Hạ Trí Viễn tan làm lúc nửa đêm. Như thường lệ, anh làm mười hai bộ nâng tạ ở phòng gym công ty, sau đó lái xe về nhà với cơ thể đầy mồ hôi. Anh tắm nước nóng, rồi quơ lấy khăn mặt vừa lau tóc vừa đến phòng bếp rót rượu vang đỏ.
Trời hơi lạnh, anh muốn uống ấm một chút, vì thế bèn lấy nồi đun, bỏ thêm quế, vài lát chanh tươi, bắt đầu nấu Mulled wine*.
*Mulled Wine là đồ uống mùa đông được ưa thích ở phương Tây bắt nguồn ở Đức. Đây là đồ uống truyền thống dành cho dịp lễ hội đặc biệt là mùa Giáng sinh và năm mới, rượu vang đỏ được hâm nóng với các vị cam, quế, hồi, nụ đinh hương.
Trong nhà không có ai, anh không khoác áo ngủ, chỉ mặc một chiếc quần lót màu xám đậm, để lộ từng múi cơ cánh tay, ngực, bụng săn chắc. Đôi chân dài thẳng tắp, đường cong mượt mà quyến rũ.
Năm năm chăn đơn gối chiếc, Hạ Trí Viễn vẫn luôn duy trì thói quen tập gym. Tập gym rất có ích cho sức khỏe, nhưng cũng có chỗ phiền phức – Nó sẽ thúc đẩy hormone tiết ra, khiến ham muốn tình dục lúc nào cũng sung mãn tràn trề. Hạ Trí Viễn bận rộn công việc, không rảnh yêu đương, chỉ có một cơ thể sức lực dồi dào, nhưng không có bạn giường phù hợp để cùng hưởng vui thích.
Ban ngày bận rộn, khi màn đêm buông xuống, anh vẫn luôn thấy cô quạnh.
Trong lòng tự ràng buộc, thân thể lại đói khát – Đây chính là câu nói miêu tả chính xác nhất tình trạng bây giờ của Hạ Trí Viễn. Anh như một viên pháo bị khóa trong két sắt, rõ ràng dầu nóng đã dội lên kíp nổ, sắp bùng lên rồi, thế mà chỉ có thể phát ra tiếng vang trầm uất ức.
Anh không biết lúc nào mình có thể yêu đương tiếp, cũng không biết đời này còn có thể kết hôn không.
Không cưới, có nghĩa là anh vĩnh viễn không có một người ấm áp chờ anh về nhà khi đêm xuống, vì anh mà chuẩn bị quần áo để tắm giặt, cho anh một cái ôm và an ủi không lời. Cũng sẽ không có một người sau khi dỗ Bố Bố ngủ xong ra khỏi phòng, bị anh đè lên tường hôn sâu, hôn đến sóng tình cuồn cuộn không kiềm chế được nữa, cả hai cùng lăn xuống giường trần truồng ôm nhau. Da dán da, thịt chạm thịt, cùng nhau lên đỉnh cao trào trong nhấp nhô điên cuồng.
Anh có được những thứ mà đa số người khác không có, như có sự nghiệp chứng tỏ giá trị bản thân, có địa vị xã hội được người người tôn kính, có tiền bạc không ngừng nhiều thêm. Nhưng thứ mà đa số người khác có, anh lại không có.
Ví dụ như gia đình.
Rượu vang đỏ trong nồi bắt đầu sôi, mùi thơm tản ra bốn phía. Hạ Trí Viễn rót non nửa chén rồi quay lại phòng khách ngồi trên sô pha. Lửa dục giữa hai chân vẫn chưa tan đi, quần lót căng phồng lên. Anh nhìn chỗ đó, hơi bất đắc dĩ uống một hớp rượu
Gia đình?
Lúc còn trẻ anh không sợ hãi, một người, một chiếc xe, một chiếc ba lô đeo chéo là có thể vào Nam ra Bắc. Mà bây giờ... Anh cũng đã đến cái tuổi khát vọng yên ổn.
Rượu vang dần cạn, laptop đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở. Góc bên phải màn hình nhảy ra một tin nhắn: An toàn về đến nhà rồi nha [husky]
Hạ Trí Viễn nhìn mấy chữ kia, khóe môi cong lên, cảm xúc suy sụp cũng biến mất toàn bộ.
Ngay sau đó tin nhắn thứ hai nhảy lên: Bố Bố vừa tắm xong, giờ đang ôm đồ chơi mới ngủ, Hạ ba ba cứ yên tâm! [hình ảnh.jpg]
Hạ Trí Viễn di chuột nhấn mở bức ảnh kia.
Bên trong là Bố Bố đang ôm một con thỏ bông ngủ say trên giường Tụng Nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên gối, miệng hơi hé cắn nhẹ vào tai con thỏ. Hai má bé đỏ hây hây, sợi tóc đen nhánh dán lên mặt, dáng vẻ non nớt và an bình.
Hạ Trí Viễn cười cười lấy di động ra gọi cho Tụng Nhiên.
Bên này đang là sáu giờ tối, Tụng Nhiên ngậm một quả táo đứng nấu canh trong phòng bếp. Thấy điện thoại vang lên báo Hạ Trí Viễn gọi đến, cậu vội vàng nhổ táo ra, nhấn nút trả lời.
Cậu vẫn luôn có chấp niệm nho nhỏ với chuyện "Để Hạ Trí Viễn chủ động gọi điện thoại cho mình". Có lẽ vì lần trước bị cúp ba lần, tâm lý không cân bằng, luôn cảm thấy Hạ tiên sinh phải gọi cho mình đủ ba lần thì khoản nợ này mới có thể thật sự biến mất.
Đây là lần đầu tiên.
Tụng Nhiên đánh một dấu tick trên cuốn sổ trong tưởng tượng, thuận tay vặn lửa xuống mức nhỏ nhất rồi chạy về phòng khách lên lên ghế sô pha ngồi xếp bằng, bắt đầu báo cáo những chuyện thú vị trong ngày hôm nay.
Hai người hào hứng nói chuyện thêm mấy phút đồng hồ, trên máy tính hiện lên một mail mới, là file nén ảnh chụp đi Hoan Nhạc Cốc Lâm Hủy gửi tới. Tụng Nhiên không nhìn đã hỏi địa chỉ mail của Hạ Trí Viễn rồi gửi thẳng qua. Cậu định vừa nói chuyện với Hạ Trí Viễn vừa xem, chọn mấy tấm ảnh đáng yêu nhất của Bố Bố để làm thành album ảnh, sau này trang trí trong nhà.
Thanh tiến độ giải nén chạm mức cuối cùng, Tụng Nhiên vui vẻ mở ra nhìn lướt một lượt. Đột nhiên cậu sửng sốt, vẻ mặt trở nên cực kỳ xấu hổ.
"Hạ tiên sinh, hình... Hình như tôi gửi sai rồi, anh đừng mở cái mail đó ra nhé, xóa đi xóa đi. Chờ lát nữa tôi sẽ gửi lại cái đúng cho anh!"
Cậu cầm con chuột bối rối đến độ không biết click vào chỗ nào mới đúng.
Đáng tiếc tốc độ mạng trong nhà quá nhanh, cậu còn chưa nói hết câu, màn hình laptop Hạ Trí Viễn đã hiển thị từng loạt ảnh thu nhỏ.
Nhìn thấy những tấm ảnh kia, Hạ Trí Viễn lập tức hiểu tại sao Tụng Nhiên lại căng thẳng.
Hơn một trăm tấm hình, chỉ thưa thớt mười mấy tấm là ảnh Bố Bố làm nhân vật chính, chín mươi phần trăm còn lại đều là Tụng Nhiên. Đây là những bức ảnh Lâm Hủy dùng ống kính ngập tràn tình yêu để chụp cậu.
Tấm thứ nhất, cậu thanh niên đẹp trai đang nhìn về phương xa, khóe môi cong cong. Hàng mi dài hơi cong, ánh mắt cũng dịu dàng. Con ngươi cậu chìm trong ánh nắng hơi sáng lên, làn da mạ một vòng sáng mềm mại.
Tụng Nhiên biết, chỗ mà Tụng Nhiên đang nhìn, nhất định có Bố Bố của anh.
Mấy tấm ảnh tiếp theo, Tụng Nhiên quỳ một chân trên đất, Bố Bố thì quấn một chiếc khăn tắm to quét đất. Quần áo trên người bé ướt đẫm, trên đầu còn có mấy cọng tóc ngố bị ướt không xẹp xuống. Vẻ mặt Tụng Nhiên vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, riêng Bố Bố vẫn nắm tóc mình cười ha ha với cậu.
Thằng nhóc nghịch ngợm, vừa được cưng chiều mấy ngày đã vênh mặt lên trời, chỉ toàn thêm phiền phức cho người ta.
Hạ Trí Viễn nở nụ cười, thuận tay nhấn sang tấm khác. Đúng giây phút hình ảnh đập vào mắt, anh bỗng ngưng lại, bụng dưới đột ngột dâng trào cảm giác khô nóng mãnh liệt,
Ảnh chụp rất đơn giản, chỉ có một bên mặt Tụng Nhiên – Cậu đang ăn một que kem ốc quế.
Ống kính zoom rất gần, vụn hạnh nhân và kem trắng dính một ít bên môi, đầu lưỡi đo đỏ vươn ra chạm vào phần kem tan chảy.
Rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ đơn giản, nhưng lại có thể chọc ghẹo người ta.
Hạ Trí Viễn càng thấy mình cứng hơn.
Lúc phát hiện tình trạng xấu hổ này, anh cúi đầu nhìn phần quần lót bị dương v*t đội lên, quả thật đã sững sờ một lúc lâu.
"Hạ tiên sinh, Hạ... Hạ tiên sinh?" Trong điện thoại truyền đến tiếng Tụng Nhiên: "Chẳng lẽ anh mở ra rồi hả?"
"Ừm, mở rồi."
Hạ Trí Viễn vẫn nhìn quần lót, ánh mắt sâu thẳm.
Tụng Nhiên che mặt, sụp đổ: "Đừng mà!"
Lâm Hủy, cô xem cô đã làm gì này?
Cô thích tôi không sao, chụp lén tôi cũng không nói gì. Nhưng mà không phải ảnh chụp lén đều giấu hết à, sao cô lại gửi cho tôi? Gửi thì thôi đi, lại còn không thèm nhắc trước một tiếng, giờ tôi trượt tay gửi hết cho Hạ tiên sinh rồi, biết để cái mặt mo này ở đâu?
Xuyên qua kẽ tay, Tụng Nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của mình trên ảnh, xấu hổ đến độ chỉ muốn tắt điện thoại.
Mà bên kia, trong phòng khách tối tăm, Hạ Trí Viễn ngồi tựa trên sô pha, ngửa đầu cố điều hòa lại hơi thở của mình. Ham muốn tình dục của anh bị Tụng Nhiên khơi lên, lại vì giọng nói của cậu mà càng thêm mãnh liệt. Đây là một việc ngoài dự đoán, cũng tuyệt đối không nên xảy ra.
Tụng Nhiên là một chàng trai, là một chàng trai hàng xóm mà anh chưa quen thân lắm.
Chàng trai này thực sự rất đáng yêu, cũng rất hiền lành, ấm áp lại thẳng thắn, mặt nào cũng hợp ý anh. Việc trò chuyện cách một chiếc điện thoại cũng rất vui vẻ, nhưng anh không nên vì vậy mà nảy ra ý xấu.
Bởi vì tất cả dấu hiệu đều cho thấy, Tụng Nhiên là một thẳng nam.
Một giây sau, ngón tay anh lơ đãng di con chuột, giao diện tin nhắn lướt xuống một khoảng lớn, một đoạn văn bên dưới lộ ra.
–
To Tụng Nhiên vừa đẹp trai vừa đáng iu:
Mặc dù tỏ tình bị từ chối, nhưng mà tui vẫn thích anh lắm đó. File đính kèm là ảnh hôm nay tui chụp cho anh đó nha, đủ phong cách, đủ tư thế, đủ vẻ mặt. Chỉ cần post lên vòng bạn bè, thẳng nam cũng bị anh bẻ cong ngay và luôn!
Chúc sốt cà chua thân mến sớm tìm được một cọng khoai tây cực cực cực to!
From Lâm Hủy.
–
Thẳng nam, bẻ cong, sốt cà chua, cọng khoai tây lớn.
Bốn từ mấu chốt này đồng loạt nhảy vào tầm mắt, Hạ Trí Viễn rất kinh ngạc. Anh vô thức nhấn sống mũi, lại dụi dụi mắt, đọc lại từng câu từng chữ đến ba lần mới nắm được ý chính trong đoạn tin nhắn của Lâm Hủy.
Tụng Nhiên thích đàn ông.
Tim anh đột nhiên nảy lên một cái, dường như có thứ gì đó chặn lại đã bị quét sạch, mạch suy nghĩ trở nên cực kỳ thông suốt.
Tụng Nhiên không biết có tin nhắn này, cậu thấy Hạ Trí Viễn mãi không trả lời, còn tưởng anh giận thật bèn vội vàng nói: "Thật ra trong đó cũng có không ít ảnh chụp Bố Bố đó, chỗ Lâm Hủy gửi không đủ, trong điện thoại tôi còn có nhiều lắm. Tôi... Giờ tôi gửi qua cho anh nhé?"
Hạ Trí Viễn lại trả lời một nẻo: "Hôm nay cô gái kia tỏ tình với cậu à?"
Tụng Nhiên sững sờ: "Đúng, đúng thế."
Sao anh biết?
"Đồng ý rồi hả?"
Tụng Nhiên lắc đầu: "Không đồng ý."
Hạ Trí Viễn dừng một chút, lại hỏi: "Xem ra cô ấy thực sự thích cậu, sao không nghĩ thêm một chút?"
Tụng Nhiên không hiểu tại sao chủ đề lại lái sang chủ đề Lâm Hủy. Cậu căng thẳng xoa xoa bàn tay, giải thích: "Cô ấy rất đáng yêu, chỗ nào cũng tốt. Nhưng tôi không đồng ý hẹn hò với cô ấy chủ yếu là vì.... Ừm, bởi vì.... Tôi, tôi là...."
Cậu ấp a ấp úng, cứ "Tôi" mãi mà không nói thêm được gì.
Hạ Trí Viễn hỏi những lời này vốn là muốn dụ dỗ Tụng Nhiên come-out, nhưng thấy dáng vẻ giãy giụa của cậu, anh lập tức không đành lòng. Come-out phải chịu áp lực rất lớn, phải sớm chuẩn bị tâm lý rất nhiều. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được trong mấy giây ngắn ngủi này mình đã đẩy Tụng Nhiên vào thế khó xử "Hoặc nói dối hoặc come-out". Anh cảm thấy quá tàn nhẫn.
"Xin lỗi cậu Tụng Nhiên, đây là việc riêng của cậu, tôi không nên tự tiện xâm phạm." Hạ Trí Viễn nói: "Cậu không cần trả lời đâu. Chúng ta thay đổi chủ đề nhé, nói tiếp chuyện đi chơi công viên đi."
Tụng Nhiên lại nghe giọng nói: "Không, Hạ tiên sinh, chuyện này... Hẳn là tôi nên sớm thẳng thắn với anh."
Người cậu trở nên cứng đờ, ngón tay siết chặt lấy gối ôm đến nỗi gần như chọc thủng vải đay, hai mắt cũng sợ hãi nhắm lại. Chuẩn bị thật lâu, cuối cùng cậu kiên trì nghiến răng nói: "Tôi không nhận lời tỏ tình của Lâm Hủy, là vì tôi.... Không có cảm giác với con gái."
Lòng Hạ Trí Viễn thắt lại: "Tụng Nhiên, là tôi hiểu sai ý của cậu à? Cậu thích..."
"Tôi thích người cùng giới, Hạ tiên sinh, tôi là một kẻ đồng tính luyến ái."
Nói xong câu này, Tụng Nhiên như một sợi dây căng chặt bị đứt. Cậu ngã người xuống sô pha, suy sụp dùng mu bàn tay che mắt.
Lại là thế này.
Lại là những lời thổ lộ không hề suy nghĩ.
Quan hệ của cậu và Hạ tiên sinh mới khôi phục được hai ngày, cậu lại lần nữa mất khống chế chủ động vạch trần bí mật cất giấu sâu nhất ra ngoài. Cãi nhau lần đầu tiên là chuyện nhỏ, chỉ đơn giản là vấn đề cảm xúc, Hạ tiên sinh đã rộng lượng tha thứ cho cậu. Nhưng lần này, chưa chắc anh đã rộng lượng đến nỗi bao dung cho một gã đồng tính như cậu.
Tại sao phải nói thật chứ?
Từ chối con gái có rất nhiều lý do, như không hợp mắt, không hợp tính cách, quan niệm khác biệt, những cái đó nói vẫn nghe được, thậm chí ngay cả ăn cơm một người thiên ngọt một người thiên cay cũng có thể lấy ra làm khiên đỡ. Tùy tiện tìm một lí do qua loa lấy lệ không phải rất đơn giản ư?
Tụng Nhiên ôm chặt gối vào ngực, ngón tay phát run. Lòng cậu rất bối rối, không dám nghe câu trả lời của Hạ Trí Viễn bên kia. Sau một lát, cậu mới ép mình đối mặt với sự thật, bèn đặt điện thoại vào bên tai, miễn cưỡng nghe được mấy chữ.
Không hề tổn thương người.
Hạ Trí Viễn dùng ngữ điệu ôn nhu nói: "Tụng Nhiên, tôi biết. Tỉ lệ đồng tính luyến ái ước chừng bảy phần trăm, nhưng bên cạnh tôi tỉ lệ này lại cao đến kỳ lạ. Năm đó bạn học trên trường, bạn cùng phòng, trợ giảng, thầy hướng dẫn là đồng tính. Về sau khi bắt đầu khởi nghiệp, tập thể có cả thảy năm người thì ba người là đồng tính. Giờ về nước ở lại gặp một cậu hàng xóm hợp tính, trùng hợp thay cũng là gay. Cậu nói xem có phải chúng ta rất có duyên không?"
Câu nói của anh vừa trầm tĩnh vừa bình thản, không hề khó chịu.
Tụng Nhiên nghe được Hạ tiên sinh đang nghĩ cách an ủi mình, nhất thời cảm động muốn khóc. Cổ họng cậu nghẹn lại, không dám nói câu dài, chỉ nhỏ giọng nói:"Ừm."
Hạ Trí Viễn cười: "Sao, nghe tiếng cứ như đang khóc nhè thế... Sợ tôi ác cảm với cậu vì cái này à?"
"Ừm, hơi sợ."
Hạ Trí Viễn lại cười: "Xem ra tôi cần giới thiệu một người với cậu. Người này tên là Carl Kraus, là một ông bạn chín năm của tôi ở Berkeley. Cậu ta cũng giống cậu, thích nam, mùa hè hàng năm đều muốn tham gia cuộc diễu hành đồng tính ở San Francisco. Năm đầu tiên và năm thứ hai cậu ta còn độc thân đã kéo tôi đóng vai "Bạn đời đồng tính" của mình. Đây cũng là cơ hội, hai năm ấy tôi từng tham gia các hoạt động của LGBT mấy chục lần, từng làm tình nguyện, còn làm người tuyên truyền giải thích nữa. Trước kia tôi không hiểu biết nhiều về cộng đồng này, về sau khi kết bạn với nhiều người có xu hướng tính dục khác nhau, dần dần tôi mới biết bản tính và lựa chọn của mỗi người đều đáng được tôn trọng. Tôi không hề có thành kiến với bất cứ xu hướng giới tính nào cả."
"Diễu hành đồng tính à... Tôi cũng từng nghe nói qua cái này." Tụng Nhiên nói: "Mỗi người họ đều rất dũng cảm, họ động viên cổ vũ lẫn nhau, thẳng thắn thừa nhận xu hướng tính dục, cũng không sợ ánh mắt của người khác."
Hạ Trí Viễn cười nói: "Tụng Nhiên, cậu cũng rất dũng cảm."
"Không không không, tôi không hề dũng cảm." Tụng Nhiên liên tục lắc đầu: "Thật ra lúc nãy vừa nói xong tôi đã hối hận, cảm thấy mình không nên nói thật, phải bịa một lí do khác để lừa anh. Tôi... Tôi là một kẻ vô cùng nhu nhược."
Hạ Trí Viễn lắc đầu, bình thản nói: "So với dũng cảm, thứ quan trọng hơn là biết tự bảo vệ mình, đây là cẩn thận chứ không phải nhu nhược. Khối lượng gánh trên vai mỗi người khống giống nhau, có vài người dám can đảm come-out là vì hoàn cảnh của họ đủ bao dung. Nếu như come-out mà chịu tổn thương và nguy hiểm, cậu không cần ép mình phải làm vậy, nhất là đối với những người không phải là người thân của mình. Bất cứ lúc nào thì an toàn cũng phải đặt lên đầu tiên, nhớ chứ?"
"Ừa ừa." Tụng Nhiên im lặng, sau đó không nhịn được cọ cọ vào điện thoại, thì thầm: "Hạ tiên sinh, anh tốt quá."
Câu nói nũng nịu mà không tự biết này đã hại Hạ Trí Viễn giật nảy mình. Tai anh ngứa ngáy, thân thể phản ứng kịch liệt hơn nữa. Anh giơ tay nhấn nhấn mi tâm, vẻ mặt ban đầu bất đắc dĩ, về sau dứt khoát mỉm cười.
Thính Tụng Nhiên vô tâm thả này thật sự khiến anh không hề có tí chống cự nào cả.
Mà Tụng Nhiên – kẻ thả thính ngược lại thành công cũng không dễ chịu cho lắm.
Bàn chân trần cậu đang đặt trên sô pha, hơi hơi lạnh, còn cả cảm giác trống rỗng khó nhịn đang bao vây lấy cậu, khiến việc ôm chặt gối ôm không đủ thỏa mãn nữa.
Những lời kia của Hạ tiên sinh tựa như một con gấu bông ấm áp và đáng tin cậy, khiến cậu thả lỏng tiến vào, xem nó như một bến cảng đáng tin cậy để hưởng thụ cảm giác được bao dung và bảo vệ.
Nếu Hạ tiên sinh không ở bên kia điện thoại thì tốt quá.
Nếu Hạ tiên sinh ở trước mặt, nhất định cậu phải thả gối ôm ra để đòi một cái ôm an ủi từ anh. Chỉ khi da thịt kề nhau, cõi lòng mới tràn đầy.
________________________
Người post: Yến Nhi