CHƯƠNG 27: MỘT ĐÊM NGHE MƯA Ở TIỂU LÂU.
“Được rồi Tam ca, ca mau về đi.” Đường Hiên đưa tay đẩy Đường Diệp: “Không còn sớm nữa.”
“Đêm nay ca không về.” Vẻ mặt Đường Diệp rất nghiêm túc: “Chúng ta thảo luận một chút về chuyện giữa đệ và tên mập kia đi.”
“Không cho ca gọi hắn là tên mập.” Đường Hiên vỗ bàn: “Hắn có tên!”
“Đệ nhìn trúng hắn thật? Hắn có cái gì tốt, hả?” Đường Diệp vô cùng căm phẫn.
“Hắn cái gì cũng tốt.” Đường Hiên lẩm bẩm.
“Nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đệ lại không thích, lại đi thích một nam nhân. Nam nhân thì nam nhân, dù thế nào thì cũng nên tìm một người như Tam ca ta, ngươi nói tên mập. . . Tô Ngọc, từ võ công đến tài văn, lại nói về gia thế và diện mạo, cái gì cũng không có!” Đường Diệp nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng căm giận, mình không dễ dàng nuôi tiểu hài tử bảo bối lớn, không thể cứ như vậy mà bị người ta cướp đi.
“Đệ không cho ca phê bình hắn.” Đường Hiên đứng lên thật mạnh, khóe mắt đỏ bừng.
Dựa vào cái gì mà nói Đại Hùng như vậy?
Võ công không tốt thì làm sao? Bộ dáng không đẹp thì làm sao? Mình thích hắn là được.
“Tiểu Lục?” Đường Diệp hoảng sợ. Đang yên đang lành mà nói khóc liền khóc, mình không có ý gì hết, đúng là lời nói không dễ nghe một chút, nhưng cũng thật sự quá quan trọng những chuyện kia.
“Ca không được nói hắn như vậy.” Mắt Đường Hiên đỏ hồng mà trừng Đường Diệp.
“Được, được, được. Ca không nói, không nói nữa.” Đường Diệp đầu hàng, lại có chút không cam lòng: “Đệ xem xem, mới nói hắn có hai câu đệ đã khóc?”
Đường Hiên khụt khà khụt khịt phụng phịu, đẩy Đường Diệp ra, bò lên giường.
“Đệ thật có dự định lâu dài với hắn?” Đường Diệp vui vẻ bò lên giường, gác chân ngồi đối diện y, vỗ bả vai tiểu hài tử.
Mặt Đường Hiên đỏ lên, không nói chuyện, lặng im.
“Đệ biết không?” Đường Diệp đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Hả?” Đường Hiên nghi hoặc: “Biết cái gì?”
“Đệ và hắn đều là nam nhân, ít ra cũng phải có một người biết làm. . . cái kia chứ?” Đường Diệp cười xấu xa.
“Tam ca!!!” Mặt Đường Hiên đỏ đến mức thiếu chút nữa là nổ mạnh, có người nào đem chuyện kia nói quang minh chính đại như vậy?
“Biết hay không?” Đường Diệp kề sát Đường Hiên, liên tiếp lên tiếng truy hỏi.
Lỗ tai Đường Tiểu Lục nóng tới mức sắp thoát ra hơi nước, định kéo chăn bao lấy chính mình.
“Ca hỏi đệ đó nha, biết hay không?” Đường Diệp nhanh tay lẹ mắt túm lấy chăn vứt sau lưng mình.
“. . . Không.” Vẻ mặt Đường Hiên giả vờ ngây thơ.
Đọc lén sách của Tam ca về chuyện kia là việc không tốt, có lẽ đừng nói ra, để khỏi bị chê cười.
“Cái này sao có thể không biết được!.” Đường Diệp tức tím ruột gan, tay điên cuồng vỗ đùi: “Cái gì cũng không hiểu, đến lúc đó ngộ nhỡ để cho tên tiểu tử kia được lợi thì phải làm sao?”
“Được lợi?” Đường Hiên khó hiểu.
“Hai nam nhân, phía trên sẽ được lợi hơn.” Đường Diệp nói chắc chắn.
“Vì sao?” Vẻ mặt Đường Hiên vẫn nghi hoặc.
“Bởi vì ở phía dưới rất đau.” Đường Diệp thốt ra.
“Sao ca biết?” Đường Hiên mở to hai mắt.
“Ca. . .” Đường Diệp nghẹn lời: “Ca đương nhiên biết.”
“Ca đã từng ở phía dưới?” Đường Hiên hưng phấn.
“Khụ khụ. . .” Đường Diệp bị sặc nước miếng của mình, khó khăn nói: “Nói bậy! Sao ca có thể ở phía dưới?”
“Nhưng ca nói ở phía dưới sẽ đau!” Đường Hiên truy hỏi, nghĩ thầm: Mình đã đọc chú thích trên sách, trên đó không phải nói hai người đều rất. . . thích sao? Sao Tam ca khẳng định phía dưới sẽ đau như vậy?
“Bởi vì. . . Biết Nam Phong quán không? Khụ khụ khụ, kỳ thật ca thường xuyên đi.” Đường Diệp lấy tay vắt lên trán, vẻ mặt thâm trầm.
“Ca đi tiểu quan quán?” Đường Hiên giật nẩy người.
“Đúng vậy.” Đường Đường mặt không đỏ tim không đập mạnh mà nói dối: “Mỗi lần ca đi, những tiểu quan kia đều nói. . . rất đau.”
“Thật sự?” Đường Hiên có chút chùn chân. Lần đầu tiên sẽ đau thì mình biết, nhưng nếu phía dưới đau như vậy, vậy cái kia. . . Chẳng phải là cực kỳ thảm? Sau này cái kia. . .
“Đệ đừng ngại, ca dạy đệ. Khi đệ học được rồi, đệ có thể ở trên, dù sao võ công của tiểu tử kia cũng không bằng đệ!Nếu không được thì cứ đánh hắn một chưởng cho hắn hôn mê, biết Bá Vương ngạnh thượng cung không?” Đường Diệp lấy một tập tranh nhỏ từ trong ***g ngực ra, nghênh ngang bày ra trên giường, bộ dạng kẻ xấu dụ dỗ trẻ con.
“Sao Tam ca ra ngoài lại đem theo cái này bên người?” Đường Hiên dở khóc dở cười.
Mình vụng trộm xem là một chuyện, nhưng hiện tại cùng người khác xem, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ.
Đường Diệp lại bị truy hỏi đến mức tắc nghẹn, trong lòng thầm nói mình mang theo cái này là để nghiên cứu làm thế nào để đè người nào đó một lần trong tương lai.
“Đệ không xem cái này!” Đường Hiên mặt đỏ tai hồng chui vào trong chăn.
“Không được!” Đường Diệp lôi y ra ngoài: “Sao tiểu hài tử như đệ lại không ngoan như vậy? Ca suy nghĩ cho tương lai đệ! Còn có cái gì xấu hổ với ca nữa? Qua đây, ca dạy cho đệ!”
Đường Hiên khóc không ra nước mắt, sao mình lại có một ca ca như vậy?
Chẳng biết từ lúc nào, mưa hạ tí tách rơi ngoài phòng.
Mãi đến sáng hôm sau, Đường Diệp mới ngáp dài đi về.
Thuận đường mua hai cái bánh rán hành, vừa gặm vừa vào hiệu buôn của Đường gia.
“Tối hôm qua đi đâu?” Đột nhiên bên cạnh truyền đến một câu trách cứ.
Đường Diệp hoảng sợ, quay đầu thì thấy Đường Ngạo Thiên đang giận dữ đứng trên bậc thang.
“Phụ thân.” Đường Diệp vội vàng ném bánh rán hành trong tay: “Ngày hôm qua gặp được mấy người bạn cũ, nhất thời cao hứng mà uống nhiều mấy chén, cho nên không trở về.”
“Hừ!” Đường Ngạo Thiên bất mãn nhìn y, miệng và tay đầy dầu, y phục nhăn nhăn nhúm nhúm, nào có bộ dáng thiếu gia nhà giàu có.
Thật sự là dạy mãi không nên thân!
“Phụ thân.” Đường Diệp thật cẩn thận mở miệng: “Nếu không có chuyện gì nữa, con về trước.”
“Trở về thu thập xong xuôi rồi đến thư phòng chờ ta!” Đường Ngạo Thiên bỏ lại một câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lại bị mắng, trách sao Tiểu Lục không muốn đến đây.
Đường Diệp thở dài, trở về phòng tắm rửa, thay đổi y phục, ngoan ngoãn đến thư phòng.
Lúc đến thì Đường Ngạo Thiên còn chưa đến, vì thế Đường Diệp ngồi trên ghế, nhàm chán lật sách.
“Ngồi không đúng tướng ngồi.” Đường Ngạo Thiên vừa vào cửa thì thấy Đường Diệp đang gác đùi lên bàn đọc sách.
“Phụ thân, người đến rồi.” Đường Diệp vội vàng đứng lên.
“Sách mấy ngày trước ta đưa ngươi đọc, thấy thế nào?” Đường Ngạo Thiên ngồi trên ghế hỏi y.
“A. . . Cũng gần xong rồi” Đường Diệp lấp lửng.
Mấy cuốn sách vừa vừa lớn lại vừa dày, lật tới lật lui đều là tu thân, Tề gia trị quốc bình thiên hạ, vừa nhàm chán vừa tối nghĩa khó hiểu, đọc không tới một nén nhang đã bắt đầu mệt rã rời.
“Gần xong?” Đường Ngạo Thiên trầm mặt, “Đã đọc《 Tề quốc sử 》chưa?”
“. . . Đọc xong rồi.” Đường Diệp thuận miệng nói dối.
“Khốn nạn!” Đường Ngạo Thiên hung hăng ném nghiên mực trên bàn: “Trong số sách ta đưa ngươi, không có cuốn tên 《 Tề quốc sử 》! Ngươi đọc được từ đâu?”
Không. . . không. . . không có?
Bị lừa rồi!
Đường Diệp khóc không ra nước mắt, kế tiếp không dám nói dối, cúi đầu thành thành thật thật trả lời vấn đề của Đường Ngạo Thiên.
Nói mấy câu đó xong, Đường Ngạo Thiên tức giận đến chòm râu run bần bật, suýt nữa là ngất đi.
Mình hao tổn tâm cơ tìm sách cho y, y hoàn toàn lật không đến vài trang. Cho dù có đọc, cũng đọc lướt qua, nếu hỏi sâu vào, có lẽ hỏi gì cũng không biết!
“Phụ thân, người đừng nóng giận.” Đường Diệp thấy tình thế không ổn, vội vàng giải thích: “Từ nhỏ con không thích đọc sách, người để con luyện võ, buôn bán cũng được.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua tất cả đều là thứ yếu, chỉ có đọc sách là tốt nhất?” Đường Ngạo Thiên cả giận nói.
Đây là cái đạo lý gì? Nếu không có người trồng ruộng giết heo, người đọc sách đã chết đói lâu rồi, cao hơn cái rắm! Đường Diệp thầm phản bác.
“Hôm nay trở về, ngoan ngoãn đọc mấy cuốn sách này qua một lần cho ta, mấy ngày nữa ta trở lại hỏi ngươi!” Đường Ngạo Thiên ném cho Đường Diệp một chồng sách.
“Phụ thân!” Đường Diệp can đảm kháng nghị: “Nếu bàn về đọc sách, đại ca và Tiểu Lục đều tốt hơn con, người hà tất phải đưa con xem?”
“Tương lai ngươi sẽ hiểu, phụ thân muốn tốt cho ngươi!” Đường Ngạo Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu rồi ra ngoài.
Nhìn những cuốn sách cổ buộc chỉ, Đường Diệp buồn bực muốn thắt cổ.
Mình hoàn toàn không muốn đọc sách.
Chẳng lẽ hồi bé mình là thiên tài đọc sách, cho nên hiện tại phụ thân mới kiên trì bảo mình đọc sách?
Đường Diệp ra sức nghĩ một hồi, vẫn không nhớ trước chín tuổi có chuyện gì xảy ra.
Suy nghĩ liền đau đầu.
Nghe đại ca nói năm chín tuổi, đầu mình bị thương, cho nên mới mất trí nhớ.
“Lúc ta còn nhỏ là dạng gì?” Đường Diệp còn nhớ rõ mình đã từng hỏi Đường Khải vấn đề này.
Đường Khải không nói chuyện, chỉ cười cười.
Có cái gì không thể nói? Đường Diệp mím môi.
Ký ức sớm nhất của mình là năm chín tuổi nhìn thấy Đường Khải.
Khi đó mình nằm trên giường, mở mắt ra liền thấy hắn đang mỉm cười, rõ ràng chỉ lớn hơn mình ba tuổi, lại trầm ổn hơn mình.
Sau này phát hiện mình mất trí nhớ, cảm thấy không thể tin mọi thứ xung quanh, chỉ có hắn đến chơi với mình mỗi ngày.
“Đừng sợ nha, ta là đại ca của đệ.” Đường Khải cười ôn hòa, vừa cười vừa đưa một chuỗi đường hồ lô cho mình.
Quả sơn trà đỏ au, vỏ bọc đường trong suốt, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt.
Khuôn mặt tươi cười của Đường Khải và mứt quả chua ngọt, đó là định nghĩa hạnh phúc sớm nhất của mình.
Lớn một chút, khái niệm hạnh phúc càng ngày càng nhiều.
Cùng hắn đi dạo hội chùa, nhiều người thì sợ lạc nhau, vì thế hắn nắm chặt tay mình, sau khi buông ra thì đều là mồ hôi, không thể nói rõ là của ai.
Mình không làm bài, bị phụ thân trách phạt, quỳ ở trong từ đường vừa lạnh vừa đói, hắn vụng trộm leo vào từ cửa sổ, còn mang chăn bông và đồ ăn nóng hổi cho mình.
Còn có năm ấy, mình mắc bệnh nặng lạ lùng, hắn vẫn ở bên mình, mớm thuốc xúc cơm, còn truyện cười cho mình.
Lần đầu tiên tâm động, lần đầu tiên động tình.
Tất cả hạnh phúc đều có liên quan tới hắn.
Đường Diệp cười ngốc như vậy, lấy ngọc bội nhỏ bên hông ra xem.
Không gặp lâu như vậy, hắn có nhớ đến mình hay không, dù chỉ một chút.