Tối hôm đó, quả thật Tụng Nhiên có mơ một giấc mơ.
Trong mơ là đầu hạ. Phòng khách yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng ve râm ran đơn điệu. Hoa phong linh thảo của căn nhà 8012A và hoa Casablanca của căn 8012B được đặt chung trong cùng một ban công, đương kỳ trổ hoa rực rỡ. Lá mảnh và lá to cùng xen lẫn vào nhau, hương thơm của hai loại hoa hòa thành một mùi trong veo.
Cậu đang vẽ tranh cạnh cửa sổ sát đất. Bố Bố thì ghé vào mặt thảm cầm một con ngựa gỗ nhỏ nghiêm túc đi trong mê cung, còn Hạ tiên sinh tay cầm bình nước tưới cho hoa cỏ. Có lẽ là vì chưa từng thấy mặt nên Hạ tiên sinh vẫn luôn quay lưng về phía cậu, bình thản làm việc. Ánh nắng rọi chiếu lên bóng hình hư ảo khiến dáng vẻ anh cũng không rõ ràng.
Tụng Nhiên nhìn bóng lưng của anh, khẽ cắn chiếc bút, trong lòng hơi ngứa ngáy. Rốt cuộc thì dáng vẻ của người đàn ông này là thế nào?
Anh ấy cũng sẽ dành cho cậu tình yêu đẹp đẽ ư?
Đã từng có một khoảng thời gian Tụng Nhiên cảm thấy quá đỗi cô đơn. Cậu lạc hướng, không rõ mình sống trên đời này có giá trị gì. Mỗi lần thời sự đăng tin có đứa con mất vì sự cố ngoài ý muốn, cha mẹ điên cuồng gào khóc trước ống kính, cậu sẽ nghĩ, nếu như ngày nào đó cậu chết đi, liệu trên đời này có bất cứ ai đau khổ rơi nước mắt vì cậu không?
Không có.
Cái chết của cậu không dậy nổi một giọt nước mắt. Cái ngày cha cậu bỏ cậu lại cổng viện mồ côi, chỉ để lại một lời nói dối và dứt khoát rời đi, cậu đã bị cả thế giới vứt bỏ rồi. Cậu đã từng đi tìm cái chết, dao lam sắc ngọt cắt qua cổ tay, miệng vết thương nhẵn nhụi, máu tươi cứ thế trào ra chảy từ lòng bày tay đến đầu ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống. Mùi máu tanh nồng gay mũi, nhưng không thể khiến cậu tỉnh dậy trong nỗi đau tê dại tuyệt vọng
Nhưng bây giờ đã khác.
Bây giờ, cậu đã có một ngôi nhà.
Bố Bố sẽ quan tâm cậu sống có tốt không, Hạ tiên sinh sẽ để ý xem cậu sống có ổn không. Sướng vui đau buồn, từ đây sẽ không còn là cảm xúc một người gặm nhấm đến vô vị.
Đến theo tình yêu, chính là vui mừng còn lớn hơn cả tình yêu.
"Tụng Nhiên."
Cậu được người ôm lấy từ sau lưng, ngón tay nằm gọn trong lòng bàn tay người ấy. Hơi thở ấm áp phả vào hai gò má, là hương vị của đàn ông trưởng thành chững chạc. Cậu vô thức nhìn về phía ban công, chốn hoa cỏ sum suê ấy đã không còn ai nữa.
"Tụng Nhiên... Bảo bối à..."
Giọng nói bên tai vừa trầm ấm vừa dịu dàng, đượm vẻ mê hoặc không kháng cự được.
Tụng Nhiên bị quyến rũ, cậu đặt bút xuống, quay đầu trao nụ hôn mê đắm cùng Hạ Trí Viễn. Hai người dần dần hôn sâu, rồi không nhịn được mà hôn lên mặt và phần cổ. Bụng dưới khô nóng, tình dục khó giải, suy nghĩ muốn hoàn toàn thuộc về nhau càng lúc càng mãnh liệt. Cậu bị Hạ tiên sinh bế xốc lên, đạp văng cửa phòng đặt xuống giường, cởi quần áo, dạng chân ra.
Trong giấc mộng buổi chiều đầu hạ này, Tụng Nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ xấu hổ của mình, đầu tiên là cố nhịn, sau đó cao vút đến gần như phóng đãng.
Tiếng ve, gió thổi, hộp nhạc.
Ánh nắng chan hòa, hoa cỏ xanh mướt, trẻ con và mèo cùng chơi đùa trong phòng khách.
Trong căn phòng theo phong cách ấm áp nhạt màu, hai cơ thể trần truồng mặc sức lắc lư không ngừng, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, giống như núi lửa mất khống chế, phá hỏng bầu không khí đến gần như không còn. Nhưng Tụng Nhiên lại cảm nhận được sự vui vẻ đến cực hạn. Cậu vứt sạch xấu hổ, chủ động mở rộng thân thể ngây ngô để mặc cho người ấy dùng sức yêu thương mình.
Hạnh phúc tới quá nhanh.
Cậu không dám tin.
Trước đó cậu cũng trông chờ được người cưng chiều, nhưng người không được yêu thương thường thiếu tự tin với hạnh phúc. Người hôm nay cưng chiều cậu, ngày mai có thể dứt ra rồi biến mất, để lại một mình cậu trơ trọi lẻ loi. Đã hưởng qua vị ngọt, giờ giới hạn hỗn loạn, nếm thêm cái gì cũng thấy đắng cay.
Bạn đời đến rồi đi, chi bằng không tới.
Hạnh phúc ký sinh trên người bên ngoài, chi bằng đừng muốn.
Cậu không nhìn thấu lòng người khác, chỉ nhìn thấu được mình, nên mới thích chăm sóc trẻ con đến vậy, cam nguyện làm một người cứu giúp tình thương. Đứa bé muốn được cưng chiều, cậu sẽ cho, giống như một cái cây thấp nhỏ không khỏe mạnh, nhưng vẫn cố gắng bao phủ chở che cho một sinh linh bé bỏng hơn cả mình dưới tán cây. Như vậy sẽ chứng minh nó còn sống trên dương thế này không hề vô giá trị, ít nhất còn có gì đó có thể vì người chắn gió che mưa.
Nhưng cái cây nhỏ ấy không ngờ được rằng, bên cạnh mình bỗng mọc ra một gốc đại thụ che trời, tán lá xanh mát rộng lớn. Cây địa thụ ấy bảo vệ nó, cũng bảo vệ mầm non nhỏ mà nó thích kia.
Người cứu giúp tình thương, cũng nhận được tình thương.
Tụng Nhiên chưa từng an tâm đến thế, cậu thả lỏng nằm trên nền đất mềm tơi ướt át, ngước nhìn bóng cây rợp trời mênh mông, sau đó nhắm mắt lại dùng mỗi chiếc lá đón nhận mưa móc từ nó. Lúc gió đến thì run rẩy, khi gió ngừng thì thở dốc, mỗi một giọt nước chảy trên người cậu đều đẫm hương vị của gốc cây kia.
Hơn sáu giờ sáng, Tụng Nhiên tỉnh lại khi vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Giấc mộng xuân này kịch liệt quá đỗi, toàn thân cậu mềm nhũn, nằm đờ trên giường mười mấy phút vẫn không có sức. Đũng quần vừa ướt vừa dính, Tụng Nhiên vén chăn lên, mùi tanh nồng tản ra, nồng đến nỗi mặt cậu nóng rẫy.
Cậu che che giấu giấu chạy vào phòng vệ sinh giặt quần lót, vắt khô phơi lên, sau đó quay về giường ôm một chiếc gối ôm lớn nhớ đến Hạ tiên sinh, nhớ đến hơn một tiếng đồng hồ. Mãi đến khi Lâm Hủy gõ cửa gọi ăn sáng, Tụng Nhiên mới giật mình tỉnh lại khỏi trạng thái ngốc nghếch khi yêu, mang đôi má đỏ bừng đi vào nhà ăn.
Lâm Hủy thấy mặt cậu đỏ ửng, múc một thìa cháo cũng phải hồi vị ba giây thì cho là cậu sốt đến nỗi đầu óc cháy khét, bèn yêu cầu Chiêm Dục Văn đo nhiệt độ cơ thể giúp. Tụng Nhiên vội vàng giơ thìa lên ngăn lại, nói: "Hết sốt rồi, thật sự là tôi không có việc gì. Không tin thì cô sờ đi."
Chiêm Dục Văn làm bộ muốn sờ, Lâm Hủy lanh tay lẹ mắt đập tay hắn, ghét bỏ lườm một cái: "Đến lượt anh hả?"
Nói xong tự tay sờ một cái, quả nhiên là mát hẳn.
Cô khó hiểu hỏi: "Sốt thì hết rồi, sao mặt vẫn còn đỏ thế nhỉ?"
"Ừm, vì... Cháo, cháo nóng quá!"
Tụng Nhiên đổ tội cho cháo.
"...."
Lâm Hủy nhìn Bố Bố, khuôn mặt nho nhỏ của bé cũng bị hơi nóng hun đến đỏ bừng. Sau đó cô quay đầu lại nhìn về phía Chiêm Dục Văn, thấy sắc mặt hắn vẫn như thường thì nở nụ cười không có ý tốt: "Sao chỉ mình anh là không đỏ mặt?"
Quả thực Chiêm Dục Văn cũng bất đắc dĩ, hắn đẩy cái bát không về phía trước, nhún vai: "Van cô, tiểu thư à, cô đã múc cháo cho tôi chưa?"
Lúc này Lâm Hủy mới bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vào bếp lấy muôi ra múc một muôi cháo vào bát Chiêm Dục Văn, tiện thể thưởng cho hắn một chiếc bánh quẩy xoắn. Chiên Dục Văn nhìn bữa sáng bị ăn bớt ăn xén, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ trước mặt, dường như nghe thấy tiếng rên rỉ kêu đói của dạ dày, đau lòng lắc đầu.
Bố Bố cười khanh khách không ngừng, chọc thủng chân tướng: "Cái phần ít kia là của em, phần của em mới là của anh đó."
Chiêm Dục Văn nhanh chóng nhìn về phía Lâm Huỷ, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh trên dao phẫu thuật.
Lâm Hủy bình tĩnh đứng lên, bình tĩnh phủi phủi tạp dề, lại bình tĩnh đặt lại "Phần ăn cho trẻ em" và "Phần ăn cho người lớn" vào vị trí chính xác, sau đó bất thình lình lấy từ trong túi ra một mảnh rong biển hình trái tim cắm vào bát Chiêm Dục Văn, bày ra vẻ mặt quỷ đáng yêu với hắn.
Không đợi hắn phản ứng lại, cô làm như không có việc gì ngồi xuống ghế rồi lấy thìa gõ bát, chỉ huy mọi người ăn: "Ăn không nói, ngủ không nói, ai cũng không được nói."
Chiêm Dục Văn ăn cháo, cười thành một tên ngốc.
Tụng Nhiên nhìn mà sững sờ.
Mấy ngày nay, cậu và Bố Bố một kẻ không được làm việc, một không được đi học, chỉ lo chuyên tâm ở nhà dưỡng bệnh. Thế mà Chiêm Dục Văn và Lâm Hủy nhanh chóng phát triển từ một đôi người lạ thành một đôi hắc bạch song sát, phối hợp ăn ý, đốc thúc hai người ăn cơm, uống thuốc, nghỉ ngơi, đi ngủ đúng thời gian, sắp xếp thời gian hằng ngày rõ ràng chi tiết.
Nếu nói Chiêm Dục Văn là một chú chó chăn cừu Đức, thì Lâm Hủy chính là một người chăn nuôi. Mỗi ngày cô sẽ thay đổi cách nấu đủ loại món ngon cho Tụng Nhiên và Bố Bố, chỉ không chịu cho bác sĩ Chiêm ăn. Nhưng chỉ cần bác sĩ Chiêm mở miệng xin xỏ, bán moe, Lâm Hủy sẽ theo bậc thang tên "Ngạo kiều" mà bước xuống, đưa phần đồ ăn ngon đã sớm để dành cho hắn.
Chiêm Dục Văn cũng tự nguyện làm theo, biểu hiện tương đối phối hợp.
Tụng Nhiên nhìn hành động qua lại của đôi oan gia hoan hỉ này, cảm thấy rất thú vị. Sau này khi Hạ tiên sinh về, cậu cũng phải thi thoảng cắt xén khẩu phần ăn của anh, chờ anh nghiêm trang khiếu nại sẽ đưa ra một phần kinh ngạc vô cùng lớn.
Một buổi chiều nọ, Tụng Nhiên thoát khỏi giám thị của Chiêm Dục Văn, trộm mấy tờ giấy ở chỗ bàn làm việc. Cậu kê một cuốn sổ ghi chép bìa xuống phía dưới, sau đó tựa vào đầu giường vẽ tranh. Hai ngày sau phải nộp bản thảo "Tìm mái chèo của thuyền gỗ nhỏ", cậu mới vẽ được phân nửa, lỡ may trễ deadline thì không chỉ bị trừ tiền mà còn ảnh hưởng đến danh dự.
Bố Bố nằm ngủ trưa bên cạnh, trên người đắp một tấm thảm nhỏ màu vỏ quýt.
Tư thế ngủ của bé khá tùy ý, không biết trong mơ thấy gì mà bé chu miệng một cái rồi xoay người, bàn chân mũm mĩm đạp một cái khiến tấm thảm văng xa một mét, lộ chiếc quần lót vịt vàng, còn cả cái bụng nhỏ tròn ủm.
Tụng Nhiên thả giấy bút ra, nhặt thảm lông lên đăp lại cho bé. Lúc đang chuẩn bị vẽ tiếp thì cậu nghe thấy bên gối truyền đến một đoạn nhạc vui vẻ.
Lạch cạch.
Bút trong tay rơi xuống giường.
Đó là tiếng chuông riêng mà một giờ trước đó cậu vừa đặt cho Hạ Trí Viễn.
Tụng Nhiên không kìm được cảm giác vui mừng, cậu nhảy lên như một quả cầu, suýt nữa khiến Bố Bố tỉnh giấc. Cậu cầm điện thoại lên, hít sâu ba lần, vô cùng trịnh trọng nhấn nút trả lời. Bỗng nhiên nhớ lại gì đó, Tụng Nhiên lúng túng ngẩng đầu lên nhìn về phía ban công – Chiếc quần lót tam giác đang ướt sũng bị bẩn tối qua vẫn đang treo trên móc phơi quần áo, đang bị gió lớn trên tầng mười hai thổi lúc la lúc lắc.
Một mồi lửa nổ "Đoàng" rồi bùng lên gương mặt.
Từ khóe mắt đến cổ cậu đỏ bừng, đến tiếng "A lô" cũng không thốt lên nổi.
________________________
Người post: Yến Nhi