Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 31: Chương 31




Edit + Beta: Vịt

Doãn Tu Trúc giống như bị đầu độc, từng chút từng chút tới gần cậu.

Cậu không chút phòng bị nào, hoàn toàn rộng mở, dường như còn có chút khẩn trương — Lông mi mắt rơi xuống rung động, răng hơi cắn môi dưới.

Doãn Tu Trúc muốn hôn môi cậu, muốn nghiêm túc thưởng thức mùi vị cánh môi cậu. Xúc cảm ban ngày vẫn quanh quẩn trong đầu, mềm mại mang theo từng tia lạnh lẽo, giống như áng mây chân trời, đụng phải liền sẽ biến thành bọt nước, thấm vào lục phủ ngũ tạng anh, tưới nước linh hồn khô héo của anh.

Tại sao phải nhịn chứ?

Anh thích Tề Mộ, ỷ lại cậu, quyến luyến cậu, quý trọng cậu. Cuộc đời này sẽ không ai thích cậu hơn anh, cũng sẽ không có ai cần cậu hơn anh.

Tề Mộ là của anh, anh cũng chỉ có Tề Mộ.

Có gì phải do dự? Hôn cậu, chiếm hữu cậu, ở trên người cậu in xuống dấu vết của mình, để cho cậu vĩnh viễn thuộc về mình. Sinh mạng của anh là cậu thắp sáng, anh khát vọng cậu, đánh bại hết thảy.

Doãn Tu Trúc đè xuống vai cậu, cách cậu càng ngày càng gần, chỉ cần một tia kích động, là anh có thể chạm vào người mà ngày nhớ đêm mong.

Tề Mộ, Tề Mộ, Tề Mộ.

Gọi tên cậu thế nào cũng không đủ, tâm tình muốn cậu ngày càng mãnh liệt.

Đã như vậy......

"Cậu nhẹ chút nhá......" Tề Mộ nhắm mắt lại nhỏ giọng nói.

Cậu hoảng hốt, nhịp tim nhảy nhanh lắm luôn, nhanh tới mức đầu óc cũng không cung cấp đủ máu nữa! Cậu lớn như vậy bị đánh rất nhiều, nắm đấm thép của đồng chí lão Tề bỏ qua không nhắc tới, chỉ là đánh nhau với người cùng tuổi, thì nhiều tới đếm không hết. Người khác chỉ thấy Tề bá chủ xưng hùng xưng bá, không gì không làm được, nhưng cũng không nghĩ chút loại chuyện đánh nhau này đâu có không chịu thiệt? Cho dù thắng, trên người cũng không ít phải chịu vài cái.

Tề Mộ chết sĩ diện sống chịu tội, cho tới giờ đều là không kêu một tiếng, một bộ da dày thịt béo. Nhưng kỳ thực cậu cảm giác đau thần kinh mẫn cảm, rất sợ đau, bị đánh thường xuyên trốn trong phòng rên rỉ, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Cho nên bảo cậu ưỡn thẳng bị đánh, nói không khẩn trương là giả! Đây chính là Doãn Tu Trúc, người khác...... Cho dù là đồng chí Đại Sơn, muốn đánh cậu cũng phải lầu trên lầu dưới truy đuổi chiến đấu nửa tiếng!

Tề Mộ không ngừng khẩn trương, trong lòng còn rất khó chịu. Cậu trêu bạn tốt nhất của mình thành như vậy, cậu khó chịu; Doãn Tu Trúc thật sự giận cậu, cậu càng khó chịu; Doãn Tu Trúc tính tình tốt giống như kẹo bông muốn đánh cậu, cậu càng càng khó chịu!

Có lẽ dưới những khó chịu này còn hỗn tạp vài tâm tình khác, tỷ như ủy khuất.

Nhưng Tề Mộ sẽ không thừa nhận, nam tử hán đại đậu hủ, bình thường giả bộ đáng thương giả bộ ủy khuất thì được, bảo cậu thật sự đáng thương thật sự ủy khuất, không bằng một quyền đánh ngất cậu.

Tề Mộ cảm giác được trên bả vai nặng, hơi trống rỗng: "...... Đừng đánh mặt."

Hai câu nói đánh thức Doãn Tu Trúc, anh tim nóng não nóng, nhưng vẫn có một tia lý trí.

"Đánh mặt?" Âm thanh anh cũng khàn rồi.

Tề Mộ còn đang nhắm chặt mắt, nhưng ưỡn ngực. "Trừ mặt, chỗ khác cậu tùy tiện đánh, chủ yếu là sợ ba tớ nhìn thấy, ba tớ thấy tớ đánh nhau với cậu, không phân tốt xấu đánh tớ trước, tớ lại không đánh lại ông ấy...... Cho nên cậu đừng đánh mặt, trên người cậu tùy ý." Nói xong lời cuối cùng, âm cuối của cậu cũng run rẩy.

Doãn Tu Trúc vẫn có chút không phản ứng kịp: "Tớ vì sao phải đánh cậu?"

Tề Mộ híp mắt ra một đường nhỏ, lặng lẽ nhìn Doãn Tu Trúc một cái, thấy sắc mặt anh đóng băng, lại chột dạ nhắm mắt lại: "Tớ...... Tớ không phải cố ý hôn cậu."

Doãn Tu Trúc: "......"

Âm thanh Tề Mộ nhỏ như muỗi vo ve: "Cậu đừng giận nữa, tớ nhận lỗi với cậu, cậu muốn thế nào tớ liền thế đó, tớ tuyệt không phản kháng......"

Khí nóng vốn ráng đè xuống lại đội đất chui lên — Muốn thế nào cậu liền thế đó? Anh muốn hôn cậu muốn ôm cậu muốn toàn bộ chiếm hữu cậu.

Tề Mộ lén nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Doãn Tu Trúc, đừng giận tớ nữa nhá?"

Âm thanh cậu rất mềm, giống như con mèo con chỉ biết kêu meow loạn kia, dùng một đôi con ngươi trong suốt ngốc nghếch đáng thương mà nhìn anh.

Đừng nói Doãn Tu Trúc vốn không tức giận, cho dù thật sự giận, giờ khắc này cũng một chút giận cũng không có, chỉ còn lại mềm mại đầy lòng.

"Tớ không giận." Doãn Tu Trúc rũ tầm mắt, nắm chặt nắm đấm.

Tề Mộ hết sức nghi ngờ: "Từ lúc tớ hôn cậu, cậu cứ mặt lạnh......"

Sao cậu ấy có thể thoải mái như vậy mà đặt hôn ở khóe miệng? Sao cậu ấy có thể không hề cố kỵ nói ra? Bởi vì không để tâm sao.

Hô hấp Doãn Tu Trúc hơi ngưng, nói: "Chỉ là cảm thấy có chút mất mặt."

Tề Mộ: "Mất mặt?"

Doãn Tu Trúc bình tĩnh tâm tình, nói: "Tớ không thích nơi công cộng, ở siêu thị náo loạn động tĩnh lớn như vậy có chút tâm tình không tốt, còn bị bạn cùng lớp nhìn thấy."

Tề Mộ gấp giọng nói: "Không sao, Bàng Lương và Giang Mạn Mạn không nhìn thấy hai bọn mình hôn môi."

Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn cậu, con ngươi đen lấp lóe, môi mỏng mím chặt, cơ hồ không có huyết sắc.

Tề Mộ kịp phản ứng — *** mình thật sự là ngu, gì không nhắc lại cứ nhắc tới cái đó!

"Tóm lại, hôm nay là tớ không tốt, hấp ta hấp tấp!" Cậu thành tâm thành ý nói, "Tớ không phải cố ý, cậu cũng biết tớ sợ nhất cậu khó chịu, tớ chọc ai giận cũng không muốn chọc cậu giận."

Từng câu từng chữ kèm theo âm thanh trong trẻo của cậu, giống như quỳnh tương ngọc dịch chảy vào trong lòng anh, khiến trong miệng anh nổi lên từng tia ngọt ngào.

Doãn Tu Trúc thở khẽ, ôn thanh nói: "Tớ sẽ không giận cậu."

Tề Mộ nhìn anh: "Thật?"

Doãn Tu Trúc một cái nhìn thấu trong lòng cậu, nhìn quá rõ ràng quá hiểu, cho nên trong miệng lại ngọt tới có chút đắng: "Bất luận cậu làm gì, tớ vĩnh viễn đều sẽ không giận cậu." Anh sao có thể tức giận với cậu. Không ai sẽ tức giận với bảo bối mà mình quý trọng hơn 10 năm.

Tề Mộ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, phát hiện anh không giống nói dối sau đó rốt cục thở phào.

"Nếu trong lòng cậu không thoải mái, nhất định phải nói với tớ, đừng giấu." Tề Mộ nhắc anh.

Doãn Tu Trúc lại chỉ có thể che giấu, anh gật đầu: "Ừ."

"Nhất định không được giấu tớ."

Doãn Tu Trúc: "Được."

Trái tim nhấc lên của Tề Mộ rốt cục rơi xuống đất, không sợ Doãn Tu Trúc tuyệt giao với cậu.

Hai bọn họ ở cửa đứng một lúc lâu, Quỷ Quỷ nghe thấy động tĩnh lách ra ngoài, quấn chân Tề Mộ làm nũng.

Tề bá chủ long nhan đại duyệt, khom lưng ôm lấy vật nhỏ, chọt chóp mũi nó: "Tiểu bại hoại, nhớ anh không?"

Quỷ Quỷ hết sức thích cậu, liếm liếm đầu ngón tay cậu.

Tề Mộ trời sinh sợ ngứa, bị đầu lưỡi mang theo chút xước của nó liếm, lập tức cười ra tiếng: "Ngứa quá."

Cậu còn kêu Doãn Tu Trúc: "Cậu thử chút xem, ngứa lắm luôn."

Cậu rụt đầu ngón tay lại, muốn để mèo con liếm, lại hết sức sợ ngứa — Dáng vẻ kia khiến tim Doãn Tu Trúc ngứa hơn.

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi thay quần áo trước."

Tề Mộ đùa giỡn mèo con nói: "Được......"

Chờ Doãn Tu Trúc xuống, Tề Mộ đã ôm mèo con thành một đoàn, cậu thấy Doãn Tu Trúc xuống, khoe khoang nói: "Cậu xem nó thích tớ lắm luôn, cứ liếm tớ."

Thấy cậu bị mèo con đùa tới thở hồng hộc, Doãn Tu Trúc: "......" Quả nhiên mèo gì đó, rất đáng ghét.

"Nó đói bụng rồi đi." Doãn Tu Trúc vô tình chọc rách quỷ kế của Quỷ Quỷ.

"Đúng á!" Tề Mộ ôm lấy nhãi con, hỏi nó, "Mày đói hả?"

Quỷ Quỷ biết rắm, chỉ biết meow lung tung.

Tề Mộ một bộ nghe hiểu, đầu cũng không quay mà hô: "Doãn ca ca, bọn em muốn ăn cơm!"

Doãn ca ca của cậu dưới chân chợt trống rỗng, tý nữa thì ngã trên cầu thang.

Tề Mộ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Đầu tai Doãn Tu Trúc ửng đỏ: "Không sao."

Tề Mộ quay đầu tiếp tục trêu mèo, một người một mèo tự mình nói của mình, vậy mà cũng rất hài hòa.

Có lẽ bởi vì có thuộc tính giống nhau — Đều cực đáng yêu.

Quỷ Quỷ quả nhiên là đói muốn chết, thức ăn cho mèo sau khi đến nơi, nó ăn tới phì phò phì phò, đuôi nhỏ ở trên đất quét quét, giống như cún nhỏ.

Tề Mộ nhìn một lát, hỏi: "Thức ăn cho mèo ăn ngon không?"

Doãn Tu Trúc nhịn không được, cười ra tiếng.

Tề Mộ nóng lòng giải thích: "Màu này giống socola quá ý...... Hơn nữa Quỷ Quỷ ăn ngon như vậy."

Doãn Tu Trúc đứng lên nói: "Tớ đi nấu cơm, lát nữa có thể ăn."

Tề Mộ đích xác là đói bụng, thiếu niên tuổi này chính là lúc phát triển thân thể, một ngày hận không thể ăn 6 bữa!

Tề Mộ do dự một chút, mở miệng nói: "Ba tớ ông ấy......"

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Tề Mộ run một cái, mới kịp phản ứng là điện thoại của mình.

"Vẫn chưa thích ứng đồ chơi mới này." Tề Mộ tới trong áo khoác lục điện thoại của mình.

Là Tề Đại Sơn gọi tới, Tề Mộ vừa nhận điện thoại đã nghe cha cậu nói: "Con tối nay về nhà không?"

Mắt Tề Mộ sáng lên: "Con vẫn có thể ở một đêm nữa?"

Tề Đại Sơn: "Con muốn ở thì ở đi, ba tối nay có hội phải tham gia với mẹ con, về khả năng hơi muộn."

Tề Mộ vui vẻ: "Vậy con không về nhà, con ở đây với Doãn Tu Trúc."

Tề Đại Sơn dặn dò cậu: "Đừng chỉ ham chơi, phải làm bài tập!"

Tề Mộ lúc này mới nhớ tới còn có vụ bài tập, vội vàng nói: "Yên tâm đi ạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Có Tiểu Trúc Tử ở đây, bài tập của cậu đâu cần lo?

Cúp điện thoại, Tề Mộ liền nhìn thấy Doãn Tu Trúc ngơ ngác đứng đằng kia.

"Ba tớ nói tới đêm nay vẫn có thể ở đây 1 đêm."

"Ò......" Doãn Tu Trúc xoay người tới phòng bếp, âm thanh bình tĩnh, bóng lưng đẹp trai, chính là có chút cùng tay cùng chân......

Tề Mộ vèo cái chạy tới trước người anh: "Không vui sao?"

Cậu cong eo xuống, thế nào cũng phải nhìn mặt Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc giấu vui sướng trong mắt nhưng không giấu được khóe miệng giương lên.

Tề Mộ: "Buồn cười thì cười đi mà!"

Duẫn Tu bày ra với cậu một nụ cười chói lọi như ngân hà.

Tề Mộ: "!"

Cậu sờ sờ mũi, tâm nói: Thảo nào nhân khí cao, Doãn Tu Trúc lớn lên thật đúng là đẹp trai vô địch mà!

"Tớ đi nấu cơm." Doãn Tu Trúc rốt cuộc trẻ tuổi, ngay cả tung tăng trong âm thanh cũng không giấu được: Có thể ở thêm một tối, Tề Mộ vẫn muốn ở đây một đêm. Sinh nhật năm nay của anh thật là quá tốt đẹp.

Hai người sau khi ăn cơm xong, Tề Mộ quấn Doãn Tu Trúc làm bài tập.

Doãn Tu Trúc cũng chỉ nói câu: "Lần sau phải tự mình làm."

Tề Mộ gật đầu như mổ thóc, làm đảm bảo giống như mấy tên đàn ông phụ bạc chuyên lừa người: "Lần sau tớ nhất định tự làm."

Nói xong cậu tha thiết mà ấn vai cho Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc sợ cậu cách gần như vậy, lại luyến tiếc để cậu đi — Cũng may mấy bài tập này anh không cần dùng não cũng có thể làm xong.

Sau khi làm xong bài tập thời gian còn sớm, Tề Mộ muốn xem TV, lúc tìm điều khiển không cẩn thận quét một vật tới trên mặt đất.

Tề Mộ cong eo nhặt, sau khi nhặt lên suýt nữa lại ném nó.

Doãn Tu Trúc bưng cacao nóng tới, cũng nhìn thấy.

Tề Mộ cười khan nói: "Hứa Tiểu Minh làm rớt đồ này."

Trong tay cậu cầm một cái CD, trên bìa là một mỹ nữ tóc vàng bày tư thế gãi tay, mặc không gọi là quần áo, nói vải cũng ủy khuất vải.

Tề Mộ cầm lấy nó, tay cũng không biết đặt đâu, lại nghĩ nội dung bên trong, càng lúng túng muốn chết.

Thân thể người da trắng và người da đen đối lập cực kỳ rõ ràng kia vẫn ở trong đầu cậu không hất đi được.

Doãn Tu Trúc cực nhanh nhìn cậu một cái, tay bưng đĩa không khỏi dùng sức, khớp xương cũng có chút trắng bệch.

Tề Mộ liếc tới, trong lòng lộp bộp một cái: Hỏng rồi, khẳng định lại khiến Doãn Tu Trúc không thoải mái.

Thứ trong phim ai xem cũng sẽ không thoải mái, cộng thêm lúc trước cậu không cẩn thận hôn anh, vừa liên tưởng, Doãn Tu Trúc khẳng định lại càng không vui.

Tề Mộ vội vàng làm trong sạch cho mình: "Bộ phim này buồn nôn thật sự."

Doãn Tu Trúc ngẩn ra, đáy lòng thấm lên một luồng lạnh lẽo.

Tề Mộ cười khan nói: "Sao có thể có người biến thái như vậy, quay loại phim này......"

Lời sau đó của cậu Doãn Tu Trúc một chữ cũng không rõ nữa, anh bị hai từ "buồn nôn" "biến thái" đánh trúng lồng ngực, trong lúc nhất thời hô hấp cũng có chút không thông.

"Được rồi," Tề Mộ thấy sắc mặt anh không đúng, vội vàng trấn an anh, "Tớ bẻ vỡ nó, ném ra thùng rác bên ngoài, sau này cậu khẳng định sẽ không thấy nó nữa."

Tề Mộ xoay người muốn đi, Doãn Tu Trúc hỏi cậu: "Cậu cảm thấy buồn nôn lắm sao?"

"Đương nhiên." Tề Mộ sợ anh vẫn để ý chuyện hôn, nói phải gọi là thẳng thắn dứt khoát, "Hai tên đàn ông sao có thể như vậy, quả thực biến thái."

Từng chữ từng câu, giống như dao đâm vào trái tim Doãn Tu Trúc.

"Đúng vậy......" Âm thanh Doãn Tu Trúc rất nhẹ, nhẹ tới giống như tất cả khí lực đều bị rút rỗng, "Quả thực là bệnh thần kinh."

Bởi vì liên quan tới Vu Đại Vân Doãn Tu Trúc hồi bé thường xuyên bị chửi bệnh thần kinh, Tề Mộ rất ghét 3 chữ đó, cậu biết Doãn Tu Trúc cũng ghét, cho nên anh lúc này ngay cả bệnh thần kinh cũng nói ra, xem ra là chán ghét cùng cực.

Trong lòng Tề Mộ không thoải mái lắm, nhưng cậu sợ Doãn Tu Trúc khổ sở hơn, nói tránh đi: "Dù sao cũng không liên quan tới bọn mình, ném đi là được."

Không liên quan tới bọn mình......

Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: "Ừ."

Tề Mộ áo khoác cũng không mặc, vội vàng cầm thứ đồ tồi tệ này ra ngoài ném, cậu sợ bị quản lý quét dọn nhìn thấy, không chỉ bẻ hỏng CD, lại tìm bật lửa, một mồi lửa đốt bìa.

Không biết tại sao, trong đầu cậu cứ hiện lên dáng vẻ Doãn Tu Trúc mặt tái nhợt nhắm chặt mắt. Cậu ấy hình như rất khó chịu, rất thống khổ, giống như nhận phải đả kích khổng lồ, đang một mình cố nén.

Trong lòng Tề Mộ dâng lên một cỗ phiền muộn, gãi tóc lung tung: "Đừng vậy mà, thật sự không phải cố ý bắt nạt cậu, chỉ là......" Cậu lẩm bẩm, trong lòng càng loạn.

Kỳ thực cậu chột dạ như vậy, sợ Doãn Tu Trúc tức giận như vậy, là có nguyên nhân.

Lúc ngã xuống, cậu nhìn thấy Doãn Tu Trúc phía dưới, kỳ thực cậu xoay xuống là có thể tránh khỏi miệng anh, nhưng cậu không tránh......

Trong nháy mắt đó, nhìn Doãn Tu Trúc nằm trong kẹo, đầy trong đầu cậu đều là thật đẹp, tóc đen tản mát đẹp, đôi mắt bởi vì lo lắng mà hơi mở đẹp, sống mũi cao thẳng đẹp, còn có đôi môi màu nhạt kia, có chút quá mỏng, lại khiến cậu nhớ tới bánh xốp socola dính lớp đường màu hồng.

Cậu muốn nếm thử mùi vị bánh xốp.

Tề Mộ vỗ đầu mình một cái, ở trong lòng lặp lại: "Doãn Tu Trúc không phải nữ sinh, Doãn Tu Trúc không phải nữ sinh, Doãn Tu Trúc không phải nữ sinh! Không thể không tôn trọng cậu ấy như vậy!"

Cậu phấn chấn, chỗ sâu nhất nội tâm lại có một tia mất mát mà bản thân cũng không cách nào phát giác — Tại sao Doãn Tu Trúc không phải nữ sinh, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã muốn vĩnh viễn chăm sóc cậu ấy giống như ba chăm sóc mẹ.

Lúc trở lại trong nhà, hai người cũng không nhắc lại chuyện CD.

Tề Mộ ôm Quỷ Quỷ, xem phim hoạt hình nửa tiếng, lúc khoảng 10h, Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi ngủ."

Tề Mộ cũng không tập trung, gật đầu nói: "Tớ cũng ngủ."

Hai bọn họ cùng lên lầu, từng người về phòng mình, Tề Mộ cũng không mặt mũi lại nhắc tới chuyện ngủ chung.

Nói cho cùng trong lòng Tề Mộ vẫn không chứa đựng sự tình, tắm rửa, trêu mèo, ở trên giường lăn qua lộn lại một lát sau cũng vù vù ngủ mất.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Doãn Tu Trúc bên kia lại trắng đêm khó ngủ.

Anh bất an lại may mắn, ngực đau tới giống như muốn nứt ra, nhưng lại có loại cảm giác may mắt sau khi chết đuối được người vớt lên.

Vẫn may cái gì cũng chưa nói, vẫn may cái gì cũng chưa làm, vẫn may chưa buồn nôn Tề Mộ.

Anh không dám nghĩ, nếu như Tề Mộ ghét anh, Tề Mộ rời xa anh, từ đó không gặp cậu nữa thì thế nào. Sợ hãi giống như rắn độc theo lòng bàn chân anh uốn lượn lên trên, phun lưỡi mà quấn lấy trái tim anh.

Vẫn may...... vẫn may...... Doãn Tu Trúc ôm chặt quần áo trong ngực, run rẩy hôn lên phía trên: Vẫn may Tề Mộ không biết.

Anh mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ anh chưa từng mơ.

Kể từ khi làm chuyện kia, giết người đàn ông kia, Doãn Tu Trúc một lần cũng chưa từng mơ giấc mơ liên quan tới.

Sau khi phát sinh sự kiện đó, Tề Đại Sơn cực kỳ lo lắng tình trạng tâm lý Doãn Tu Trúc, ông sắp xếp một vị cố vấn tâm lý cực kỳ chuyên nghiệp, định kỳ gặp mặt với Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc tiếp nhận ý tốt của ông, lần nào cũng nghiêm túc đối đãi, không chống đối càng sẽ không vắng mặt.

Kỳ thực cậu rất rõ ràng tình huống của mình, chuyện ngày đó không tạo cho anh cái gọi là bóng ma trong lòng. Đúng là anh chưa từng thấy nhiều máu như vậy, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ giết người, nhưng anh sẽ không vì vậy mà sợ hãi, càng sẽ không vì vậy mà áy náy. Lặp lại một lần, anh vẫn sẽ làm như vậy.

Anh tuyệt đối không thể khoan dung có người muốn tổn thương Tề Mộ.

Giết người đàn ông kia, đối với Doãn Tu Trúc mà nói ngược lại là giải thoát, nếu không anh không cách nào tha thứ bản thân mình.

Cho nên thời gian dài như vậy qua đi, anh chưa từng mơ tới chuyện ngày đó, chưa từng hãm sâu trong cái gọi là ác mộng không cách nào quên được.

Nhưng tối nay, anh mơ tới. Hóa ra anh vẫn nhớ bộ dáng người đàn ông kia, nhớ rõ ràng.

Dâm tà trong mắt gã, bỉ ổi trên mặt gã, dung tục cả người gã.

Gã tới gần Tề Mộ, tim Doãn Tu Trúc thít chặt, làm chuyện giống lúc trước.

Anh lo lắng mà muốn đỡ Tề Mộ dậy, lại phát hiện Tề Mộ tỉnh. Cậu mở to mắt, dùng một đôi mắt to đen nhánh nhìn anh, dường như đang nhìn một người xa lạ.

Doãn Tu Trúc có chút sợ, anh giải thích: "Tớ......"

"Các người đều giống nhau." Trong mắt xinh đẹp của Tề Mộ toát ra sợ hãi và chán ghét, "Các người buồn nôn giống nhau, giống tới mức khiến người nôn mửa, các người đều là biến thái, đều là bệnh thần kinh!"

Doãn Tu Trúc chợt thức tỉnh, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

— Anh và người kia giống nhau, đúng vậy, giữa bọn họ có gì khác nhau? Đều có ý nghĩ biến thái như vậy, đều điên cuông mà muốn tổn thương Tề Mộ.

Anh ngồi trong căn phòng u ám, qua thật lâu mới hồi phục tinh thần.

Mơ, chỉ là giấc mơ.

Nhưng trái tim lại bị khoét xuống.

Doãn Tu Trúc rụt tới bên giường, chặt chẽ mà ôm lấy quần áo trong ngực. Không thể để cho Tề Mộ ghét, không thể để cho cậu ấy biết, không thể mất đi cậu ấy.

Doãn Tu Trúc mở to mắt, gắt gao mở to, giống như nhắm mắt lại dã thú điên cuồng trong lòng mình liền sẽ lao ra, làm ra chuyện điên cuồng tội ác ngập trời.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Sau khi trở lại trường, Hứa Tiểu Minh ghé tới tìm Tề Mộ nói chuyện.

Tề Mộ không để ý tới hắn.

Hứa Tiểu Minh đã nhận ra: "Anh Mộ anh sao thế? Anh Mộ anh không quan tâm em sao?"

Tề Mộ thấy hắn đã tức, nếu không phải tên khốn này cầm bộ phim chết tiệt kia, Doãn Tu Trúc tới mức căng thẳng vậy sao!

Hứa Tiểu Minh sớm quên chuyện kia rồi, chả hiểu sao sất, lúc ăn cơm hỏi học bá Mập: "Tớ làm cái gì, sao Tề Mộ không để ý tớ?"

Phương Tiểu Mập cười lạnh: "Ngài thật đúng là quý nhân hay quên chuyện."

Hứa Tiểu Minh: "Nói tiếng người!"

Phương Tuấn Kỳ: "Sinh nhật tốt đẹp của Doãn Tu Trúc, bị 1 bộ phim G của cậu làm hỏng bét."

"!" Đây nơi đông người, Hứa Tiểu Minh vội vàng nói, "Con mẹ cậu nhỏ giọng chút!"

Phương Tuấn Kỳ: "Cậu dám mở còn không để tớ nói?"

Hứa Tiểu Minh sắp tức chết: "Tớ cũng không phải cố ý!"

Phương Tuấn Kỳ hờ đầy mặt hắn.

Hứa Tiểu Minh thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, hắn mắng: "Đổng Quý Sinh sắp về rồi, chờ Giáng sinh tớ mang cậu ta hiến tế!"

Học bá Mập ngó ngó thời gian gần đủ rồi, phất tay với hắn: "Cố lên, tớ về làm bài."

"Làm bài làm bài." Hứa Tiểu Minh tức, "Cậu chỉ biết làm bài."

Phương Tuấn Kỳ ngừng lại, nhìn về phía hắn: "Cậu cho rằng ai cũng không buồn không lo giống cậu và Tề Mộ?"

Hứa Tiểu Minh nhíu nhíu mày, hỏi: "Nhà cậu......"

Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ lạnh chút: "Không sao, chống đỡ được." Nói xong y xoay người đi.

Hứa Tiểu Minh nhìn nhìn bóng lưng Tiểu Mập, trong lòng rất không có mùi vị — Nhưng có thể làm gì, chuyện trong nhà hắn không giúp được.

Loáng cái đã sắp tới Giáng sinh.

Hứa Tiểu Minh đặt làm riêng một xấp lớn thiệp chúc mừng, chỉ chờ tung nhiều lưới bắt cá.

Tề Mộ ủ rũ: "Cậu mệt không?"

Chữ Hứa Tiểu Minh viết 1 năm không nhiều bằng mấy hôm nay, hắn hưng phấn nói: "Chờ tớ dụ được bạn gái, cậu biết ngay tớ mệt có bao nhiêu đáng giá."

Tề Mộ nghiêng đầu nhìn hắn: "Bạn gái có gì tốt?"

Hứa Tiểu Minh ngừng bút, vẻ mặt nhìn kẻ ngu nhìn cậu: "Chỗ tốt của bạn gái nói được hết sao?"

Tề Mộ: "......" Cậu thật sự không nghĩ ra.

Hứa Tiểu Minh quyết định phổ cập cho anh Mộ của hắn, hắn xòe ngón tay đếm: "Nếu tớ có bạn gái, vậy tớ buổi sáng có bữa sáng tình yêu, chơi bóng rổ có người đưa đồ uống, ăn cơm có người bồi, tan lớp có người chơi, tan học còn có thể cùng nhau làm bài tập, làm xong bài tập còn có thể dính chung một chỗ giết thời gian......"

Tề Mộ trầm mặc.

Hứa Tiểu Minh sau khi đếm xong ý thức được chỗ vấn đề: "Anh Mộ anh không cần bạn gái, có Doãn Tu Trúc là đủ rồi." Bạn gái bình thường cũng không thích hợp như Doãn Tu Trúc!

Tề Mộ nghe lời này trong lòng khó chịu: "Đừng so sánh cậu ấy với nữ sinh."

Hứa Tiểu Minh gian tà mà ghé tới: "Hai cậu gần đây sao thế?"

Hai người bọn họ giống như bình thường, nhưng Hứa Tiểu Minh là ai? Người đi theo bọn họ 10 năm, liếc cái nhìn ra vấn đề.

Tề Mộ nghĩ chút là tức, liếc hắn một cái, tâm nói: Còn không phải tại cậu, sinh nhật tốt đẹp làm hỏng mất!

Hứa Tiểu Minh khuyên Tề Mộ: "Được rồi, cậu cũng đừng cứ dính Doãn Tu Trúc, cậu ấy không phải giá đỗ hồi đó nữa, hiện tại rất đắt hàng, nếu không phải cậu cả ngày giống như môn thần ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy cũng đã yêu đương mấy bận."

Tề Mộ không thích nghe: "Tớ sao lại thành môn thần?"

Hứa Tiểu Minh nói lảng đi: "Cậu cũng thử quen bạn gái, rất thú vị."

Trong đầu Tề Mộ hiện lên nữ sinh khóc tới rất thảm kia, lắc đầu: "Không, phiền chết đi được."

Hứa Tiểu Minh muốn làm chính sự, có lệ với cậu: "Vậy cậu làm bạn cả đời với Doãn Tu Trúc đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.