Trên đài, thanh âm sang sảng của các vị đại thần hướng hoàng đế nhà Hán hành lễ, thi nhân nhà Đường ngâm thơ nhà Tống, Gia Cát thời tam quốc cùng thuyết khách thời Tiên Tần hùng biện… Thật sự là một cảnh tượng nhất phái phồn hoa, hòa bình… hỗn loạn.
Đầu Thích Thiếu Thương thực sự có chút lớn, hắn cảm thấy trên đài duy chỉ có hai người bình thường, là hắn và Cố Tích Triều. Cố Tích Triều đang ngồi đánh đàn (tất nhiên là làm bộ thôi, có bộ phận âm thanh phía sau rồi), một bộ dáng say sưa vô cùng đẹp mắt. Tích Triều a, phải chi có thể chụp lại cảnh này, dù biết có chụp thế nào cũng không lột tả hết được vẻ đẹp của Cố Tích Triều.
Vừa rồi khi Cố Tích Triều bước lên đài, mọi người bên dưới ngửa tới ngửa lui lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng đàn róc rách bên tai. Anh Lục Hà trong mắt đầy tán thưởng. Thích Thiếu Thương biết, đó là ánh mắt vừa lòng. Bộ trang phục kia, ngoại trừ Cố Tích Triều, chắc chắn không ai có thể mặc mà tạo ra được loại phong thái thần vận bức người, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cao quý đến thế kia.
Thích Thiếu Thương đứng nghe, trong thoáng chốc sinh ra một loại ảo giác, giống như chung quanh chẳng còn ai khác, chỉ có hắn và Cố Tích Triều, dường như bọn họ không phải đang ở nơi đại sảnh luyện tập sáng ngời này, mà là ở trong một căn phòng nho nhỏ, bên ngoài có gió mát trăng thanh, và một mảnh đại mạc hoang vắng chỉ toàn cát phủ. Trong phòng có rượu nguyên chất, có hiệp sĩ thư sinh, có tiếng đàn hòa cùng tiếng cười khoái nhạc. Sự tĩnh lặng như nước của đêm khuya trong ảo mộng lại khiến lồng ngực Thích Thiếu Thương đột nhiên sinh ra cảm giác hào hùng!
Thích Thiếu Thương rút kiếm ra, cổ tay tung bay, chỉ đùa giỡn cũng ra một chuỗi kiếm hoa vô cùng sắc bén, dời bước đổi hình, cả người như đang múa, cũng đã múa ra một màn xơ xác tiêu điều. Một tiếng “tranh~” vang lên, điệu đàn kết thúc, Thích Thiếu Thương cũng đã múa xong một bộ kiếm pháp, lập tức quay về phía sau Cố Tích Triều.
Đột nhiên hoàn hồn!
Thích Thiếu Thương cứng ngắc xoay cổ nhìn mọi người bên dưới. Xong đời! Gia Cát Tiểu Hoa trong mắt có tức giận, rõ ràng như đang muốn nói: Thích Thiếu Thương, tiểu tử vô tổ chức vô kỉ luật này…
Ai, đều là do ánh trăng gây họa a!!!
Lại nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ: “A”. Là Cố Tích Triều. Chỉ thấy y đứng lên, đi xuống, tới trước mặt Gia Cát Tiểu Hoa, ý cười trong suốt: “Gia Cát chủ nhiệm, đây chính là tiết mục lâm thời thêm vào của các ngươi sao?”
Gia Cát Tiểu Hoa thu liễm tức giận, mặc dù thủ hạ của mình trên đài tự nhiên phát điên, nhưng trước mặt người ngoài vẫn nên có chút bao che: “Cố quản lí, thật ngượng ngùng, đây là…”
“Cũng không tồi, so với mấy người lúc trước ở trên đài không biết nên gọi là cái gì, xem ra còn được hơn”, Cố Tích Triều gật đầu.
Đồng sự Gia Cát Tiểu Hoa của Thích Thiếu Thương ở bên này hắc tuyến, người này rốt cuộc là muốn khen Thích Thiếu Thương hay muốn tổn thương những diễn viên khác đây? Bất quá Thích Thiếu Thương càng giật mình, nam tử trước mặt tuổi xấp xỉ mình, cư nhiên đã là quản lý của một công ty lớn thế này, trách không được lãnh đạo Gia Cát Tiểu Hoa đối với một người còn trẻ mà thái độ lại khách khí như vậy.
Bất quá hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là… người này, người này, ôi chao, vừa rồi dường như mới khen mình! Cố Tích Triều mặt lạnh, thái độ coi thường nhìn kẻ kia, y chỉ nói một câu khích lệ hư hư thực thực đã làm cho Thích Thiếu Thương cảm thấy như gió mùa xuân thổi ấm áp lòng người a. Nhưng miệng lưỡi Cố Tích Triều cho tới bây giờ khen rồi thì cũng sẽ có câu tiếp theo, y nhìn thoáng qua Thích Thiếu Thương đang hạnh phúc dạt dào mà nói: “Bất quá, Thích Thiếu Thương tiên sinh, ngươi không biết là lấy cách ăn mặc hiện tại của mình mà múa bộ Nga Mi kiếm pháp, không phải rất không hợp hay sao? Không khác chi nữ hài tử đùa giỡn”.
Thích Thiếu Thương còn đang ăn mật, bỗng nhiên phát hiện bên trong mật lại là hoàng liên.