chậm rãi tra tấn, dai dẳng và nhức nhối.

Giữa khoảnh khắc sống chết chơi vơi, tôi bắt gặp một bóng người đang vội vã tiến gần. Hình ảnh ấy nhoè đi khiến tôi phải cố nheo mắt nhìn cho rõ.

Là Lâm Khánh sao? Hắn đến cứu tôi ư? Trông hắn có vẻ lo lắng cùng sợ hãi.

Nhưng tôi không cầm cự được nữa. Mất máu quá nhiều khiến đầu tôi váng vất. Gốc cây trước mặt dường như đang chao đảo và cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ chấp choáng. Phía xa, thấp thoáng cánh bướm lạc lõng hốt hoảng vỗ cánh bay đi tìm bầy đàn. Ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong đêm.

Rồi vụt tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.