Nhật Lệ

Chương 62: Chương 62: Chương 59




Bọn họ sợ Quỷ vương ra đời nhưng lại từng bước ép hắn biến thành Quỷ vương. Khi máu nhỏ xuống và những linh hồn vất vưởng bay lên, từng xác chết lần lượt hồi sinh hợp thành chiến binh bất tử. Trong đầu hắn toàn là chết chóc. Hắn thỏa mãn nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Quốc vương. Sự hận thù hòa theo sức mạnh căng tràn trong lồng ngực, mùi máu tanh men theo không khí kích thích các giác quan của hắn, thôi thúc giọng nói rì rầm vang lên trong đầu.

“Giết ông ta!”

Nhưng hắn không vội, hắn còn việc khác phải làm. Tiếng gọi quen thuộc của Huyền Điệp níu kéo chút lý trí còn sót lại trong hắn. Không sao, chẳng mấy chốc hắn sẽ cứu được nàng.

Những tên lính trông coi tòa tháp lần lượt ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn. Chút phép thuật tầm thường ấy còn lâu mới khiến hắn bận tâm.

Huyền Điệp không hề rời mắt khỏi Hải Phong. Mỗi bước chân hắn tiến gần nàng là một lần ánh mắt nàng thêm tuyệt vọng. Nàng giãy giụa trong đau đớn và ân hận khôn cùng. Thế rồi máu tươi chầm chậm rỉ ra từ khóe môi nứt nẻ, các cơ mặt buông lỏng, có chút gì đó thản nhiên và chấp nhận.

Nàng tự vẫn.

Cái chết khởi động sức mạnh khế ước Cộng tử kéo theo tính mạng của Hải Phong. Khi hắn vượt qua mọi chướng ngại đến bên nàng, cả cơ thể đau đớn như muốn nổ tung và luồng linh lực chạy hỗn loạn không kiểm soát. Con mãnh thú tàn ác trong hắn dần suy yếu, để cho ý thức quay về.

“Tại sao?”

Bao nhiêu suy nghĩ chỉ gói gọn bằng hai chữ ngắn ngủi. Hắn không hiểu, càng không cam tâm.

“Đừng trách ta. Ta hủy diệt chàng để tìm lại chàng, tìm lại con người chàng thật sự.”

Hắn lẳng lặng nhìn nàng không đáp. Tay run run chạm lên khuôn mặt nàng, lau đi vết máu đỏ nhức nhối. Hắn từng hứa sẽ bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Cái gì cũng không làm được.

Bóng người đội vương miện vàng dịch chuyển tới gần bọn họ. Nam diệu hốt hoảng can ngăn nhưng bị Quốc vương đẩy ra, phất tay tỏ ý không sao cả. Hải Phong quay đầu, nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Cho dù ngươi tin hay không, mẹ ngươi thật sự không phải do ta sai người giết. Ta chưa bao giờ muốn giết nàng ấy. Còn ngươi, nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn chịu trói thì ta đã không phải hạ sát lệnh.”

“Là ông hay Hoàng hậu của ông? Và ông có muốn giết ta hay không? Đến giờ tất cả còn ý nghĩa gì đâu?”

Hắn khinh khỉnh đáp trả, cả người đổ xuống tựa vào Huyền Điệp, tay vẫn ôm chặt nàng và để cằm nàng đặt trên vai hắn. Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi tắt thở.

Tôi thu lại linh lực, thoát khỏi dòng ký ức. Ngoài trời đã chuyển sang tối mịt. Kết giới vẫn nguyên vẹn và may mắn không ai đến quấy rầy. Tay tôi thò vào túi Càn Khôn lấy ra viên dạ minh châu thắp sáng căn phòng, cúi đầu quan sát Tinh cầu, không nhận ra điểm gì bất thường. Phần hồi ức cất giữ bên trong khá hỗn tạp và rời rạc. Tôi phải dựa theo câu chuyện lão Trần từng kể để xâu chuỗi các tình tiết theo trình tự. Ngoài ra nó cũng không được đầy đủ, gần như những gì liên quan cụ thể đến Tịch thuật đều bị khuyết đi. Không hiểu do năng lực của tôi chưa đủ hay Hải Phong vốn dĩ không lưu lại phần ký ức đó, hoặc là Tinh cầu chứa đồng thời ký ức của hai người nên xảy ra hiện tượng loại trừ và tiêu biến.

Tóm lại điều muốn biết nhất vẫn không thể biết được. Tuy nhiên, việc tu luyện Xuyên thấu hoàn chỉnh đã phần nào bù đắp sự hụt hẫng đó. Tôi tự thưởng cho mình mấy giờ giải lao để khôi phục linh lực, dùng đồ ăn lấp đầy cái dạ dày trống rỗng đang biểu tình, kế tiếp lượn sang phòng Nhật Vũ mà không thấy hắn nên cụt hứng lượn về.

Sói Tuyết chẳng biết chui ra từ đâu mà cả người ướt sũng, nước nhỏ tong tong trên sàn nhà. Nó đứng giữa phòng lắc mình mấy cái khiến tia nước bắn tung tóe khắp nơi. Tôi bực bội dùng phép thuật làm hơi nước biến mất, nhân tiện giúp nó hong khô bộ lông. Sói Tuyết thoải mái rên một tiếng rồi nhảy phốc vào cái ổ quen thuộc, định cuộn người nằm xuống, lại bị tôi kịp thời túm lấy kéo ra ngoài, lệnh cho nó đi chơi tiếp đến nửa đêm mới được mò về. Sói Tuyết nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, sau vẫn nghe lời lủi thủi cụp đuôi đi mất. Tôi đóng chặt cửa, dặn trước hầu gái không cho ai làm phiền rồi cẩn thận tạo kết giới xung quanh, yên tâm ngồi vào bàn.

Tinh cầu của lão Trần được nhẹ nhàng đặt lên giá. Tôi bần thần giây lát, cơ hồ mường tượng ra mái tóc bạc trắng cùng khuôn mặt nhăn nheo của lão. Bên tai văng vẳng tiếng lão càu nhàu trong buổi đầu dạy tôi phép thuật. Rồi đôi mắt híp lại vẻ nham hiểm hoặc cố tỏ ra bí ẩn. Tôi sợ một ngày nào đó, ngay cả những cử chỉ đơn giản ấy cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Tôi sợ mình sẽ quên đi.

Phần ký ức lưu trữ của lão Trần không giống với Hải Phong hay Huyền Điệp. Nó đơn giản hơn rất nhiều, chỉ gồm vài hình ảnh tiên tri lão thấy được qua Tinh cầu và chút cảm nghĩ liên quan. Có lẽ lão không đủ thời gian hoặc không đủ năng lực để đưa vào nhiều hơn, đành chọn lọc điều quan trọng nhất nhằm chuyển tải tới tôi.

Đúng ra tôi phải vận dụng Xuyên thấu một cách nhẹ nhàng, dễ dàng hơn vừa rồi, đối với đoạn ký ức ngắn hơn. Vậy mà lần đầu tiên trong đời, tôi nếm trải cảm giác bị phản phệ. Cả người bất chợt đau nhói lên, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ ngất xỉu. Linh lực đã thu về nhưng ánh mắt tôi vẫn xoáy sâu vào Tinh cầu. Nhìn mãi, nó vẫn chỉ là vật chết, vô tri, vô tính, vô tâm, vô tình.

Rốt cuộc tôi đã hiểu.

Tại sao lão Trần để lại cho tôi đoạn ký ức này.

Di nguyện lão muốn tôi thực hiện chỉ vẻn vẹn ba chữ như cứa vào tim:

“Giết Quốc vương.”

Quả nhiên, vừa kỳ diệu vừa tàn nhẫn, chính là vận mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.