Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Chương 3: Chương 3




Có bạn tốt thì phải cùng nhau chia đồ tốt, Tề Mộ kéo tay Doãn Tu Trúc nói: “Đi, mình dẫn cậu đi xem khổng tước.”

Đừng thấy Tề Mộ Mộ là đứa trẻ sinh non, nhưng bởi vì được cha mẹ nuôi tốt, nuôi ra được một thân sức mạnh. Nhóc chạy bộ ở trong đám cùng lứa tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất, nếu không cũng không thành bá chủ nhà trẻ.

Doãn Tu Trúc chưa từng chạy như vậy, càng chưa từng được dắt tay như vậy, bé có chút khẩn trương, nhưng sau khi chạy riết ráo lại có sự thoải mái nói không ra, giống như ngay cả mùi vị không khí cũng thay đổi - rõ ràng là tà dương, nhóc vậy mà ngửi thấy được mùi vị của sương sớm.

Hai đứa trẻ lập tức chạy tới vườn khổng tước, đám khổng tước bị nhốt trong một cái lồng chim màu trắng khổng lồ, trang trí cực kỳ đẹp, đám khổng tước ở bên trong cũng thong thả tự đắc.

Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Cậu từng thấy khổng tước xòe đuôi chưa?”

Doãn Tu Trúc chạy tới thở dốc mãi, giọng nói mềm nhũn chút: “Chưa.”

Tề Mộ kinh ngạc nói: “Cậu cũng là học sinh chuyển trường?”

Doãn Tu Trúc sửng sốt, một lúc lâu mới đuổi kịp sóng não của nhóc, bé nói: “Mình vẫn luôn đi học ở đây.”

Tề Mộ nghĩ không hiểu: “Thời gian dài như vậy cậu cũng chưa từng thấy khổng tước xòe đuôi?”

Doãn Tu Trúc cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Bọn họ không để cho tớ xem.”

Tề Mộ chớp chớp mắt: “Tại sao?”

Doãn Tu Trúc nói: “Tớ...... Không tốt, sẽ dọa tới Khổng Tước.”

Tề Mộ nghe hiểu, nhóc tức giận nói: “Nói hươu nói vượn, cậu đáng yêu như vậy, Khổng Tước nhất định sẽ thích cậu!”

Doãn Tu Trúc lần đầu nghe được lời như vậy, có chút mất tự nhiên, không biết nên nói gì.

“Cậu tới chỗ tớ.” Tề Mộ kéo bé qua, để bé đứng trước lồng chim.

Lồng chim này lớn có thể phủ được một ngọn núi giả, đúng lúc có một con khổng tước màu trắng đi tới, nó ngẩng đầu lên, dáng đi ưu nhã, xinh đẹp lại kiêu ngạo, trời sinh chói mắt rực rỡ.

Doãn Tu Trúc muốn thối lui, Tề Mộ lại ấn vai bé, nói: “Nhìn nó.”

Doãn Tu Trúc không dám nhìn: “Mình......”

Tề Mộ: “Cậu cười một cái, tớ đảm bảo nó sẽ xòe đuôi!”

“Không thể nào.” Doãn Tu Trúc khẩn trương nói, “Tớ sẽ dọa nó chạy.”

Tề Mộ nói: “Cậu cười đi mà, nó nếu không xòe đuôi, tớ sẽ nhổ lông của nó làm bút lông cho cậu!”

Nhổ lông khổng tước......

Doãn Tu Trúc lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt phát sáng, giống như mặt trời nhỏ của Tề Mộ.

Cậu ấy thật lợi hại. Hóa ra trên đời có người lợi hại như vậy lại tốt như vậy.

Một cỗ mùi vị khó nói lên lời xông lên trong lòng, giống như suối ngọt mát lạnh, thẩm thấu tới trong kẽ hở đất đai khô cạn, mang tới tự tin và dũng khí đầu tiên trong sinh mệnh của Doãn Tu Trúc.

Khóe miệng bé ngốc nghếch mà giương lên, lộ ra một nụ cười không được tự nhiên nhưng lại phát ra từ đáy lòng.

Có lẽ con khổng tước trắng này cảm nhận được khí sát phạt từ Tề tiểu bá vương, trong lòng sợ hãi, nó thật sự run rẩy lông đuôi, xòe đuôi.

Lông đuôi trắng thuần, giống như bông tuyết khổng lồ, trong chạng vạng giữa hè, xòe ra đẹp đẽ không gì sánh nổi.

Doãn Tu Trúc kinh ngạc nhìn, cơ hồ quên mất hô hấp.

Đây nhất định là một ngày khiến bé khó có thể quên được, cũng nhất định sẽ mở ra linh hồn đóng chặt của bé.

Âm thanh đắc ý của Tề Mộ ở bên tai bé vang lên: “Xem đi, nó xòe đuôi rồi.”

Doãn Tu Trúc thật lâu mới phát ra âm thanh: “Đúng vậy, nó xòe đuôi rồi.”

Tề Mộ cầm tay bé, vui thích nói: “Tớ đã nói cậu rất đáng yêu.” Nhóc nghiêng đầu, nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh, nhìn một lát sau đó nhóc nói, “Cậu cười lên càng đáng yêu.”

Doãn Tu Trúc quay đầu nhìn nhóc, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Tề Mộ: “Huh?”

Doãn Tu Trúc mở rộng âm thanh, lớn tiếng nói: “Tề Mộ, cám ơn cậu!”

“Chính là vậy.” Tề Mộ cười ra một đôi răng nanh nhỏ, “Nói chuyện phải âm thanh lớn chút.” Nói xong nhóc lại nói: “Cám ơn mình làm gì? Mình nên cám ơn cậu, không phải cậu, mình còn không nhìn thấy khổng tước xòe đuôi.”

Mắt Doãn Tu Trúc cong cong, khua lên dũng khí hỏi: “Mình còn có thể gặp lại cậu chứ?”

Tề Mộ: “Đương nhiên, sau này chúng ta chính là bạn tốt...... Bất quá chúng ta không chung lớp, đúng rồi, cậu ở lớp mấy?”

Trong mắt Doãn Tu Trúc dâng lên một chút thất vọng, nhóc nói: “Lớp chồi 2.”

“Vậy vẫn được!” Tề Mộ nói, “Mình ở lớp chồi 3, cách rất gần, mình che chở được cậu.”

Kỳ thực Doãn Tu Trúc cũng không quá hiểu che chở là có ý gì, nhưng bé cảm thấy Tề Mộ nói gì cũng đúng, hơn nữa nói dễ nghe như vậy, so với tất cả âm thanh bé từng nghe đều dễ nghe hơn.

Bé nghĩ tới cái lồng chim che đậy khổng tước, chân thành nói: “Mình chưa từng chạy loạn, cậu nhất định che được.”

(Từ “tráo” vừa có nghĩa là cái lồng, vừa có nghĩa là che đậy, hiểu nghĩa bóng hơn là bảo vệ nên ở đây bạn Trúc mới nghĩ như vậy)

Tề Mộ rất thích em gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa nghe lời này, nhóc học diễn trên TV nói: “Mình rất lợi hại, có thể che chở cậu cả đời.”

Doãn Tu Trúc cổ vũ một trăm cái: “Cậu cực kỳ lợi hại, nhất định có thể.”

Mắt Tề Mộ xoay chuyển, lại phấn chấn: “Vậy chúng ta ngoắc tay.”

Doãn Tu Trúc trịnh trọng vươn ngón út ra nói; “Được, ngoắc tay.”

“Ngoắc tay 100 năm không được thay đổi......” Hai nhóc con cao hơn 1m, dưới ánh chiều tà dịu dàng của trời chiều, hứa lời hứa cả đời.

Lúc 6 rưỡi, Tề Đại Sơn mới lững thững tới muộn, lúc Tề Mộ đi, Doãn Tu Trúc vẫn chưa có người đón, bé cũng không lo lắng, dường như đã sớm tập thành thói quen.

Tề Mộ vẫy tay với bé nói: “Ngày mai gặp.”

Doãn Tu Trúc cười đến hết sức xán lạn: “Ngày mai gặp.”

Tề Đại Sơn dắt tay con trai, hỏi: “Lại quen bạn mới à?”

Tề Mộ nói: “Vâng, bạn ý đã ngoắc tay với con, em gái nhỏ thân thiết 100 năm.”

“Ngoắc tay?” Tề Đại Sơn vui vẻ, “Cái rắm mới lớn tí, đi học đã biết cua gái?”

Tề Mộ: “Cua cái gì?”

Tề Đại Sơn là người không cũ kỹ: “Ngoắc tay không đáng tin, thật sự muốn tốt cả đời, con nên đi hôn một cái đóng dấu.”

Tề Mộ là phái hành động, vừa nghe tưởng thật: “Vậy sao?”

Tề Đại Sơn trêu nhóc, nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”

“Ba chờ con một lát.” Tề Mộ bỏ mặc cha nhóc lại chạy trở lại.

Tề Đại Sơn sợ nhóc chọc tiểu cô nương người ta khóc, hô: “Người ta không vui thì không được đóng dấu nhé.”

Tề Mộ mấy bước đã chạy lại, Doãn Tu Trúc không nghĩ tới nhóc sẽ quay lại, trên mặt lại giương lên nụ cười.

Tề Mộ hỏi bé: “Mình có thể hôn cậu một cái chứ?”

Doãn Tu Trúc mở to mắt, không hiểu lắm.

Tề Mộ nói: “Mình hôn cậu một cái, sau này chúng ta chính là thân thiết nhất.”

Thân thiết nhất...... Thân thiết nhất......

Doãn Tu Trúc chưa từng nghe lời dễ nghe như vậy, bé dùng lực gật đầu nói: “Được!”

Tề Mộ ghé tới, ở trên má trái của bé bẹp một cái.

Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy má bị chích một cái, một chút cũng không ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp, bé hỏi nhóc: “Như vậy là được rồi sao?”

Tề Mộ nhe răng cười nói: “Được rồi!”

Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Mình cần hôn cậu một cái không?”

Cái này sao...... Tề Mộ cũng không xác định, nhóc hỏi: “Cậu muốn hôn sao?”

Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu: “Muốn.”

Tề Mộ đưa má tới, phóng khoáng nói: “Hôn đi, ngoại trừ mẹ tớ, cậu là người đầu tiên hôn tớ.” Tề Đại Sơn đầy miệng vụn râu, nhóc mới không muốn ông hôn, đâm người.

Doãn Tu Trúc nhất thời có chút khẩn trương: “Mình thật sự có thể sao?”

“Nhanh lên chút,“ Tề Mộ thúc giục bé: “Cậu không muốn tốt một trăm năm với mình?”

“Muốn!” Doãn Tu Trúc đáp tới rất nhanh, giống như cô bé cầm diêm kia, sợ nó tắt.

Bé cẩn thận, sợ Tề Mộ ghét ở trên mặt nhóc nhanh chóng hôn một cái.

Tề Mộ nói: “Được rồi!”

Doãn Tu Trúc vui vẻ tới khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra đỏ ửng xinh đẹp: “Ừ.”

“Vậy tớ đi đây.”

“Được.”

Tề Mộ lúc này đi thật, Tề Đại Sơn nơi xa cho nhóc một cái ót: “Tiểu tử con, cừ nha, con đúng là chân truyền của ba đây.”

Tề Mộ sớm quen lực tay của ba nhóc, nhe răng nhếch miệng nói: “Ba không biết đâu, em gái nhỏ kia đẹp lắm, ngay cả khổng tước nhìn thấy bạn ấy cũng xòe đuôi.”

“Đẹp như vậy?”

“Đẹp cực luôn.”

“Có đẹp bằng mẹ con?”

“Cái này sao......”

Hai cha con càng đi càng xa, Doãn Tu Trúc đứng trước lồng chim khổng tước lộ vẻ gầy nhỏ như vậy, nhưng không hề vô trợ nữa.

Nhà của bé đen kịt lạnh lẽo. Bé ở trong lạnh nhạt bạo lực tàn khốc lớn lên, thấp kém tới không cách nào đối mặt với thế giới này.

Nhưng hôm nay bé nhìn thấy một chùm ánh sáng, nắm lấy một sợi thừng, điều này khiến bé cho dù thân ở bùn lầy, cũng tràn đầy dũng khí đi dưới sự nỗ lực.

Tề Mộ vốn đã yêu nhà trẻ, sau khi biết em gái nhỏ xinh đẹp, nhóc lại càng sáng sớm đã tung mình rời giường.

Kiều Cẩn gọi điện thoại về, hỏi tình huống của nhóc.

Tề Đại Sơn đưa điện thoại cho Tề Mộ, Tề Mộ lập tức báo cáo chiến tích của mình với mẹ.

Kiều Cẩn dở khóc dở cười: “Bạn ấy tên gì?”

Tề Mộ: “Doãn Tu Trúc!”

Kiều Cẩn ngẩn ra: “Cái này giống tên con trai quá.”

Tề Mộ nói: “Con trai đâu đẹp như vậy?” Con trai nhóc biết đều là kiểu như Hứa Tiểu Minh Phương Tuấn Kỳ, vừa thiếu đòn vừa đòi đánh, nhóc nhìn thấy bọn họ đã ngứa tay.

Kiều Cẩn cười cười nói: “Được rồi, đừng dọa người ta.”

“Sẽ không.” Tề Mộ chắc chắn nói, “Bạn ấy rất thích con.”

Không tới mấy ngày, Tề Tiểu Mộ đã bị em gái nhỏ của nhóc dọa.

Hai người bọn họ không chung lớp, nhưng Tề Mộ cũng hoàn mỹ thực hiện hứa hẹn của mình, dành thời gian tới lớp bên cạnh, tuyên bố “bá quyền” của mình.

Đừng nói các bạn nhỏ lớp mầm 3, ngay cả giáo viên cũng bị nhóc dọa tới sửng sốt.

Từng nghe nói trùm lớp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trùm mẫu giáo......

Nhóc thối hiện tại đều lớn lối vậy sao, mới 4 tuổi đã trâu vậy?

Hết lần này tới lần khác bạn nhỏ Tề Mộ đều làm tới quá là thuận theo tự nhiên, hoàn toàn không coi lớp 3 là lớp người khác, cô giáo cũng không kịp phản ứng, càng không cần nói các bạn nhỏ, từng người nghẹn họng trố mắt nhìn, giống như nhìn thần tiên.

Chờ các giáo viên phục hồi tinh thần, Tề Mộ đã đi rồi, để lại lớp mầm 3 một đám mặt lơ ngơ.

Khóe miệng Doãn Tu Trúc giương lên, đưa mắt nhìn nhóc tới đưa mắt nhìn nhóc đi, lồng ngực ấm tới cho dù chưa ăn sáng cũng không thấy đói.

Tề Mộ bị dọa là ở toilet nam.

Lớp học hai người bọn họ cách gần, dùng chung toilet. Mẫu giáo bé đi toilet vẫn là giáo viên dẫn mọi người cùng đi, sau khi lên lớp chồi, phần lớn đều có thể tự lo, giơ tay là có thể đi toilet.

Tề Mộ còn chưa lên tiểu học, đã hiểu được “Đi tiểu chạy trốn”, nhóc chạy tới toilet nghịch nước, đang chơi tới quên trời đất, liền nhìn thấy em gái xinh đẹp của nhóc tiến vào.

Tề Mộ kinh ngạc nói: “Sao cậu vào chỗ này?”

Thần kinh Doãn Tu Trúc căng chặt: “Mình không thể vào sao?”

Tề Mộ nói: “Cô giáo chưa dạy sao? Con trai đi WC nam, con gái đi WC nữ.”

Nhóc kéo Doãn Tu Trúc đi ra ngoài, chỉ cho bé con trai màu lam và con gái màu đỏ.

Doãn Tu Trúc nói: “Không sai, mình là con trai.”

Tề Mộ ngây ra.

Doãn Tu Trúc có chút ngượng ngùng nói: “Mình không nhịn nổi nữa, có thể đi toilet trước không?”

Tề Mộ vội vàng buông tay bé ra. Sau khi ngốc một lát, nhóc vẻ mặt không tin quỷ xông vào, thấy được tiểu đệ đệ của cô em gái nhỏ đẹp ngang với mẹ nhóc trong suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.