Trương Thắng thở ngắn than dài, ảm đạm nói:
- Bàn Tử, thật ra tôi nào có thanh cao, nhiều nguyên tắc như vậy chứ? Nhưng dưa chín quá sẽ không ngọt, dùng mọi cách để giành được con gái người ta, mà người đã giành được rồi, thì nay cũng đừng nên oán trách gì? Cả ngày ăn không khí, thì tình yêu dù có sâu đậm đến đâu cũng hết đi, mà cho dù là cô gái đó bằng lòng chịu khổ cùng mình, nhưng tương lai sinh con đẻ cái thì sao? Củi gạo dầu muối tương dấm trà, yêu có sâu đậm cũng chẳng mài ra mà ăn được, tôi thật sự không tin loại tiểu thuyết ngôn tình chó má này, mới không muốn làm chuyện như vậy.
Vừa nghe vậy, vẻ mặt rạng rỡ của Quách mập lập tức ảm đạm, không cần nói ai khác, tự nói bản thân từ lúc thất nghiệp tới nay vợ mình càng lúc càng lạnh nhạt đối với mình, lúc đó chí ít còn trông cậy vào quán ăn nhỏ kia, nhưng từ hôm kia ngay cả cái quán ăn nhỏ đó cũng đóng cửa, thì những ngày an nhàn của y cũng hoàn toàn chấm dứt, ngoại trừ theo vợ bán hàng, bao việc vặt trong nhà y cũng đều làm hết nhưng vẫn không đổi lại được gương mặt tươi cười của vợ.
Không phải là người vợ thay lòng, chỉ là bị gánh nặng cuộc sống mà tình cảm bị nhạt đi mà thôi, hàng ngày mở mắt là chỉ nghĩ đến củi gạo dầu muối, nghĩ đến tiền nước tiền điện, nghĩ đến chút ít ỏi tiền vốn nhập hàng, bán hàng đáng thương kia, có thể kiếm được bao nhiêu tiền để nuôi sống gia đình, bọn họ còn bao nhiêu tinh lực và thời gian rảnh để nói chuyện yêu đương?
Gốc rễ của tình yêu không thể hơn củi gạo dầu muối tương dấm trà, không thể hơn thực tế cuộc sống, yêu, không phải là nói là ra được.
Bị Trương Thắng gợi ra tâm sự, chút hăng hái mà y khó khăn lắm khơi lên được đã bị đả kích tiêu tan thành mây khói, cúi đầu, giống như trái cà bị sương giá.
Trương Thắng thấy một câu nói của mình làm cho Quách mập u sầu, liền áy náy vỗ vỗ vai y, nói:
- Bàn Tử, tôi biết anh tốt với tôi, nhưng một người đàn ông nếu như ngay cả việc tự nuôi bản thân cũng không được, nếu cứ quấy nhiễu miễn cưỡng người ta, chẳng phải là càng hại người ta sao? Tôi thừa nhận tôi thích Tiểu Lộ, nhưng nếu như tôi không đủ tự tin và năng lực ở trước mặt cô ấy, thì tôi thà rằng lựa chọn rời xa chúc phúc cho cô ấy còn hơn.
Quách mập đỡ tay lái, suy nghĩ một chút, bùi ngùi than thở:
- Thắng à, cậu thật là một người đàn ông tốt!
Trương Thắng chỉ cười cười, mà Quách mập bụng đầy tâm sự ngồi lên xe đạp hỏng kẹt kẹt đạp đi, trong sân lớn có rất nhiều công nhân viên chức đang nghị luận, Trương Thắng đầy suy tư lặng lẽ xoay người chui vào khu làm việc của xưởng.
Nơi làm việc của lãnh đạo nhà máy là một tòa công trình cũ kỹ đông tây sương phòng, ba tầng. Lầu một và hai là trụ sở, toàn bộ lầu ba là phòng làm việc của Giám đốc nhà máy, Thư ký. Một hành lang rất dài, mặt bên là cửa sổ, ngoài cửa sổ sát tường viện là một mảnh đất rừng, chếch bên trong là một gian phòng làm việc
Trương Thắng nhón đầu ngón chân đi rất nhẹ nhàng, hắn muốn nghe các lãnh đạo xưởng nói chuyện, không chừng có thể hiểu tình hình hơn một chút. Hắn thích Trịnh Tiểu Lộ là thật, nhưng trong lòng hắn lại không hề vui sướng thấy người ta gặp bất hạnh, nếu có thể, hắn thật mong có thể giúp đỡ hết sức mình.
Vừa rẽ vào hành lang, chinh là toilet nam, Trương Thắng đang định đi qua, chợt nghe bên trong vọng ra thanh âm của một người đàn ông:
- Này, biết không, một thanh niên mới hơn ba mươi tuổi đầu, lại là một trưởng phòng, vậy mà cũng biết khoe khoang xe đấy, tôi thì nghĩ đó là xe của nhà máy, hắn dựa vào gì mà có? Lại còn ngày ngày ăn ở nhà hàng nổi tiếng nữa, ai có ngờ hắn lại gặp chuyện không may đó chứ?
Đây là giọng của Phó Giám đốc Từ, hai người thường xuyên đánh cờ, sao Trương Thắng không nhận ra chứ. Hắn lập tức dừng bước, lui vào một góc rẽ cửa chính hành lang để dễ dàng rút lui, sau đó ngiêng tai lắng nghe.
Chỉ nghe một giọng nói khác:
- Bỏ đi bỏ đi, hiện tại nói cái này có ích gì chứ? Tốt nhất nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đi, Cục công an bắt người, chắc chắn là có chứng cứ rõ ràng rồi, giam giữ thẩm tra chỉ là trình tự mà thôi.
Người nọ là Phó Giám đốc Đinh quản lý hậu cần, giọng nói nối sau ông ta nhỏ dần đi, chốc lát sau bên trong có tiếng bước chân vọng ra. Trương Thắng lập tức nhanh chóng rời khỏi lầu ba. Xem ra Trưởng phòng Mạch đã bị nghi ngờ về vấn đề kinh tế rồi, cuộc nói chuyện của hai Giám đốc đã tiết lộ sự thật này, nói không chừng ở mức độ nào đó bọn họ cũng tham dự vào.
Vào vụ mùa, câu ca dao dân gian "Vất vả một năm rưỡi, kiếm được tám mươi vạn, mua một vỏ con rùa, ngồi làm Vương Bát Đản" không hề giả chút nào, có một số lãnh đạo đơn vị nhà xưởng ăn bằng tiền công quỹ, đi chơi bằng tiền công quỹ, hiện tượng dùng tiền công quỹ này vô cùng nghiêm trọng, các công nhân thấy cũng quá quen rồi
Trương Thắng không muốn dựa vào một chút tin tức không đáng tin đó để đi tố cáo làm anh hùng chống tham nhũng, hắn chỉ thấy lo lắng thay cho Trịnh Tiểu Lộ, nhưng lúc này bảo hắn đi vồn vã hỏi thăm, hắn không làm được
Nếu như hắn không thích Trịnh Tiểu Lộ mà chỉ là một đồng nghiệp, một người anh hơn tuổi, thì hắn sẽ không hề ngần ngại mà đi thăm hỏi cô, an ủi cô. Nhưng bởi trong lòng có cô, cho nên hắn không muốn đi, hắn nghĩ đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bất luận là lòng tốt thế nào, thì hành vi của mình cũng vẫn coi là có mục đích, có chút âm hiểm.
Ngày hôm sau Trương Thắng không đi đâu mà chỉ ở nhà, nhưng vẫn không có tin tức gì, trong khoảng thời gian đó chỉ có một cú điện thoại của Quách mập, Trương Thắng vội vàng chạy xuống căn tin dưới lầu nghe điện thoại, trong điện thoại Quách mập lại bày tỏ nỗi khổ chất chứa trong lòng với hắn, nói trước đây vợ hiền ở nhà hầu hạ y như ông chủ, giờ thì mũi cũng không phải là mũi mà mắt cũng không phải là mắt, y quyết định đi lên Hoa Sơn xuất gia v.v..
Trương Thắng hết kiên nhẫn liền nói y muốn xuất gia làm hòa thượng thì phải có bằng Đại Học. Quách mập liền kêu thảm một tiếng:
- Tín ngưỡng mà cũng phải có bằng cấp sao? Vậy thì chẳng bằng đi tự sát còn hơn? Tôi không muốn sống nữa!
Nói xong câu đó là lại tiếp tục màn kêu khóc thảm thiết, hình như là chị dâu Kim Đậu muốn y theo bán hàng, bớt ở nhà vô nghĩa, Trương Thắng còn chưa hiểu gì thì bên kia đã cúp điện thoại.
Cứ như vậy đợi tới buổi tối thì Trương Thắng đã thấp thỏm trong lòng: "Phải chăng Giám đốc Từ thật sự có liên quan tới việc Mạch trưởng phòng bị bắt? Nếu đúng như thế, vậy thì kế hoạch lớn gây dựng sự nghiệp của mình căn bản là không thể làm được rồi."
Trương Thắng lo lắng đợi một ngày đêm, chạng vạng hôm sau Giám đốc Từ rốt cuộc đã gọi điện thoại tới, muốn hắn lập tức phải đến khách sạn "Ảo Ảnh", nói là mời bạn bè ngành ngân hàng ăn cơm.
Trương Thắng nghe vậy lập tức đạp xe tới đó. Tới "Ảo Ảnh" rồi, lên phòng "Sa Mạc Vương Tử" lầu ba, thấy bên trong lộng lẫy, một chiếc bàn tròn dài lớn, khách khứa đã ngồi đủ.
Giám đốc Từ ngồi ở vị trí chủ trì, vừa thấy cách ăn mặc của Trương Thắng liền chau mày lại, nhưng lại giãn ra ngay, cười nói:
- A! Hà hà, vị này chính là Tiểu Trương mà tôi vừa nhắc tới đó, Tiểu Trương này là “doanh nhân nông dân” đấy, bình thường không để ý cách ăn mặc, giống như một nông dân, anh xem, tôi đã nói ngày hôm nay có khách quý rồi, bảo cậu ta mặc đàng hoàng chút, vậy mà cậu ta lại ăn mặc như này.
Một người đàn ông cao gầy ngồi bên cạnh Giám đốc Từ mỉm cười nói:
- Nông dân thì sao nào? Hiện tại giả nông dân cũng tốt, kiếm lời còn nhiều hơn chúng ta đấy.
Tất cả mọi người cùng bật cười, Trương Thắng bị Giám đốc Từ gọi tới ngồi bên cạnh, vừa đặt mông xuống ghế, Giám đốc Từ giới thiệu luôn:
- Vị này là Giám đốc Ngân hàng Hồng, vị này là Giám đốc ngân hàng Trần, vị này là Địch tổng bộ phận tín dụng, vị này là...
Trương Thắng liền đứng lên gật đầu chào từng người.
Giám đốc Hồng chính là người đàn ông cao gầy kia, lúc bắt tay ông ta nắm khá chặt, lại còn trêu chọc:
- Tiểu Trương là doanh nhân nông dân, trẻ tuổi như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Nghe nói bữa tiệc hôm nay là cậu đãi, vô cùng cảm tạ nha.
Tim Trương Thắng đập lộp bộp: "Mình mời khách ư? Hỏng rồi, Giám đốc Từ không nói trước, mình chẳng mang bao nhiêu tiền, một bàn tiệc này lại phô trương như thế..."
Trương Thắng vụng nói, Giám đốc Từ nói năng dí dỏm, rất nhanh đã mở bầu không khí vui vẻ với bạn bè giới ngân hàng. Giữa bữa tiệc Giám đốc Từ đứng lên đi vệ sinh, Trương Thắng vội vàng đi theo, vào WC rồi, liền nói khẽ với ông ta:
- Giám đốc Từ, tôi không mang theo nhiều tiền...
Giám đốc Từ mỉm cười, nói:
- Không sao, tôi là trưởng bối, sao có thể để cậu trả tiền được?
Ông ta lấy từ trong túi quần ra một thẻ vàng, đưa cho Trương Thắng, nói:
- Cơm nước xong, cậu dùng thẻ ViP này để thanh toán, nhớ lấy hóa đơn cho tôi đấy. Bảo cậu đứng ra trả tiền, cũng là muốn tạo ấn tượng của bọn họ đối với cậu, kết giao được những người này chỉ có lợi chứ không hại.
Ông đi ra phòng ngoài, vừa rửa tay vừa nói:
- Nhưng lần tới cậu phải chú ý không được ăn mặc cẩu thả như thế, nếu như không có thì cũng phải đi mua. Con người cần chú trọng cách ăn mặc, Phật chú trọng kim trang, khi cậu ra ngoài ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cũng không có, vậy thì sao khiến người ta tin tưởng năng lực của cậu được?
Ông ta ngẫm nghĩ một chút, chợt lại hỏi:
- Đúng rồi, cậu đi cái gì tới?
Trương Thắng lúng túng nói:
- Tôi...đạp xe tới.
Giám đốc Từ cười khổ, vỗ vỗ vai hắn, khi ra WC thì nói với anh:
- Được rồi, cơm nước xong cậu đánh xe tôi về nhà, đợi họ đi rồi thì cậu hẵng quay lại lấy xe. Đúng rồi, bộ dạng ban nãy của cậu như khúc gỗ ý, cũng nên nói chuyện với ta và họ nữa chứ. Một khi có triển vọng, cần tài liệu gì thì tôi sẽ đối phó giúp cậu, cậu phụ trách tới ngân hàng ký hợp đồng cho vay là được.
Trương Thắng gật đầu liên hồi, đi tới phân nửa, chợt nhớ chuyện trưởng phòng Mạch bị bắt, vội cẩn trọng hỏi thăm:
- Giám đốc Từ, ngày đó tại nhà máy thấy trưởng phòng Mạch bị bắt, anh ta....phạm tội gì vậy?
Thần sắc trên mặt Giám đốc Từ lóe lên tia lo lắng, rồi ngay lập tức thản nhiên cười nói:
- Ồ, chuyện này còn chưa làm rõ, khó nói lắm. Trong xưởng đi thăm hắn rồi, nhưng lại không cho gặp, hiện là giai đoạn không cho phép thăm hỏi, phòng ngừa thông đồng bịa đặt lời cung mà. Đời người, dù gì cũng có một cái hố, đi qua được thì thuận buồm xuôi gió, không qua được thì sẽ bị vấp ngã. Tiểu Mạch...haiz!