Nhật Lệ

Chương 79: Chương 79: Chương 76




Việc đầu tiên tôi làm khi đặt chân vào lâu đài là đi tìm Nhật Vũ. Hắn đang đứng trước một tòa điện tráng lệ với dáng vẻ trầm tư, bóng lưng đổ dài trên nền đất thật tĩnh lặng. Tôi chầm chậm tiến lại gần. Xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, không có lấy một người hầu hay lính canh gác. Nơi này dường như đã biến thành tòa điện bỏ hoang.

Nhật Vũ vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu ngước mắt nhìn. Bộ áo giáp trên người hắn đã được thay bằng áo bào thường ngày, vết thương cũng được băng bó cẩn thận và mọi vết bẩn đều dùng phép thuật tẩy sạch. Chỉ có gương mặt mệt mỏi còn vương lại dấu tích của trận chiến vừa rồi. Hắn đứng một mình quan sát thật lâu, cơ hồ tâm trí đang phiêu bạt về quá khứ.

Dựa vào kích thước và trang hoàng của tòa nhà trước mắt, có thể nhận ra đây là một trong những cung điện sang trọng bậc nhất lâu đài. Vẻ hoang vu không thể che đậy sự lộng lẫy. Đồ vật bọc sau lớp vỏ thời gian càng mang nét giá trị cổ xưa. Tôi không biết chủ nhân trước của nó là ai, chỉ cảm thấy một tòa điện tốt thế này, thật đáng tiếc khi bị quên lãng.

“Đây là nơi hắn từng ở trước kia, cũng là nơi ta không được phép đặt chân vào.”

Nhật Vũ bỗng dưng lên tiếng. “Hồi nhỏ ta luôn có cảm giác hắn với Nhật Huy mới là Hoàng tử chân chính, còn bản thân mình, chẳng qua chỉ đeo cái danh hiệu rỗng tuếch. Người lớn thường so sánh chúng ta với nhau. Thế rồi cả hai trưởng thành trong sự ngầm đố kỵ đối phương. Ta đối với hắn là cái gai trong mắt. Hắn đối với ta là mối hiểm họa cần phải diệt trừ. Vậy mà khi thật sự thấy hắn chết dưới tay mình, trong lòng lại không vui vẻ như bản thân từng nghĩ.”

“Có lẽ bởi chàng xem hắn là địch thủ, nhưng cũng đồng thời là anh trai.”

“Không phải.” Nhật Vũ phủ định ngay tức khắc, có điều sau đó chẳng nói thêm gì nữa. Tôi đoán hiện giờ tâm trạng hắn đang rất mâu thuẫn.

Lấy ra kiếm Thương Hải từ túi Càn Khôn, tôi cẩn thận trao trả cho chủ nhân. Tên thủ lĩnh từng chiếm được nó và chỉ có thể dùng phép thuật áp chế một khoảng thời gian, đủ để tiếp cận thông tin bên trong. Do ràng buộc bởi khế ước Trung thành nên cuối cùng nó vẫn về tay Nhật Vũ. Tuy nhiên, có một điều khiến tôi thắc mắc.

“Ta cho rằng phần ký ức lưu trong thanh kiếm chính là nội dung bản ghi chép cách thức tu luyện Tịch thuật. Tên thủ lĩnh từng đánh cắp nó hai lần hẳn cũng bởi nguyên nhân trên. Thế nhưng ta không tài nào hiểu nổi, sao kẻ khác có thể xem đoạn ký ức để biết phương thức tu luyện? Vì ngay cả người có khả năng đọc tâm như ta cũng bị phong ấn ngăn chặn.”

Nhật Vũ nhíu mày trầm tư, kế tiếp đưa ra suy luận.

“Ta nghĩ kẻ hấp thụ ma khí, kế thừa sức mạnh và trở thành chủ nhân của Huyết ngọc thì cũng có khả năng kết nối với ký ức trong thanh kiếm. Vốn dĩ chúng đều thuộc về Quỷ vương đời trước và có mối liên hệ lẫn nhau. Hay nói cách khác, người kế thừa Quỷ vương đồng thời tiếp nhận cả sức mạnh lẫn ký ức của hắn, chẳng cần có thuật Xuyên thấu và không bị phong ấn hạn chế.”

“Chàng nói nghe cũng có lý.” Tôi gật gù tán thành, nhân tiện kể cho hắn nghe điều quan trọng mới khám phá được.

“Giết người mang máu dẫn”, liệu có thật sự là cách hóa giải Tịch thuật?

Theo lời thầy Trịnh từng kể thì Tịch thuật xuất hiện từ thời Nhật Lệ Vương IV, do chính Quốc vương sáng tạo nên. Nó đã được giải trừ hoàn toàn sau cái chết của ông ta. Việc ấy khiến nhiều người lầm tưởng rằng sự ra đi của Quỷ vương kéo theo sự hủy diệt Tịch thuật hắn sử dụng. Nhưng đến đời Nhật Lệ Vương VII và Nhật Lệ Vương VIII, tất cả mới ngộ ra sự thật, Quỷ vương chết đi nhưng Tịch thuật vẫn còn đó, ẩn mình dưới nhiều hình hài và xâm nhập vào vật chủ mới. Vấn đề là, tại sao sự hóa giải triệt để chỉ từng xảy ra một lần duy nhất ở đời Nhật Lệ Vương IV thì đến nay tôi vẫn đang tiếp tục phỏng đoán.

“Người mang máu dẫn?” Tôi lẩm bẩm liên hồi mấy chữ quan trọng.

Đột nhiên trong đầu loé sáng, tôi kích động kéo tay Nhật Vũ. “Là người có liên quan tới Huyết ngọc đúng không? Để khơi dậy năng lực dẫn hồn trong nó cần dùng máu, rất có thể “máu dẫn” ám chỉ chuyện này.”

Nhật Vũ không vội đưa ra quan điểm mà chỉ đơn giản bảo tôi. “Bây giờ chúng ta sẽ bàn luận về trường hợp của Hải Phong, vì trong ba đời Quỷ vương, hắn là người nàng hiểu rõ nhất. Nàng cảm thấy hồi đó Huyết ngọc do ai sử dụng?”

“Hải Phong.” Tôi trả lời không chút do dự.

“Có nghĩa hắn là người mang máu dẫn.” Nhật Vũ thong thả phân tích tiếp. “Nhưng sau khi hắn chết, Tịch thuật vẫn chưa tiêu biến.”

“Ừ nhỉ.” Tôi ngớ ra, lại nhanh chóng đặt giả thuyết khác. “Nếu người sử dụng Huyết ngọc không phải hắn thì sao? Một nhân vật hoàng tộc khác chẳng hạn?”

“Khả năng này rất thấp. Huyết ngọc có điểm giống với các loại pháp khí bậc cao là được sử dụng hiệu quả nhất trong tay vị chủ nhân nó thừa nhận. Hơn nữa, việc dẫn hồn cho cả một đội quân không phải chuyện đơn giản. Nếu ta là hắn, ta sẽ tự mình thực hiện thay vì để người khác làm với nguy cơ thất bại lớn hơn.”

Vẻ mặt tôi đầy thất vọng. “Thế thì máu dẫn ám chỉ điều gì?”

Bấy giờ Nhật Vũ mới thong thả trình bày phán đoán của hắn. “Thật ra Dẫn hồn không phải loại phép duy nhất cần dùng máu dẫn. Đối với tình huống này, suy nghĩ của ta thiên về thuật Phản phệ.”

“Phản phệ mà cũng được coi là một dạng thuật pháp ư?”

Nhật Vũ nhẫn nại giảng giải.

“Với những loại phép gây ảnh hưởng quá lớn hoặc cực kỳ nguy hiểm, người ta sẽ ràng buộc nó với thuật Phản phệ, đề phòng trường hợp vượt khỏi tầm kiểm soát. Đây là kiểu phản phệ do con người cố tình tạo ra, gắn liền pháp lực của bản thân với một người khác nữa theo cơ chế gần giống phép Cộng tử. Lấy ví dụ về thuật Chiêu hồn của tộc Hải Miên. Nó được chia thành ba cấp độ. Mức đơn giản nhất là triệu hồi các linh hồn đang vất vưởng tồn tại quanh phạm vi nhất định, linh hồn của những người mới qua đời. Mức tiếp theo là dùng ma trận đưa linh hồn của một người đang sống ra khỏi cơ thể, ta cho rằng năng lực của tên thủ lĩnh thuộc vào dạng này. Và cuối cùng là tách nhiều linh hồn đồng thời từ hàng loạt cơ thể sống. Đây là thuật Chiêu hồn cấp độ cao nhất mà cực hiếm người có thể thực hiện.”

Ngừng lại giây lát, hắn nói tiếp.

“Theo lịch sử ghi chép, từng có một vị thủ lĩnh tộc Hải Miên thành công luyện ra loại Chiêu hồn ấy. Ban đầu ông ta chỉ sử dụng những kẻ tử tù cho mục đích nghiên cứu của mình, nhưng càng về sau, ông ta càng rơi vào vòng cám dỗ của thuật pháp, tới mức không khống chế nổi bản thân và rất nhiều người vô tội bị ông ta sát hại. Cuối cùng, vợ ông ta lấy đi linh hồn của con trai họ thì đồng thời ông ta cũng đánh mất thuật Chiêu hồn vĩnh viễn, kết cục bị thuộc hạ giết chết. Vì thế có người suy đoán, ông ta đã lấy máu con trai mình kết hợp vào quá trình tu luyện thuật Chiêu hồn kia, khiến phép thuật liên quan tới đứa trẻ. Khi người con xảy ra chuyện thì bản thân ông ta cũng bị phản phệ như một dạng hiệu ứng dây chuyền, khiến cho thuật pháp sụp đổ.”

Tôi chăm chú nghe từng lời hắn nói, cố gắng tiêu hoá thông tin.

“Xét đến bối cảnh Tịch thuật và Quỷ vương thì có khá nhiều điểm tương đồng với loại phép Chiêu hồn ở trên. Nhưng tại sao người ta vẫn băn khoăn về cách thức cả hai bị tiêu diệt, thay vì đưa ra lời giải thích tương tự?”

Nhật Vũ thở dài.

“Bởi trên thực tế, thuật Phản phệ cũng chỉ là giả thuyết chưa được chứng thực mà các học giả nghiên cứu thuật pháp đưa ra, nhằm giải thích cho sự tự phá huỷ của một vài loại phép tàn ác trong quá khứ. Ngoài ra còn một vài cách lý giải khác, nhưng ta thấy cách này phù hợp hơn cả. Các tài liệu lưu truyền thường chỉ ghi chép cách thức tu luyện thuật pháp mà không đề cập chi tiết về quá trình hình thành. Đối tượng hiểu rõ chỉ có bản thân những người sáng tạo nên chúng, như Nhật Lệ Vương IV hay vị tộc trưởng kia, mà đa phần đều qua đời đột ngột. Còn những kẻ kế thừa như Hải Phong hay Thân vương Nhật Tuấn, đơn thuần là luyện tập theo phương thức sẵn có, thậm chí nhiều khi chẳng hiểu tại sao phải làm thế này hay thế nọ.”

“Giả sử phép Phản phệ thật sự tồn tại và là nguyên nhân chính yếu dẫn đến phá huỷ...” Một lần nữa tôi phải tự nhắc nhở mình rằng đây chỉ là điều giả sử. “... thì cớ gì Hải Phong không loại bỏ nó khỏi quá trình tu luyện để đạt được thuật pháp hoàn hảo hơn, tuyệt đối không có yếu điểm?”

“Điều này là không thể.” Nhật Vũ khẳng định. “Trừ phi hắn đủ năng lực sáng tạo nên loại phép mới. Bởi vì Phản phệ đã được lồng ghép vào trong Tịch thuật ngay từ đầu và trở thành một phần của quá trình tu luyện. Nếu lược bỏ nó, kết quả nhận được không còn giống ban đầu nữa và phép thuật ấy cũng chẳng còn là Tịch thuật.”

“Thật rắc rối!” Tôi ảo não than thở, ngẫm nghĩ giây lát mới quay sang đề nghị. “Chàng nói thêm về đối tượng để hình thành phản phệ đi.”

“Theo phân tích của các học giả nghiên cứu, người mang máu dẫn phải có mối liên hệ sâu sắc với kẻ tu luyện, là một người rất quan trọng với hắn mà hắn không bao giờ nghĩ đến việc làm hại. Tình cảm dành cho người đấy càng lớn thì phản phệ xảy ra càng nghiêm trọng, đủ mạnh để huỷ hoại thuật pháp. Tuy nhiên, đối tượng kiểu đó cũng không dễ xác định bởi thông thường một người sẽ có nhiều mối quan hệ khác nhau. Ví dụ như ta, nếu luyện Tịch thuật thì người mang máu dẫn ta lựa chọn có thể là nàng, Lệ Vy hoặc Thuỳ Vân. Cả ba đều là những người ta coi trọng và muốn bảo vệ.”

Tôi nghe xong thì gật đầu, đại khái đã hiểu rõ vài phần. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm cho ra kẻ có khả năng trở thành Quỷ vương kế tiếp. Khi tôi hỏi về viên Huyết ngọc chứa ma khí, Nhật Vũ nói, trong cuộc chiến đã cảm nhận được nó, nhưng nó không nằm trên người Nhật Khánh mà xuất hiện ở gần đấy. Đồng thời phép Tịch thuật của Nhật Khánh cũng chưa hoàn thiện. Dường như bản thân hắn không phải là kẻ được chọn làm Quỷ vương, hoặc là đã xảy ra sai sót trong quá trình tu luyện khiến cho sức mạnh thu về chẳng như ý muốn.

“Ngoài ra cái chết của hắn rất kỳ lạ.” Nhật Vũ nhíu mày hồi tưởng. “Ta hiểu rõ pháp lực của hắn tới đâu. Chiêu tấn công cuối cùng ấy, hắn hoàn toàn có thể chống đỡ. Giả sử không kịp chống đỡ thì vẫn còn linh lực hộ thể, khả năng bị trọng thương nhưng tuyệt đối chưa đến mức mất mạng ngay lập tức. Vậy mà trong khoảnh khắc ta có cảm tưởng linh lực của hắn đột ngột tiêu biến, gần theo kiểu buông vũ khí chờ chết.”

“Lẽ nào hắn vì thua trận mà quyết định tự sát?”

“Không.” Nhật Vũ lắc đầu. “Chắc nàng còn nhớ vẻ kinh hoàng sót lại trên khuôn mặt hắn. Lúc trúng chiêu của ta, hắn tỏ ra ngạc nhiên cực độ. Kẻ có ý định tự sát không thể nào mang vẻ mặt đó.”

Sự việc đột nhiên trở nên thật phức tạp. Tôi phân tích nhanh trong đầu rồi đưa ra suy đoán.

“Chẳng lẽ hắn bị phản bội? Bị chính thuộc hạ của mình mượn đao giết người?”

“Người phản bội hắn có thể là thuộc hạ hoặc đồng minh. Hắn tưởng mình lợi dụng được kẻ khác, lại chẳng biết rằng, ngay từ đầu bản thân đã bị biến thành con tốt trên bàn cờ sắp đặt sẵn, đợi đến lúc hết giá trị thì hy sinh.” Ánh mắt Nhật Vũ chợt biến đổi thành vẻ lạnh lẽo hiếm thấy. “Nàng biết cái chết của hắn gọi là gì không? Chết đúng thời điểm, bởi đúng người.”

Nếu nói về đồng minh của Nhật Khánh thì tôi chỉ có thể nghĩ đến một người.

“Thủ lĩnh Hội Thiết Sát?”

Nhật Vũ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Kẻ có khả năng phá hủy linh lực của người khác, còn là người pháp lực cao như Nhật Khánh thì nhất định phải có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với hắn. Có thể thông qua khế ước ràng buộc hoặc quan hệ huyết thống. Là người hiểu hắn rất rõ, khiến hắn tin tưởng, hoặc thậm chí cùng chung nguồn linh lực.”

“Chàng nghi ngờ Nhật Huy?” Tôi nhướng mày, ngay tức khắc phủ định. “Không thể nào. Hắn không bao giờ làm ra loại chuyện đấy.”

“Tại sao không thể?” Nhật Vũ nhếch môi cười nhạt. “Trước giờ kẻ khác vẫn luôn coi hắn là cái bóng của anh trai mình. Nếu Nhật Khánh chết dưới tay ta, hắn là người có lợi nhất. Tất cả mọi thứ sẽ thuộc về hắn, bao gồm cả quyền lực, sức mạnh và cơ hội, trong khi đấy danh tiếng không hề bị tổn hại.”

Môi tôi mím chặt một cách vô thức, tâm trạng thoáng chốc chùng xuống.

“Quan hệ giữa hắn và Nhật Khánh rất tốt. Người lương thiện như hắn sẽ không đời nào vì lòng tham mà sát hại anh trai mình.”

“Hắn trong mắt nàng tốt đẹp đến thế sao? Người khác nói ta luyện Tịch thuật, nàng có thể tin. Nói Nhật Khánh luyện Tịch thuật, nàng có thể tin. Nhưng riêng hắn thì không?”

“Đúng vậy.” Tôi đứng thẳng người, đáp trả bằng giọng điệu kiên định. “Ta hiểu rõ tính cách Nhật Huy. Hắn không có tham vọng về sức mạnh như chàng, cũng chẳng tham vọng quyền lực như Nhật Khánh. Mặc dù xuất phát điểm của hắn là người Vô linh, rất khao khát linh lực, nhưng có khao khát tới mức nào cũng sẽ không lựa chọn Tịch thuật để tu luyện.”

Nhật Vũ đột ngột nắm chặt cánh tay tôi kéo giật lại, đầu cúi sát bên tai nghiến răng thì thầm.

“Nàng có biết trên đời tồn tại thứ gọi là mặt nạ da người không? Có những kẻ vĩnh viễn không để nàng trông thấy bản chất thật. Vì vậy, đừng quá tin tưởng bất cứ ai.”

Tôi đẩy mạnh hắn ra, ngẩng đầu trừng mắt vẻ cố chấp. Thái độ hiện tại và cái cách hắn nghĩ về Nhật Huy thật sự khiến tôi khó chịu.

“Ta mới chỉ quen chàng hơn hai năm, nhưng đã biết Nhật Huy gần hai mươi năm rồi. Cho dù ký ức không rõ ràng thì cảm giác về hắn vẫn còn nguyên vẹn. Ta tuyệt đối tin tưởng trực giác của mình.”

Nhật Vũ yên lặng đối diện tôi thật lâu, kế tiếp nhếch miệng cười châm chọc.

“À phải. Quá khứ giữa hai người là thứ ta không thể, cũng không có tư cách xen vào. Hắn trong lòng nàng mãi mãi hoàn mỹ.”

Thế rồi hắn quay lưng bỏ đi đầy bực bội. Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của hắn khuất dần trước mắt, chợt có cảm giác bất lực ngôn từ.

Có người từng nói với tôi:

Yêu nhưng không hiểu, là người tình.

Hiểu nhưng không yêu, là tri kỷ.

Vừa yêu vừa hiểu mới là bạn đời trăm năm.

Nhật Vũ, rốt cuộc thì chàng có hiểu ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.