Edit + Beta: Vịt
Tề Mộ không có cách nào từ chối nữa, chỉ có thể lên xe Doãn Tu Trúc.
Lúc ngồi vào, cậu cảm thấy có chút khó tin. Doãn Tu Trúc vậy mà chủ động đề xuất đưa cậu, cậu cho rằng Doãn Tu Trúc sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, thậm chí sẽ tránh tất cả cơ hội ở cùng với cậu.
Thời gian thật là đáng sợ, chuyện gì cũng có thể dần dần phai nhạt.
Bên ngoài vừa lập xuân, ban đêm vẫn lạnh, cũng may nhiệt độ trong xe thích hợp, còn có mùi thơm cực nhạt, hình như là hương hoa cỏ nào đó, có thể thư giãn tinh thần con người.
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Muốn uống nước không?”
Tề Mộ gật đầu: “Được.”
Doãn Tu Trúc rót nước cho cậu, đặt trên giá cốc bên ghế cậu.
Tề Mộ nhấp ngụm nước nóng, cảm giác cả người đều thả lỏng rất nhiều, cậu không khỏi nói: “Trong xe có xông hương sao?”
“Ừ.” Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại: “Không quen sao?”
Tề Mộ lắc đầu: “Thơm lắm, không nồng chút nào.” Vừa nói cậu lại hỏi: “Có công dụng thư giãn tinh thần sao?”
Doãn Tu Trúc ngừng chút, nói: “Có chút.”
Tâm tư Tề Mộ chợt động: “Công việc mệt lắm sao?” Ngay cả trong xe cũng bố trí xông hương như vậy, chắc là áp lực rất lớn.
Doãn Tu Trúc nhẹ giọng nói: “Vẫn ổn.”
Có lẽ là xông hương nổi lên tác dụng, có lẽ là Doãn Tu Trúc chủ động đưa cậu, đều khiến cho trái tim vẫn luôn căng chặt của Tề Mộ thư thái, cậu nói: “Cậu thật sự rất lợi hại.” Học hành thành công, sự nghiệp thành công, còn trẻ như vậy đã làm được chuyện mà vô số người cả đời cũng không làm được.
Thần sắc Doãn Tu Trúc hơi u ám, hỏi cậu: “Cậu mấy năm nay, sống tốt chứ?”
Đây mới là câu đầu tiên mà bạn bè lâu không gặp nên hỏi nhỉ? Bọn họ lại giữ lại đến giờ mới hỏi.
Tề Mộ một lúc lâu mới nói: “Vẫn ổn.” Không có cách nào nói được hay không, tóm lại không phải bộ dạng trong tưởng tượng của cậu.
Tề Mộ lại hỏi anh: “Còn cậu?”
Doãn Tu Trúc nhưng ngay cả hai chữ “Vẫn ổn” cũng không nói ra được.
Lúc này điện thoại Tề Mộ vang lên, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Tớ nhận điện thoại.”
Doãn Tu Trúc nói: “Mời.” Vừa nói anh giống như tránh nghi ngờ mà quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Là Kiều Cẩn gọi đến, Tề Mộ nói: “Con uống rượu, không về làm ồn mẹ.”
Kiều Cẩn nói: “Mẹ nếu chê con ồn, đã không sinh con ra.”
Tề Mộ nói: “Vâng ạ, ngày mai nhất định về.”
Kiều Cẩn nói: “Con trai lớn không giữ được.”
Tề Mộ dỗ bà: “Đại Kiều nghe lời, ngày mai về mang quà cho mẹ.”
Kiều Cẩn: “...... Không hiếm lạ.”
Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc: “Đúng rồi, tớ không về nhà, phiền đưa tớ đến Hoa Thần.”
Doãn Tu Trúc hỏi: “Sao vẫn cứ ở khách sạn?”
Tề Mộ nói: “Ban đầu là phòng tớ quá lâu không dọn dẹp, sau đó lại uống rượu với Hứa Tiểu Minh, chơi muộn quá cũng không về nhà làm ồn bọn họ.”
Doãn Tu Trúc gật gật đầu, hỏi: “Khách sạn ở quen chứ?”
Tề Mộ nói: “Tớ cảm thấy rất tốt, bất quá Đại Kiều rất ghét, bảo tớ trước khi về nhà thì tiêu độc bản thân.”
Cổ họng Doãn Tu Trúc hơi khàn, nỏi: “Nếu không đến chỗ tớ ở đi.”
Tề Mộ sửng sốt.
Nói xong lời này Doãn Tu Trúc liền hết sức khẩn trương, anh cảm giác mình lại phát bệnh, nếu không làm sao sẽ nói ra lời hoang đường như vậy, nhưng không dừng được, chỉ cần có thể ở cùng cậu lâu một lát, từng giây từng phút đều không muốn bỏ qua.
“Tớ là nói......” Doãn Tu Trúc giải thích, “Khách sạn quả thực không sạch sẽ, hơn nữa ra ngoài cũng không tiện.”
Tề Mộ cười, cậu biết Doãn Tu Trúc hơi mắc bệnh sạch sẽ, cậu nói: “Tớ không sao, tớ thế nào cũng được.”
Doãn Tu Trúc thường ngày ở cuộc họp có thể nói khiến hầu hết mọi người á khẩu, nhưng lúc này lại ấp a ấp úng, hồi lâu mới nhảy ra một câu: “Tớ dọn ra rồi, ở một mình.”
Tề Mộ đáp: “Dọn ra cũng tốt.” Một tòa nhà trống rỗng như vậy, một mình ở cũng quá khó chịu.
Doãn Tu Trúc lại nói: “Ở gần đây.”
Tề Mộ: “......”
Âm thanh Doãn Tu Trúc càng ngày càng nhỏ: “...... Đến rồi.”
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tề Mộ đi vào thang máy mới cảm giác mình điên rồi — Làm cái gì vậy? Sao đầu óc vừa nóng cái là đi theo lên? Ở nhà Doãn Tu Trúc? Cậu ngủ được sao!
Nhưng mà...... Tề Mộ không nhịn được liếc người bên cạnh một cái.
Doãn Tu Trúc tại sao lại mời cậu? Anh chẳng lẽ không nên hận chết cậu, không muốn gặp lại cậu sao. Tại sao lại mời cậu đến nhà anh ở?
Miệng Tề Mộ hơi khô, muốn hút thuốc.
Thang máy dừng lại, Tề Mộ đi theo phía sau Doãn Tu Trúc. Ở là một căn nhà kết cấu kiểu duplex, tầng 1 là phòng khách cực rộng, bởi vì trên dưới thông nhau, cho nên lộ ra rất thoáng đãng, không có chút cảm giác chật hẹp của căn hộ.
Tề Mộ vừa vào đã ngửi thấy mùi giống với xông hương trong xe.
Cậu rất thích mùi này, nhưng mơ hồ lại có chút lo lắng. Xem ra Doãn Tu Trúc mấy năm nay áp lực rất lớn, không chừng giấc ngủ còn rất kém.
Tề Mộ cởi áo khoác, thay giày, Doãn Tu Trúc hỏi: “Uống gì?” Nếu là lúc trước anh nhất định sẽ pha cacao nóng cho cậu, nhưng hiện tại......
Tề Mộ nói: “Cafe.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Chờ chút.”
Tề Mộ ngồi trên sofa, đánh giá khắp nơi — Phòng này rất mới. Cũng bình thường, Doãn Tu Trúc về chưa bao lâu.
Phong cách trang trí rất ấm áp, cũng không biết tại sao, Tề Mộ luôn cảm thấy sự ấm áp này là có chút cố ý, dường như đang cố ý xây dựng bầu không khí thả lỏng, cố gắng muốn cho người ở bên trong chút thoải mái.
Ấm áp của căn nhà không phải dựa vào trang trí để duy trì, mà là hơi thở cuộc sống. Nhưng một căn “nhà” ấm áp như vậy, lại thiếu hụt dấu vết chủ nhân, biến thành một bản mẫu dán nhãn ấp áp thoải mái.
Doãn Tu Trúc bưng cafe đi ra, Tề Mộ nhận lấy sau đó nói: “Cám ơn.”
Doãn Tu Trúc nói: “Không có gì.” Tiếp đó ngồi vào sofa bên cạnh cậu.
Đặt vào trước đây bọn họ đều là ngồi cùng bên, bất quá bây giờ còn đâu trước kia.
Tề Mộ cúi đầu nhấp ngụm cafe, đáng tiếc mùi vị cafe cũng không lấp hết được đắng chát trong miệng, cậu muốn hút thuốc, lại không muốn hút trước mặt Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc đột nhiên hỏi cậu: “Tại sao không ăn socola.”
Một câu nói hỏi khó Tề Mộ. Cậu phải nói thế nào? Đáp án thật sự ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khó có thể mở miệng.
Sau khi ra nước ngoài, Tề Mộ chưa từng động vào socola nữa, đây là thứ cậu thích ăn nhất, nhưng trở thành thứ cậu sợ nhìn thấy nhất. Bởi vì nhìn thấy socola cậu mới phát hiện, trong cuộc đời hơn mười năm của mình, cơ hồ tất cả socola đều là Doãn Tu Trúc cho cậu.
Nhìn thấy socola lại không thể tránh khỏi sẽ nhớ đến Doãn Tu Trúc, sau đó nhớ tới hiện tại hỏng bét của bọn họ.
Cậu từng thử ăn hết một miếng socola, nhưng lại không nếm ra được chút vị ngọt nào, chỉ có đắng nồng đậm, thế là cậu không bao giờ động vào socola nữa.
Ngụy Bình Hi từng cho cậu thuốc lá rất nhiều lần, Tề Mộ cũng không động, bởi vì cậu biết Doãn Tu Trúc khẳng định không chịu được mùi thuốc. Hiện tại không sao rồi, Doãn Tu Trúc đã không ở bên cạnh cậu.
Tề Mộ nhẹ giọng nói: “Người lớn vậy rồi, ăn socola cũng quá ấu trĩ.”
Ánh mắt Doãn Tu Trúc sáng lên, hỏi cậu: “Cho nên, vẫn thích ăn đúng không?”
Tề Mộ: “......”
Doãn Tu Trúc đứng lên nói: “Chỗ tớ có, cậu muốn ăn chứ?” Lúc anh hỏi câu này dè dặt, sợ Tề Mộ cự tuyệt.
Tề Mộ đâu cự tuyệt được, cậu nuốt khan một miếng, nói: “Được, được á.”
Trong mắt Doãn Tu Trúc mang theo chút ý cười, nói: “Chờ tớ một lát.”
Tề Mộ gật gật đầu, ngồi trên sofa nhưng có chút không biết để tay chân như nào.
Doãn Tu Trúc rất nhanh đã về, anh bưng một hộp, đặt vào trước mặt Tề Mộ.
Tề Mộ đã lâu không có loại cảm giác mong đợi này rồi, cậu nói: “Tớ bóc nhé.”
Doãn Tu Trúc nói: “Đều là của cậu.”
Tâm Tề Mộ run lên, mở hộp ra. Trong hộp không tính là quá lớn đầy ắp socola, hơn nữa vỏ khác nhau, chủng loại khác nhau, đủ kiểu dáng nhét vào với nhau, dồn cả cái hộp nặng trịch.
Tề Mộ sau khi nhìn thấy mấy loại socola quen thuộc kia, chóp mũi trong nháy mắt chua xót.
Cổ họng Doãn Tu Trúc hơi khàn: “Nếm thử chút?” Anh cẩn thận, tỉ mỉ, chỉ có thể đứng trong trời băng đất tuyết, lạnh tới phát run, hết sức lấy lòng vầng thái dương xa xôi không chịu cho anh thêm tia sáng nào nữa.
Ngón tay Tề Mộ tê dại, chính mình cũng không biết mở giấy gói ra như nào, cũng không biết bỏ socola vào miệng như nào, nhưng mùi vị ngọt ngào kia sau khi tràn ngập cả khoang miệng, cả người cậu giống như đều sống lại.
“Ngon.” Tề Mộ cắn môi, cố gắng khiến mình đừng thất thố.
Doãn Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cậu thích là được.” Anh hàng năm đều chuẩn bị socola, một xấp lại một xấp, tốt nhất ngon nhất, Tề Mộ có thể sẽ thích, anh cố gắng thu thập.
Nếu như Tề Mộ kiếp này cũng không chịu gặp lại anh, đây cũng chính là liên hệ gần nhất giữa anh và cậu.
Doãn Tu Trúc lại cầm lên một miếng, nói với cậu: “Nếm thử cái này nữa.”
Tề Mộ lại không ăn được nữa, hốc mắt cậu nóng bừng, cười nói nhưng giống như đang khóc: “Trước kia cậu cũng không chịu để tớ ăn 2 miêng liền.”
Doãn Tu Trúc giật mình.
Tề Mộ cầm lấy socola, hốc mắt cơ hồ sắp không chứa được nước mắt nữa, cậu nói: “Doãn Tu Trúc...... tớ xin lỗi.”
Một câu xin lỗi này làm Doãn Tu Trúc bối rối. Tại sao nói xin lỗi? Tề Mộ tại sao sẽ nói xin lỗi với anh? Không cách nào được tha thứ chẳng lẽ không phải anh sao.
Tề Mộ lại không nhịn được, cậu toàn bộ nói ra lời đã nhịn 4 năm qua: “Ngày đó là tớ không đúng, tớ không nên nói hươu nói vượn, còn nhục nhã cậu.”
Doãn Tu Trúc hồi phục tinh thần, tầm mắt anh thẳng tắp mà nhìn socola trong tay, biểu tình cứng ngắc.
Hóa ra là như vậy...... Tề Mộ là vì lời tỏ tình nhận lầm người kia mà nói xin lỗi sao? Tề Mộ uống rượu say, coi anh là Ngụy Bình Cự, sau đó tỏ tình. Cậu ấy bởi vì cái này nói xin lỗi với anh sao? Nhưng cái này có gì mà phải nói xin lỗi?
“Cậu không sai.” Doãn Tu Trúc rũ mắt nói, “Ngày đó là tớ tổn thương cậu.”
Tề Mộ hận chết chính mình, âm lượng cậu không tự chủ cất cao: “Nếu như không phải tớ hồ đồ, nói mấy thứ mê sảng kia, cậu cũng sẽ không giận như vậy, cậu cũng sẽ không......” Nguyên nhân gây ra là cậu, là cậu đánh nát tình cảm nhiều năm của bọn họ.
Đầu Doãn Tu Trúc lại truyền tới đau nhức như kim châm, anh nhẹ giọng nói: “Đừng nói như vậy, Tề Mộ...... Cậu không có sai, là tớ biết rõ cậu không thích tớ, còn đối với cậu như vậy, là tớ phá hủy tất cả.”
Tề Mộ ngây ngẩn cả người.
Doãn Tu Trúc nói: “Tề Mộ, tớ xin lỗi, tớ nghĩ cậu vĩnh viễn sẽ không gặp tớ nữa...... Tớ cho rằng mình cũng không gặp được cậu nữa...... Tớ......” Đầu anh truyền đến đau đớn lâu nay, cơ hồ khiến anh tiêu mất năng lực suy nghĩ.
Tề Mộ nhận thấy được khác thường của anh, đau lòng nói: “Doãn Tu Trúc, cậu làm sao vậy?”
Doãn Tu Trúc che đầu, khí lực lớn đến trên mu bàn tay cũng nổi gân xanh, âm thanh anh càng thêm chật vật, có chút không cách nào nói thành lời được, biết rõ sẽ chỉ khiến hết thảy nát bét hơn, cũng đều nói hết ra.
“...... Tớ sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu nữa, sẽ không can thiệp vào nhân sinh của cậu nữa, tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, chỉ cần có thể gặp lại cậu là được...... Tớ sẽ không nói như vậy nữa, tớ sẽ cố gắng, cố gắng không thích cậu nữa...... Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Đừng không để ý đến tớ......” Nửa năm đó anh bị bệnh, có thể nói rõ ràng chỉ có 4 chữ này.
Đầu Tề Mộ kêu ong ong: “Cậu nói gì? Doãn Tu Trúc, cậu...... Thích tớ sao?”