CHƯƠNG 56, VỀ NHÀ
Dạ Lan San lặng lẽ đi đến bên giường nhìn, thấy Thần Tử Việt đã thở đều, mày nhíu càng sâu, mấy ngày nay Tiểu Việt ngủ càng lúc càng nhanh, trước kia mỗi lần đi ngủ luôn phải cùng mình cãi nhau nửa ngày, hiện tại vừa nằm xuống có thể chìm vào giấc ngủ, hơn nữa có đôi khi, đừng nói là ngủ, còn không bằng nói là hôn mê. Vốn dĩ đã tìm Gia Cát xem qua, chỉ nói là thân thể Tiểu Việt yếu, nhưng hiện tại xem ra, thật sự rất yếu?
Càng nghĩ tâm càng bất an, Dạ Lan San quay đầu ra cửa, Gia Cát vốn đang nằm trên giường nghịch con mèo nhỏ trên tay, đột nhiên nghe có người gõ cửa, mở ra thì thấy Dạ Lan San vẻ mặt nghiêm túc đứng đó, trong lòng không khỏi cả kinh, trong đầu còn không chưa kịp phản ứng câu nói đầu tiên thốt ra là:“Tiểu Việt đã xảy ra chuyện?”
Dạ Lan San nghe vậy sửng sốt, Gia Cát thấy biểu tình của y, tâm nhảy lên, cái kiếp nạn chết tiệt kia vẫn đến sao, hoảng hốt định chạy tới phòng Tiểu Việt lại bị Dạ Lan San một phen túm lại:“Tiểu Việt không sao.”
“A?” Gia Cát nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn dựa vào cửa:“Vậy ngươi mắc gì làm ra cái biểu tình này, làm ta sợ muốn chết.” Vỗ ngực quay về bàn, rót chén nước tự an ủi mình, quay đầu lại vẫn thấy Dạ Lan San đứng ở trước cửa, biểu tình trên mặt càng thêm khó coi, mới cảm thấy mình vừa rồi hình như là khẩn trương quá, vì thế ngượng ngùng cười nói:“Bảo chủ tìm ta có chuyện gì a?”
“Ngươi đã sớm biết Tiểu Việt có gì không đúng phải không?” Dạ Lan San vào phòng đóng cửa lại, ngồi ở cạnh bàn nhìn Gia Cát.
Gia Cát chột dạ gật đầu:“Đúng vậy, hắn thân thể không tốt, trước đây luyện công bị thụ thương……”
“Ta không hỏi chuyện này!” Dạ Lan San nhíu mày:“Ngươi thay hắn xem bệnh cũng từng thay hắn xem mệnh, hắn rốt cuộc bị làm sao?”
Gia Cát vẻ mặt đưa đám, tâm nói tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt, nhìn Dạ Lan San vẻ mặt lo âu, cảm thấy không đành lòng, vẫn là cẩn thận mở miệng nói:“Cái kia, còn có ba tháng, ngươi trong ba tháng này hảo hảo bồi Tiểu Việt……”
“Cái gì?” Dạ Lan San kinh hoảng cắt lời Gia Cát, sắc mặt trắng bệch:“Ngươi nói Tiểu Việt chỉ còn có ba tháng?”
“Không phải a!” Gia Cát hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình:“Ta không phải có ý này, Tiểu Việt không có việc gì, ý của ta là ba tháng này là ba tháng quan trọng nhất đối với hắn, ngươi nhất định phải chiếu cố hắn cho thật tốt!”
Dạ Lan San nhẹ nhàng thở ra, ngẫm lại lại nói:“Vậy thân thể hắn rốt cuộc làm sao? Ta nghi hắn hộc máu.”
Gia Cát nhíu mày lắc đầu:“Ta cũng không biết, mỗi lần giúp hắn xem mạch chính là cảm thấy mạch đập của hắn suy yếu, nhìn không ra được cái khác.”
“Ta đã biết, đa tạ ngươi.” Dạ Lan San thở dài xuất môn, Gia Cát lắc đầu, trong lòng cũng phiền não.
Dạ Lan San trở lại phòng, thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thần Tử Việt, lấy tay ôm hắn vào trong lòng, thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, vẫn ngủ mê mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến tái nhợt , cái mũi xót thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Bên kia, Lâm Hạo Dương ngồi trong phủ nha xem hồ sơ mấy năm nay, càng xem mày nhíu càng chặt, ngoài cửa tụ tập ít nhất cũng mấy trăm dân chúng chờ cáo trạng, từ các quan gia địa phương tìm ra số vàng bạc châu báu Lãnh Tịch Chiếu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm:“Không phải nói Tây Bắc là nơi thâm sơn cùng cốc sao? Hoàng Thượng mấy năm nay ngay cả thuế má cũng miễn, đám vương bát đản đó rốt cuộc làm sao mà cướp đoạt được nhiều tiền tài như vậy?”
Lâm Hạo Dương thở dài, trời đất bao la như vậy, Hoa Thiên Lang lại chỉ có một người, bao nhiêu là mệt mỏi.
Xử lý xong chuyện trong quan phủ, Lâm Hạo Dương đến gặp các dân chúng cáo trạng, đều là y phục tả tơi, liền phái người đem số vàng bạc từ đám quan tham ô dựa theo tình huống từng gia đình mà phân phát, còn mình thì kéo Lãnh Tịch Chiếu đi tới phía khách *** lúc trước trụ lại.
“Yêu, nhị vị ngài đã đến!” Chưởng quầy cũng không biết thân phận bọn họ, chỉ nói là ác bá đã bị diệt trừ, hai vị này cũng trốn thoát, tâm tình cũng tốt, liền phân phó tiểu nhị đưa lên rượu ngon và thức ăn:“Nhị vị chậm dùng!”
“Lão bản.” Lãnh Tịch Chiếu giữ chặt chưởng quầy:“Cùng chúng ta tán gẫu vài câu đi!”
“Cũng được!” Chưởng quầy vui vẻ hớn hở ngồi xuống:“Nhị vị muốn nghe cái gì?”
“Ngươi có biết lần này là ai mang binh tiêu diệt phản tặc hay không?” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm hỏi.
Lâm Hạo Dương nâng chén rượu nhíu mày, trừng mắt nhìn Lãnh Tịch Chiếu -―――― Tiểu tử kia ngươi muốn làm gì?!
“Đương nhiên biết.” Chưởng quầy gật đầu:“Đại tướng quân Lâm Hạo Dương a, tướng quân là người tốt, mấy năm nay đánh thắng không ít trận, bảo vệ cuộc sống thái bình cho dân chúng!”
Lâm Hạo Dương lần đầu tiên nghe dân chúng khen ngay trước mặt, nhất thời có chút đỏ mặt.
“Nhưng chuyện hắn cùng Hoàng đế mọi người đều biết, hại nước hại dân ……” Lãnh Tịch Chiếu chọn mi uống rượu.
Lâm Hạo Dương nghe vậy, thiếu chút nữa bị sặc nước.
Chưởng quầy mất hứng, tâm nói hai ngài chẳng phải cũng giống như vậy sao, hơn nữa, nếu Lâm tướng quân không thay dân chúng trừ bỏ tai họa, nói không chừng ngươi đã làm tiểu lão bà của tên Tu Ngọc kia……
Nhìn ra chưởng quầy không vui, Lãnh Tịch Chiếu cười hắc hắc:“Chưởng quầy sao lại không nói? Chẳng lẽ ngươi cũng biết Lâm Hạo Dương là họa thủy a?”
“Khụ khụ……” Lâm Hạo Dương ho khan mãnh liệt, ngầm đạp hắn một cái ――――― Đừng quá phận a!!
Chưởng quầy lại càng mất hứng, thay Lâm Hạo Dương kêu oan:“Không thể nói như vậy, Hoàng Thượng là minh quân, Lâm tướng quân là người tốt, mấy năm nay thay thiên hạ làm không ít chuyện tốt, dân chúng những năm gần đây đều nói, hai người bọn họ ở cùng nhau là trời đất tạo phúc cho dân chúng!”
Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy cười cười toe tóet, nhìn Lâm Hạo Dương đối diện cúi đầu uống rượu giải sầu cuồng gật đầu:“Đúng đúng, là phúc trời đất tạo nên cho dân chúng!” Nói xong từ trong lòng lấy ra một xấp lớn ngân phiếu:“Chưởng quầy cái này cho ngươi, đem khách *** của ngươi sửa sang lại một chút đi!”
Chưởng quầy tiếp nhận ngân phiếu vừa nhìn thấy tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, liên tục xua tay:“Không nên không nên, này nhiều lắm!”
“Cầm đi!” Lãnh Tịch Chiếu mạnh mẽ đem ngân phiếu nhét vào trong tay chưởng quầy, còn nói:“Đây là đa tạ ngươi, đa tạ ngươi ngày đó không để ý nguy hiểm mà nhắc nhở chúng ta, cũng đa tạ câu nói ngày hôm nay của ngươi, ngân phiếu này không phải cho không, ta có một yêu cầu, hàng năm xuất ra ba phần mười số tiền ngươi kiếm được từ số tiền này bố thí cho dân chúng nghèo đói xung quanh đây, như thế nào?”
“Được được được.” Chưởng quầy liên tục đáp ứng, tâm nói lần này thật sự gặp gỡ người tốt.
Hai người từ trong tửu lâu đi ra, Lãnh Tịch Chiếu chọt chọt Lâm Hạo Dương không nói được một lời:“Sao không nói gì?”
Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Không biết, không thể nói rõ cảm giác……”
“Mấy năm nay những chuyện ngươi làm, dân chúng đều biết đến.” Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:“Kỳ thật bọn họ là người thiện lương, ngươi vì bọn họ làm chút chuyện, bọn họ sẽ đền đáp gấp trăm lần trả lại cho ngươi. Giống như bọn họ nói, Hoàng Thượng và ngươi đều là người tốt, người tốt mặc kệ như thế nào cũng sẽ không bị hiềm nghi. Mấy năm nay những nhàn ngôn toái ngữ ngươi nghe được, đều là của những kẻ dụng tâm kín đáo cố ý tuồn ra, ngươi nếu bởi vì như vậy mà không dám cùng Hoàng Thượng một chỗ, chẳng phải sẽ đúng ý bọn họ sao?”
Lâm Hạo Dương sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Tiểu ngốc tử!”
“Ngươi mới là ngốc tử.” Lãnh Tịch Chiếu bĩu môi đi phía trước, Lâm Hạo Dương đuổi theo vỗ vỗ vai của hắn:“Không thấy ngươi đem theo nhiều tiền như vậy a, ra tay hào phóng như vậy, rốt cuộc dấu bao nhiêu tiền riêng?”
“Ta làm gì có tiền.” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm:“Đem ta bán cũng bán không được nhiều như vậy.”
Lâm Hạo Dương khinh bỉ nhìn hắn:“Ngươi giả điên.”
“Ta thật không có tiền!” Lãnh Tịch Chiếu cười đến vui vẻ khi người gặp họa:“Số ngân phiếu đó là ta lấy ra từ trong tay nải của ngươi!”
……!! Lâm Hạo Dương câm lặng……
Đi ngang qua một tiểu quán, Lãnh Tịch Chiếu mua một bó thịt xiên ăn đến bất diệc nhạc hồ, đưa cho Lâm Hạo Dương hai cây:“Nha, mời ngươi ăn, coi như là trả lại tiền cho ngươi!”
Lâm Hạo Dương mặt khổ qua:“Ta vừa nãy đã quên, ngươi làm chi lại nhắc nhở ta thêm……”
“Chút tiền này tính cái gì!” Lãnh Tịch Chiếu nuốt thịt xuống cười xấu xa:“Trở về ta giúp ngươi lừa Hoàng Thượng, trong quốc khố của y có nhiều thứ tốt như vậy, y nếu không cho ngươi sẽ không hứa gả cho y! Quai quai, ta cảm thấy ta sắp phát tài ……”
“Tiểu ngốc tử ngươi muốn chết!” Lâm Hạo Dương nghiến răng nghiến lợi, niết mặt Lãnh Tịch Chiếu kéo qua kéo lại, Lãnh Tịch Chiếu bị hắn niết thất điên bát đảo, miệng không ngừng kêu la:“Ngươi chờ ta ăn xong…… Uy! Trong tay ta còn có que nhọn! Thả ta xuống dưới!” Hai người cãi nhau ầm ĩ đến trước cửa một dược quán, Lãnh Tịch Chiếu dừng lại chọt chọt Lâm Hạo Dương:“Đi, giúp ta làm một chuyện!”
“Ngươi muốn mua dược a?” Lâm Hạo Dương cùng hắn đi vào.
“Lão bản các ngươi đâu?” Lãnh Tịch Chiếu hỏi tiểu nhị.
“Là ta!” Chưởng quầy nghe vậy chạy lại:“Công tử tìm ta có việc?”
“Ngươi là lão bản? Ngô…… Mắt nhỏ miệng ếch, xác thực rất khó coi, Tiểu Việt nói đúng là ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu.
Lão bản tức vểnh râu, nghĩ rằng ta lớn lên thành cái dạng gì liên quan cái rắm nhà ngươi, vừa định mở miệng mắng người lại thấy Lãnh Tịch Chiếu từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu:“Đây là cho ngươi.”
Lâm Hạo Dương ở phía sau quét mắt nhìn con số, mí mắt co rút.
Chưởng quầy nghẹn họng nhìn trân trối:“Đây là cái gì?”
“Ngân phiếu a!” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:“Mấy ngày hôm trước có một tên khất cái ngươi còn nhớ rõ đi? Đó là thiếu gia nhà ta lưu lạc bên ngoài, hắn bảo ta đến đa tạ ngươi, còn nói ngươi về sau hãy tiếp tục làm chuyện tốt!”
“Ai.” Chưởng quầy vui mừng, tâm nói quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp.
Hai người ra khỏi dược quán, Lâm Hạo Dương vỗ vỗ vai Lãnh Tịch Chiếu:“Tán tài đồng tử, còn muốn đi đâu báo ân?”
“Ân của ta báo xong rồi.” Lãnh Tịch Chiếu hắc hắc cười:“Đến phiên ngươi .”
“Ta?” Lâm Hạo Dương nghi hoặc.
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Tri ân báo đáp đi, mấy năm nay Hoàng Thượng vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi không báo đáp cho y chút nào sao?”
Lâm Hạo Dương nháy mắt mấy cái, tâm nói ta không phải cũng vì y làm rất nhiều chuyện sao.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn, thở dài:“Ngươi sao lại không hiểu, mấy năm nay chuyện ngươi làm, đều là vì thiên hạ của y, chứ không một lần vì y.”
Lâm Hạo Dương nhíu mày, cảm thấy trong đầu có chút loạn, dần dần cũng rõ ràng, đột nhiên muốn khẩn cấp hồi Thịnh Kinh, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn ôm chặt một người vào lòng.
“Hồi cung đi?” Lãnh Tịch Chiếu túm túm tay áo hắ meo meo cười.
Lâm Hạo Dương gật gật đầu:“Chờ ta xử lý xong chuyện nơi này sẽ trở về kinh!”
Lãnh Tịch Chiếu trong lòng cười hắc hắc, thầm nghĩ có người rốt cục phải gả đi……
Sáng sớm hôm sau, Dạ Lan San nhẹ nhàng hôn hôn thụy nhan* Thần Tử Việt, nhỏ giọng nói:“Rời giường .”
*gương mặt đang ngủ
Thần Tử Việt mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn Dạ Lan San:“Làm gì?”
“Ăn cơm a!” Dạ Lan San nhìn bộ dáng hắn ngốc hồ hồ bật cười, đem hắn từ trong chăn ôm ra ngoài mặc y phục:“Đã sáng rồi, tối hôm qua gọi ngươi ăn cơm nhưng ngươi không chịu rời giường, hôm nay nếu không ăn nữa bụng sẽ đói dẹp lép!”
Thần Tử Việt rũ mí mắt, mê mê tỉnh tỉnh nhìn Dạ Lan San giúp hắn rửa mặc y phục tẩy, vẫn chưa thanh tỉnh, Dạ Lan San không nói gì, vỗ vỗ khuôn mặt hắn:“Thiếu gia, xuống lầu dùng cơm đi?”
“Ôm một cái.” Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái đưa tay.
“Ai!” Dạ Lan San cười vui vẻ, ôm tức phụ nhà mình xuống lầu ăn cơm, hai người ngươi một đũa ta một đũa ăn đến bất diệc nhạc hồ, đám người xung quanh nhìn chua đến mức ngã ngang.
“Cái kia…… Dạ Bảo chủ a!” Lâm Hạo Dương nhìn hai người họ rốt cục ăn xong rồi, mới mở miệng nói:“Lần này ít nhiều nhờ có ngươi hỗ trợ, chờ ta hồi kinh nhất định sẽ thay ngươi thỉnh công Hoàng thượng.”
“Không cần.” Dạ Lan San khoát tay:“Ta chỉ làm chuyện phải làm thôi.”
Lâm Hạo Dương cười cười, lại nói:“Đúng rồi Dạ Bảo chủ, còn có một chuyện, hôm qua ta ở trong quân doanh nhìn thấy không ít Vân Sát Bảo đệ tử đều là nhân tài, ta muốn hỏi có thể lưu lại một nhóm người trấn giữ Đồng La Trấn?”
“Tiểu Hắc hắn giúp nam nhân hắn lừa gạt chúng ta……” Thần Tử Việt vẻ mặt bi phẫn.
Lâm Hạo Dương bị nháo cái đỏ mặt, Dạ Lan San cười sang sảng:“Đương nhiên, như vậy đi, ta sẽ đi giúp ngươi hỏi, ai muốn lưu lại ta cũng không ngăn cản, những người đó là nhân tài, nếu bọn họ muốn vào triều làm quan còn muốn phiền toái Lâm tướng quân chiếu cố.”
“Đương nhiên!” Lâm Hạo Dương mừng rỡ, Thần Tử Việt dẩu môi mặt mất hứng, rõ ràng người do Tiểu Hắc cùng Đoạn Đoạn tân tân khổ khổ huấn luyện ra, cư nhiên bị người khác nhặt được tiện nghi……
Ba ngày sau, Lâm Hạo Dương sắp xếp xong chuyện Đồng La Trấn, dẫn theo Lãnh Tịch Chiếu ngày đêm thần tốc chạy về Thịnh Kinh, còn nhóm người Dạ Lan San sau khi nghĩ ngơi hồi phục thì chuẩn bị trở về Vân Sát Bảo.
. : .
About these ads