[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt] Bộ 2 Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 5: Chương 5: Đường Môn Lục Thiếu Gia Trúng Ám Khí.




CHƯƠNG 5: ĐƯỜNG MÔN LỤC THIẾU GIA TRÚNG ÁM KHÍ.

Vì trò náo nhiệt hôm trước, ấn tượng về Trình Mộc Phong trong lòng mọi người bị tổn thất nặng nề., Vì vậy, khi hắn đến Đường Môn, các đại môn phái đều vờ như không nhìn thấy, cũng không đứng dậy chào hỏi hắn.

Trình Mộc Phong cũng không cần, dẫn Phương Hử cùng Tô Ngọc ra ngồi ở giữa như cũ.

Phương Hử vốn không muốn trở lại, nhưng không chịu nổi Tô Ngọc khuyên bảo, thêm Trình Mộc Phong bảo đảm sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn gì, nên rốt cục cũng theo tới. Nói cho cùng thì vì tính tình tiểu hài tử, hôm nay, Đại hội Võ lâm chính thức bắt đầu luận võ sẽ cực kỳ náo nhiệt.

“Ngươi ăn không?” Tô Ngọc lấy một đĩa đậu tằm rang xào cay từ tay gia đinh, đưa tới trước mặt Phương Hử.

Phương Hử nhìn, bên trong đậu tằm là ớt khô đỏ au cùng dầu mỡ, nhất thời lắc đầu liên tục: “Không, cay muốn chết.”

“Ăn rất ngon nha.” Tô Ngọc không cam lòng, gắp một miếng vào miệng mình.

Nghe tiếng hắn ta nhai thức ăn, cuối cùng Phương Hử tò mò ăn một miếng, kết quả là cay đến hít khí lạnh.

Tô Ngọc bị bộ dáng của y chọc cười, vội vàng cầm bao đường đưa cho y.

“Ngươi tới tham gia Đại hội Võ lâm hay là tới ăn uống?” Trình Mộc Phong cau mày nhìn Tô Ngọc.

“Ta rất lạnh nha, ăn cay một chút mới tốt.” Tô Ngọc xấu hổ gãi đầu.

Trình Mộc Phong lắc đầu, không nói chuyện với hắn ta nữa.

Tô Ngọc có phần bị đả kích, ngượng ngùng thu đậu tằm.

“Ngươi đừng để ý đến hắn, trời rất lạnh mà.” Phương Hử có lòng tốt sửa áo choàng cho Tô Ngọc, nhân cơ hội sờ cái bụng béo. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng, mềm ghê… Hô, thật thỏa mãn.

Trình Mộc Phong dở khóc dở cười, sao tiểu hài tử này hứng thú với cái bụng béo đó thế?

“Ngươi không đi luận võ sao?” Phương Hử lại hỏi Tô Ngọc.

“Ta không đi.” Tô Ngọc có chút xấu hổ: “Võ công của ta không tốt, chỉ muốn gặp Tiểu Hiên.” Nói xong, nhìn thoáng qua trên đài, nhìn thấy Đường Hiên đang trừng mình.

“Sao hắn luôn trừng ngươi vậy?” Phương Hử cực kỳ buồn bực.

“Hắn không thích ta.” Tô Ngọc ủ rũ.

“Không phải.” Phương Hử lắc đầu: “Nếu hắn không thích ngươi, sẽ không để ý tới ngươi, trừng ngươi làm gì?”

“Thật sao?” Tô Ngọc có phần kinh hỉ.

“Ừ!” Phương Hử già dặn nói.

Vì thế tiếp theo, mặc kệ Đường Hiên trên đài trừng như thế nào, Tô Ngọc luôn dùng khuôn mặt tươi cười ấm áp như gió xuân nhìn hắn, muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Ha ha!” Đường Khải buồn cười: “Lục đệ, hôm nay phế vật kia uống nhầm thuốc à?”

“Ta thấy là ăn gan báo, dám nhìn chằm chằm đệ đệ của ta.” Tam thiếu gia của Đường Gia là Đường Diệp xen vào.

“Ta đang chờ luận võ, hai người đừng chọc ta tức, được không?” Đường Hiên tức giận trợn trắng mắt, tên mập chết bầm này thật chướng mắt!

Tám ngày nữa thì Đại hội Võ lâm mới kết thúc, bởi vậy các môn phái có ý tranh giành chức Minh Chủ cũng không vội, mặc cho các môn phái nhỏ đánh trước, tạm thời xem náo nhiệt. Mấy vòng cuối, chưởng môn phái Ngô Thành – Ngô Thanh Thủy lên đài, tinh thần mọi người mới hăng hái lên.

Cùng Ngô Thanh Thủy đối chiến là Lục thiếu Gia của Đường Môn – Đường Hiên. Giữa gió lạnh, thân hình thiếu niên áo lam đơn bạc gầy yếu, đối lập hoàn toàn với Ngô Thanh Thủy vóc người cao lớn.

“Đường gia nhiều nhi tử như vậy, sao lại cho Tiểu Hiên đánh?” Tô Ngọc bất mãn nói thầm.

“Chứng tỏ Tiểu Hiên của ngươi rất lợi hại.” Sau khi sờ bụng hắn ta xong, Phương Hử sinh ra hảo cảm với Tô Ngọc, thường sờ bụng hắn ta.

Tô Ngọc không thèm nói chuyện với Phương Hử nữa, vì hai người trên đài bắt đầu ra chiêu rồi.

Ngô Thanh Thủy rút đao, mang theo một cỗ khí thế mãnh liệt, sét đánh không kịp bưng tai chém xuống trước mặt Đường Hiên, ai ngờ Đường Hiên linh hoạt như rắn nước, nhảy lên tránh, Ngô Thanh Thủy chưa thương tổn đến hắn.

Dưới đài, Trình Mộc Phong nhíu mày, động tác của Đường thiếu gia này rất kỳ quái.

Sau khi tránh né mười chiêu, Đường Hiên mới rút bội kiếm ra, bắt đầu phản kích.

Trường kiếm ngân sắc mang theo một đạo ngân quang, tà tà họa xuất.

Ngô Thanh Thủy cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt đánh tới, trong lòng có chút bối rối, vội vàng phất tay áo, dựa vào nội lực gắng gượng đánh văng cỗ sát khí kia ra, ống tay áo lại bị rách một mảng lớn.

“Ngô chưởng môn, đa tạ.” Đường Hiên cất kiếm mà đứng, ngoài miệng nói lời khách sáo, trong mắt lại có một tia khinh thường.

Dưới đài, mọi người trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng thiếu niên vô tri, ai ngờlại lợi hại như thế.

Ngô Thanh Thủy không nén được giận, phất tay tấn công Đường Hiên.

“Lão nhân này, sao không tuân thủ quy tắc luận võ? Thua mà còn muốn đánh.” Tô Ngọc nhất thời sốt ruột, hắng giọng thét lên.

Mọi người đều cười trộm, Ngô Thanh Thủy càng tức giận, xuống tay càng lúc càng ngoan độc.

“Thắng bại còn chưa định.” Phương Hử từng nghe qua quy tắc luận võ, vì thế có lòng tốt giải thích cho Tô Ngọc: “Phụ thân nói trừ phi đối thủ chủ động chịu thua hoặc bị đánh ngã, mới có thể mới có thể quyết định thắng bại.”

Đường Hiên nghe thấy tiếng Tô Ngọc thét, trong lòng càng tức giận, vừa đánh vừa trừng Tô Ngọc.

“Lục đệ thật đúng là một chút cũng không chậm trễ.” Đường Khải hưng trí bừng bừng xem náo nhiệt.

“Bằng vào trình độ kia mà còn dám đánh Tiểu Hiên Hiên của chúng ta.” Đường Diệp thở dài: “Thật là đáng thương, không biết sẽ bị Tiểu Lục chỉnh chết như thế nào.”

Huynh đệ hai người đang nói giỡn, đột nhiên nghe một tiếng hét thảm trên đài, vừa nhìn thì đã luống cuống. Chỉ thấy Đường Hiên đang nằm trên mặt đất, sắc mặt thống khổ ôm bụng.

“Tiểu Lục!” Đường Diệp rất sợ hãi, khẩn trương tiến tới ôm hắn ta vào trong ngực.

Sắc mặt Đường Hiên trắng bệch, nói không ra lời.

Dưới đài, Tô Ngọc bị dọa hồn bay phách tán, muốn lên đài, kết quả bị gia đinh của Đường gia ngăn lại. Nói một hồi lâu cũng không có kết quả, nhìn lại trên khán đài, Đường Hiên đã được người Đường gia dẫn xuống.

“Làm sao có thể?” Tuy không thấy gì nhưng Tô Ngọc vẫn rướn cổ lên nhìn, miệng không ngừng nói: “Tiểu Hiên lợi hại như thế, sao có thể đột nhiên trúng một chưởng của lão nhân kia?”

Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng thầm nói, vừa rồi Đường Hiên rõ ràng chiếm thế thượng phong, tiếp theo đó là đột nhiên ngừng lại, mới trúng một chưởng của Ngô Thanh Thủy.

“Về được chưa?” Trình Mộc Phong sờ Phương Hử: “Xem xong náo nhiệt, nên trở về ăn cái gì đó.”

“Nhưng còn Tô Ngọc phải làm sao bây giờ?” Nhìn Tô Ngọc gấp đến độ đi qua đi lại, Phương Hử có chút không đành lòng bỏ mặc hắn ta ở đây như vậy.

“Hắn mang nhiều gia đinh theo như vậy, ngươi sợ hắn chịu thiệt?” Trình Mộc Phong cười: “Yên tâm đi, tốt xấu gì thì hắn cũng là Uy Đường thiếu gia, Đường gia sẽ không làm hắn khó xử.”

“Được rồi.” Phương Hử thở dài, ngoan ngoãn đi theo Trình Mộc Phong trở về khách ***.

“Mộc Phong.” Lúc ăn cơm, Phương Hử quấn lấy Trình Mộc Phong, hỏi: “Ngươi có biết tại sao Đường Hiên đột nhiên thất bại không?”

“Biết.” Trình Mộc Phong tự nhiên uống rượu: “Tài nghệ không bằng người.”

“Ngươi lại nói cho có.” Phương Hử bất mãn, cầm đũa gõ bát: “Dù gì thì ta đã từng luyện võ, sao không nhìn ra được Ngô Thanh Thủy không phải đối thủ của Đường Hiên?”

“Vậy ngươi có thể nhìn thấy võ công của ta rất lợi hại không?” Trình Mộc Phong buồn cười nhìn y: “Ngươi cảm thấy ta lợi hại hay Đường Hiên lợi hại?”

“… Không hơn kém bao nhiêu.” Phương Hử do dự: “Nếu không thì ngươi lợi hại hơn.”

Trình Mộc Phong lắc đầu cười, gắp cá đã bỏ xương cho tiểu hài tử, giải thích: “Đường Hiên bị trúng ám khí.”

“Ám khí?” Phương Hử kinh ngạc: “Ngô Thanh Ngô Thanh bị điên chắc? Làm vậy hắn sẽ thân bại danh liệt?”

“Đại khái là nóng lòng muốn thắng.” Trình Mộc Phong nhíu mày, tới gần Phương Hử, liếm sạch một miếng hành lá trên khóe miệng y.

“Ngươi muốn làm gì?” Phương Hử bị hoảng sợ.

“Giúp ngươi lau miệng.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong rất đương nhiên: “Trong phòng chỉ có chúng ta, không có ai khác.”

Phương Hử xấu hổ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, bên ngoài nổi tuyết, Phương Hử ôm lò sưởi, nằm úp sấp cạnh cửa sổ thở dài.

“Không thích tuyết?” Trình Mộc Phong ôm lấy y từ phía sau.

Phương Hử thành thật gật đầu: “Ta cho rằng chỉ có Tây Bắc mới có tuyết, không ngờ Tây Nam cũng có.”

“Sau này ta dẫn ngươi đi Nam Hải, ở đó bốn mùa đều ấm áp.” Trình Mộc Phong nhẹ giọng hứa bên tai Phương Hử.

“Nhưng mà ̣phụ thân nói đó là nơi của Vân Sát Bảo, người ngoài không thể tới.” Phương Hử có chút lo lắng, quay đầu nói: “Ngươi dẫn ta tới, sư phụ ngươi có phạt ngươi không?”

“Ngươi cũng nói, người ngoài không được phép tới.” Trình Mộc Phong nhéo mũi y: “Thành thân với ta, ngươi không phải là người ngoài.”

Phương Hử đỏ mặt, trong lòng bất giác nhớ tới cảnh hai người trên giường ngày đó. Nếu thành thân, mỗi ngày đều phải làm cái việc xấu hổ muốn chết ấy sao?

“Nghĩ gì vậy?” Trình Mộc Phong chạm vào tai y.

“Không.” Phương Hử lắc đầu.

“Gạt người, ngươi chảy nước miếng rồi kìa.” Trình Mộc Phong nheo mắt.

“Hả?” Phương Hử vội vàng lấy tay lau, lại phát hiện không có, mới biết mình bị lừa. Y tức giận chỉ vào Trình Mộc Phong: “Tên lừa đảo!!”

Trình Mộc Phong ôm Phương Hử đến giường, cúi đầu hôn.

Phương Hử bất mãn, mỗi lần hôn y đều choáng quáng, không phải nam nhân!!

“Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong nhìn chằm chằm tiểu hài tử xinh đẹp dưới thân, lấy tay nhéo khuôn mặt y: “Ngươi muốn thành thân với ta không?”

Sắc mặt Phương Hử đỏ bừng, ấp úng nói ra một tiếng: “Muốn.”

“Ngươi không hối hận?” Trình Mộc Phong xoay người ôm y, để Phương Hử nằm sấp trên người mình: “Ta đang nói tương lai, nếu ngươi phát hiện ta thay đổi, ngươi còn nguyện ý đi theo ta không?”

Trình Mộc Phong lo lắng không yên, Phương Hử nghe xong không phản ứng nhiều.

“Tiểu Hử?” Trình Mộc Phong nhẹ giọng kêu.

“Ta biết ngươi giấu ta rất nhiều chuyện. Không sao, ngươi không muốn nói, ta cũng không muốn biết.” Phương Hử vùi đầu trong lòng hắn: “… Chỉ cần ngươi thích ta là được.”

Trình Mộc Phong không ngờ y sẽ trả lời như vậy, nhất thời có chút ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.