[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt] Bộ 2 Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 49: Chương 49: Cùng Huyết Mạch, Tâm Gần Gũi




CHƯƠNG 49: CÙNG HUYẾT MẠCH, TÂM GẦN GŨI

Đường Khải đi rồi, Dạ Lan San nhảy xuống từ xà nhà, đen mặt ngồi bên cạnh bàn uống nước.

“Cũng không phải ta muốn hắn tới.” Thần Tử Việt liều mạng nén cười, lại gần rồi ôm cổ của hắn: “Được rồi, được rồi, đi ngủ đi.”

“Mỗi lần đều không khoác thêm y phục đã đi mở cửa?” Dạ Lan San phát ghen, chỉ mặc một bộ trường bào thì giống cái gì?!

“Còn không phải ngươi làm ta thành như vậy?” Thần Tử Việt vô tội chớp chớp mắt.

“. . .” Dạ Lan San nghẹn lời.

Vừa rồi mình ôm hôn Tiểu Việt chưa được hai cái, liền nghe có người tiến vào viện, do không biết là ai, vì thế Dạ Lan San đành phải núp vào, không đoán được Thần Tử Thần Tử lại vội vàng chỉ mặc ngoại bào rồi đi mở cửa, thế thì có thể che cái gì?!

“Tiểu Hắc, chúng ta đi ngủ đi.” Thần Tử Việt ôm hắn lắc lắc: “Sau này ta ở trước mặt người ngoài đều mặc khôi giáp, được không? Chỉ cho một mình ngươi xem!”

Dạ Lan San không nói gì, ôm y quăng lên giường.

Ngày hôm sau tới gần giờ ngọ, Đường Khải ở trong phòng cho Đường Diệp uống nước canh.

“Ca, đệ. . . đệ còn phải tới sau núi một chuyến.” Đường Diệp do dự mà mở miệng.

“Không sao đâu, ngoan ngoãn ăn cơm.” Đường Khải cho y uống xong một muỗng nước canh cuối cùng: “Hôm nay hắn không rảnh để quản đệ.”

“Vì sao?” Đường Diệp khó hiểu, vừa định hỏi, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.

“Có chuyện gì vậy?” Đường Diệp nhíu mày.

“Cháy.” Đường Khải ôm chặt y: “Đừng lo lắng, diễn kịch mà thôi.”

Lúc này, ở bên kia khách phòng của Đường Môn đã rối thành một nùi.

“Thần bảo chủ.” Nhạc Uy nghe tin thì vội vàng chạy tới: “Đang tốt lành sao lại cháy?”

“Làm sao mà ta biết.” Vẻ mặt Thần Tử Việt buồn bực: “Oa! Ngân phiếu của ta!”

“Thần bảo chủ đừng hoảng, lửa là ở Đường gia, Đường mỗ đường nhiên gánh vác toàn bộ tổn thất của Thần bảo chủ.” Nhạc Uy liền an ủi.

“Bên trong còn có ta ngọc bội tùy thân của ta, ngày hôm nay ta không mang theo được rồi.” Vẻ mặt Thần Tử Việt tuyệt vọng: “Tiểu Hắc mua từ Vân Nam cho ta, rất đáng tiền.”

“Vậy. . . Tại hạ cũng từng thu thập một chút ngọc bội, nếu Thần bảo chủ không chê. . .”

“Ta không chê.” Thần Tử Việt giữ chặt cánh tay Nhạc Uy: “Đi thôi, Đường chưởng môn quả nhiên rộng rãi, chúng ta đi xem ngọc bội đi, xem có thứ ta thích hay không.”

Nét mặt Nhạc Uy giật giật, đành phải dẫn y đến thư phòng.

“Tam thiếu gia.” Có gã sai vặt ngoài phòng bẩm báo với Đường Diệp: “Lão gia kêu ta qua nói một tiếng, hôm nay tạm thời có việc, chuyện đã hẹn ngày khác lại nói.”

“Ca nói rồi thấy chưa, không sao.” Đường Khải nhéo nhéo mũi y: “An tâm rồi?”

“Vì đệ mà đốt nhà?” Đường Diệp nhíu mày.

“Mạng của đệ, chẳng lẽ không sánh bằng mấy gian phòng?” Đường Khải cười.

Huống hồ lúc này Đường Môn Đường Môn càng loạn, hành động đêm nay của mình càng có lợi.

Trong thư phòng Đường Môn, Thần Tử Việt nhìn mấy chục khối ngọc bội mà hí ha hí hửng, vừa nhìn vừa tán phét với Nhạc Uy.

“Thần bảo chủ.” Nhạc Uy không ngừng kêu khổ: “Sắc trời đã tối, không bằng chúng ta đi ăn tối, như thế nào?”

“Đã trễ thế này?” Thần Tử Việt nhìn ngoài cửa sổ: “Cũng được, cũng được, chúng ta đi ăn cơm.”

Nhạc Uy thở phào nhẹ nhõm, vừa định nếu không buổi tối đi tìm Diệp Nhi, liền nghe liền nghe Thần Tử Việt nói thêm một câu: “Chúng ta cơm nước xong thì nói chuyện tiếp, không biết vì cái gì mà ta và Đường chưởng môn rất hợp nhau, xem ra đêm nay chúng ta phải cầm đuốc soi nói chuyện cả đêm rồi.”

“. . . Nhờ có Thần bảo chủ nâng đỡ.” Nhạc Uy cười gượng.

Nửa đêm, Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử lẻn vào chỗ bỏ hoang của Đường Môn, chỉ thấy Đường Khải và Đường Hiên đã đợi ở đó.

“Là nơi này?” Đường Hiên chỉ vào cái giếng cạn kia hỏi.

Trình Mộc Phong gật gật đầu, dẫn mấy người bọn họ mở chốt xuống giếng.

Trong giếng ẩm ướt lầy lội, Đường Hiên vừa đi vừa mắng.

Mẹ nó, lại dám nhốt phụ thân ta ở đây.

“Rẽ phía trước là tới.” Trình Mộc Phong dừng chân: “Trình mỗ không quấy rầy phụ tử đoàn tụ.”

“Trình thiếu hiệp yên tâm, Đường mỗ từng nói, đương nhiên nhớ rõ.” Trong lòng Đường Khải nhớ Đường Ngạo Thiên, vội vàng ôm quyền xong liền dẫn Đường Hiên tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi sợ Đường chưởng môn nhìn thấy chúng ta liền tiếp tục giả điên?” Phương Hử nháy nháy mắt hỏi Trình Mộc Phong.

“Ửm.” Trình Mộc Phong gật gật đầu, dẫn Phương Hử đến nơi sạch sẽ rồi ngồi xuống: “Huynh đệ Đường gia đều là quân tử, ta tin bọn họ.”

“Nếu như bọn họ thuyết phục được Đường chưởng môn, chúng ta có thể cho thiên hạ biết Nhạc Uy kia là giả, đến lúc đó hoàng thượng được bảo tàng, võ lâm cũng trừ bỏ tai họa ngầm, thiên hạ thái bình, ngươi liền không có chuyện gì nữa?”

“Sao có thể không có chuyện gì?” Trình Mộc Phong nhíu mày: “Còn có chuyện lớn.”

“A? Còn có chuyện lớn?” Mặt Phương Hử đau khổ: “Chuyện gì?”

“Thành thân với ngươi nha.” Trình Mộc Phong cười nhéo mũi y: “Cái này không tính là chuyện lớn?”

Phương Tiểu Hử cười ha ha, đi tới gần ôm lấy Trình Mộc Phong.

Đường Khải và Đường Hiên đi đến tận cùng cửa đá, liếc mắt nhìn nhau, tay Đường Hiên run rẩy đẩy cửa ra.

Trong thạch thất, lão nhân tóc trắng xoá vẫn chưa quay đầu.

“. . . Phụ thân.” Đường Khải kéo Đường Hiên quỳ trên mặt đất.

Bóng dáng Đường Ngạo Thiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, không thể tin mà nhìn hai người thanh niên trước mặt.

“Phụ thân, con là Tiểu Hiên.” Hốc mắt Đường Hiên đỏ bừng: “Phụ thân, con và đại ca tới cứu người.”

Kỳ thật tính ra thì mình không ở bên cạnh phụ thân bao lâu, khi mình chia tay với gã là lúc mình chỉ có hai tuổi, cũng không có ấn tượng gì.

Nhưng khi nhìn thấy gã trong nháy mắt, vẫn muốn khóc, dù sao phụ tử cũng là huyết mạch tương liên, phụ thân chịu khổ nhiều năm như vậy, sao mình có thể không đau lòng?

Đường Ngạo Thiên đứng tại chỗ, thật lâu không có mở miệng.

Giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, thủ đoạn gì Nhạc Uy cũng dùng với mình, mới nghe có người kêu phụ thân, còn tưởng rằng là thủ đoạn của gã.

Nhưng sau khi xoay người lại mới thấy con trai ruột của mình.

Tuy đã qua mười mấy năm nhưng mình liếc mắt một cái liền nhận ra Đường Khải, trưởng thành bộ dáng càng giống mẫu thân của hắn.

Còn thiếu niên còn có chút như trẻ con kia. . . là Tiểu Hiên?

Khi mình rời nhà thì y ngay cả nói cũng không nói được, hiện tại cũng trưởng thành.

Đời này, không hề nghĩ còn có thể nhìn thấy bọn nó.

“. . . Hiên Nhi.” Đường Ngạo Thiên rốt cục run rẩy mở miệng.

“Phụ thân.” Đường Hiên xông lên ôm lấy toàn thân bẩn thỉu dơ dáy của Đường Ngạo Thiên: “Thực xin lỗi, con và đại ca tới quá muộn.”

Nước mắt Đường Ngạo Thiên rơi xuống, rốt cuộc không giả điên nữa.

“Phụ thân, con và Thần bảo chủ của Vân Sát Bảo đã bàn bạc, thẳng thắn vạch trần bộ mặt thực của Nhạc Uy khắp thiên hạ.” Thời gian có hạn, Đường Khải không thể không tiến lên phía trước nói.

“Con và Vân Sát Bảo liên thủ?” Sắc mặt Đường Ngạo Thiên trầm xuống.

“Con và Trình Mộc Phong của Vân Sát Bảo đã ước hẹn, hắn giúp con tìm được người, chúng ta giao bảo tàng năm đó ra cho hoàng thượng.” Đường Khải nói.

“Bảo tàng gì? Không có bảo tàng!” Đường Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

“Phụ thân.” Đường Hiên nóng nảy: “Tiền tài là vật ngoài thân, Đường gia chúng ta cũng không thiếu tiền, phụ thân người cho bọn họ đi.”

“Không có là không có, lấy cái gì cho?” Đường Ngạo Thiên đứng lên.

“Phụ thân, hoàng thượng có lệnh, nếu Đường Môn đồng ý giao số bảo tàng kia ra, tất cả chuyện trước kia đều có thể xóa bỏ, Thần bảo chủ cũng đồng ý với con, đến lúc đó tất cả hiệu buôn của Vân Sát Bảo đều rút khỏi Tây Nam.” Đường Khải nói: “Đến lúc đó, Đường Môn vẫn là Tây Nam đệ nhất đại môn phái như cũ, người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, như vậy không tốt sao?”

“Phụ thân.” Đường Hiên cũng khuyên: “Người đáp ứng đi, khoản tiền giữ lại kia cũng không dùng, không bằng lấy ra cứu dân chúng, đúng không? Nhị tỷ đã có nhi tử, Tứ tẩu cũng có hỉ, ở nhà đầm ấm, không thể so với việc lao tâm lao lực cưỡng ép hoàng đế?”

“Phụ thân. . .” Đường Tiểu Lục trừ việc luyện võ, am hiểu nhất là làm nũng.

“. . . Cũng được, nhưng ta muốn nhìn thấy đầu của Nhạc Uy mới giao binh phù.” Thật lâu sau, Đường Ngạo Thiên rốt cục nói.

“. . .” Đường Hiên nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn Đường Khải.

Vậy Tam ca phải làm sao bây giờ?

“Nhạc Uy là thần tử Đông Nam, dựa theo quốc pháp, chỉ có hoàng thượng mới có thể định tội.” Đường Khải nói: “Có điều hắn làm nhiều việc ác, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Mặc kệ như thế nào, trấn an phụ thân quan trọng hơn, còn lại. . . sau này hãy nói

“Được.” Đường Ngạo Thiên rốt cục đáp ứng: “Trở về nói với Vân Sát Bảo, ta đáp ứng điều kiện của bọn họ.”

“Vâng.” Đường Khải gật đầu: “Phụ thân, nhiều ngày tới có thể uất ức người ở lại đây thêm vào ngày, để tránh họ Nhạc kia phát hiện.”

“Không sao, ở đây mười mấy năm, còn sợ mấy ngày nay sao?” Đường Ngạo Thiên vén tóc cho Đường Hiên: “Ra ngoài với đại ca con đi.”

“Phụ thân.” Đường Hiên không muốn: “Con muốn ở lại đây, Nhạc Uy đến đây thì con trốn ở trong rương, có thể bảo vệ người.”

“Hồ đồ.” Đường Ngạo Thiên vỗ vỗ đầu của y: “Trở về đi, ngày mai cẩu tặc kia sẽ đưa đồ ăn tới, con ở lại sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hay là. . . Tiểu Lục ở lại đi.” Đường Khải nghĩ lại, nói.

Gần đây có chút hỗn loạn, khó nói Nhạc Uy không nghi ngờ rồi chó cùng rứt giậu, có Tiểu Hiên ở lại, có thể trò chuyện với phụ thân, miễn cho gã một mình nghĩ lung tung rồi nửa đường thay đổi.

“Đúng vậy, đại ca đã để con ở lại.” Đường Hiên tiếp tục làm nũng: “Con muốn ở cùng phụ thân, võ công của con rất cao, Nhạc Uy tuyệt đối không phát hiện.”

“Không được!” Đường Ngạo Thiên lo lắng cho nhi tử, vẫn một mực từ chối.

“Phụ thân.” Đường Hiên đặt mông ngồi trên giường: “Tóm lại con không đi.”

“Hồ đồ!” Đường Ngạo Thiên nâng chưởng muốn đánh y, nhưng trước sau không hạ xuống được.

Đường Hiên uất ức, mình có hiếu, phụ thân còn đánh mình!

“Phụ thân, người để nó ở lại đi.” Đường Khải cũng khuyên nhủ: “Nội lực của Tiểu Hiên tuyệt đối cao hơn họ Nhạc kia, nếu nó che nội lực, ai cũng không phát hiện trong phòng này vẫn có người.”

“Võ công con cao như vậy?” Đường Ngạo Thiên quay đầu nhìn Đường Hiên, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Đường Hiên lại nhớ đến vừa rồi Đường Ngạo Thiên muốn đánh mình, vì thế căm giận không nói lời nào.

Đường Ngạo Thiên cười lắc đầu.

Võ công cao tới đâu cũng là tiểu hài tử.

“Được rồi, được rồi, con ở lại đi.” Đường Ngạo Thiên đáp ứng: “Với phụ thân.”

Đường Hiên vui vẻ, khụt khà khụt khịt đi tới gần Đường Ngạo Thiên.

Đường Khải ra ngoài, đi một đoạn đường thì thấy Trình Mộc Phong đang ôm Phương Hử ngồi phía trước.

“Trình thiếu hiệp.” Đường Khải ôm quyền.

“Như thế nào?” Trình Mộc Phong đứng lên.

“Gia phụ đã đáp ứng giao ra bảo tàng.” Đường Khải nói: “Kế hoạch của chúng ta, ngày mai liền có thể bắt đầu.”

“Đa tạ Đường huynh.” Trình Mộc Phong nhíu mày cười.

Trở lại chỗ ở, Phương Hử vừa giúp Trình Mộc Phong tắm rửa vừa tò mò hỏi: “Sao người biết Đường Ngạo Thiên không giả điên trước mặt huynh đệ Đường gia?”

“Dù nhiều người xấu, trong lòng đều có thứ quý báu.” Trình Mộc Phong cười cười: “Đường Ngạo Thiên sống trong địa đạo mười mấy năm, đứt toàn bộ liên hệ với bên ngoài, bảo tàng trong tay là lợi thế duy nhất để hắn sống sót, cho nên đối với người ngoài, hắn có chết cũng không nhả ra.”

“Nhưng Đường Khải và Tiểu Hiên là con trai ruột của hắn, quan trọng hơn bảo tàng.” Phương Hử nói tiếp lời hắn: “Cho nên hắn sẽ nhả ra?”

“Ừm.” Trình Mộc Phong nhéo mũi y: “Ngoan, rất nhanh chúng ta có thể thành thân, vui hay không vui?”

“Vui.” Phương Hử cho tới bây giờ đều không che dấu tâm tình muốn thành thân cấp bách của mình.

Cái kia. . . Mộc Phong tốt như vậy, đương nhiên phải nhanh một chút. . . gả cho hắn? Lấy hắn về nhà?

Á. . . Hình như rất không hợp.

Kệ đi, thành thân là được.

Trong mật thất, Đường Hiên đang nhu thuận đấm lưng cho Đường Ngạo Thiên.

“Đúng rồi, vừa rồi ta nghe lão Đại gọi con là Tiểu Lục?” Đường Ngạo Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, lúc mình rời nhà, rõ ràng chỉ có bốn con trai, một nữ nhi, vì sao Hiên Nhi lại bị đẩy tới thứ sáu?

“A. . .” Đường Hiên nghẹn lời: “Cái kia. . . con. . .”

“Còn có con trai của cẩu tặc kia?” Đường Ngạo Thiên cắn răng nói.

“Phụ thân, Tam ca không xấu.” Đường Hiên khuyên nhủ: “Mà y cũng vô tội.”

“Hừ.” Đường Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Phụ thân. . .” Đường Hiên cực kỳ bất đắc dĩ, dựa theo cái tình hình này, vậy Tam ca và đại ca, chẳng phải là sẽ cực kỳ thảm sao?

“Đúng rồi, vừa rồi con nói Nhị tỷ con có nhi tử, là nam hay là nữ?” Đường Ngạo Thiên hỏi tiếp.

“Là con trai, nhưng rất nghịch ngợm.” Đường Hiên cười tít mắt. Hô. . . Rốt cục không hỏi gì liên quan đến chuyện của Tam ca nữa.

“Con trai?” Trong lòng Đường Ngạo Thiên vui mừng: “Vậy đại ca con? Sao nãy không nói?”

“A. . . Đại ca của con. . . Hắn còn chưa thành thân.” Trong lòng Đường Hiên không ngừng kêu khổ.

Oa, làm sao mới có thể đổi đề tài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.