CHƯƠNG 25: VẠN DẶM XA XÔI ĐƯỜNG TRẮC TRỞ.
Trên đảo nhỏ Đông Hải, Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên đang xem thuỷ binh tập luyện.
“Đều là đám ô hợp.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khinh thường.
“Trình thiếu hiệp ngươi có ý gì?” Hạ Như Uyên bất mãn nói, “Bọn họ đều là nhân tài được công chúa tuyển chọn.”
“Kém là kém, chẳng lẽ không được nói?” Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi.
Hạ Như Uyên nhìn bóng lưng Trình Mộc Phong, sắc mặt xanh mét.
Phía dưới có mấy đầu lĩnh nhỏ thấy vậy, trong lòng có chút buồn bực, đã xảy ra chuyện gì? Sau nửa đêm, cửa phòng khép hờ bị người đẩy ra, một đại thúc râu quai nón chợt tiến vào.
Trình Mộc Phong trở về phòng, đẩy cửa vào thì thấy có một bộ hỉ phục đặt ngay ngắn chỉnh tề trên giường, đỏ đến mức nhức mắt.
Mắt thấy ngày thành thân gần tới, tự biết chuyện vẫn tiến triển chậm chạp như cũ, Trình Mộc Phong cảm thấy có chút sốt ruột, hận không thể lấy đao trực tiếp chém Hạ Ngọc Như.
Ngoài cửa sổ có động tĩnh rất nhỏ, Trình Mộc Phong vừa cảnh giác quay đầu thì thấy một phi tiêu phá cửa sổ mà vào, ghim chặt trên bàn.
Sau khi mở ra vốn sửng sốt, sau đó nhịn không được mà lắc đầu cười.
Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh bàn nhìn gã, không nói lời nào.
Người nọ nhẹ nhàng xé sau tai mình, một tấm mặt nạ đã bị lột xuống.
Dưới mặt nạ là gương mặt tròn như em bé, má có lúm đồng tiền khi cười, đây là sát thủ nhỏ được Thần Tử Việt dạy dỗ.
“Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên cười, ánh mắt nheo nheo.
“Ngươi tới khi nào?” Trình Mộc Phong hỏi.
“Ngày giải vờ thất bại ở núi Lạc Đường, ta liền ngày đêm đi gấp đến Đông Hải, Thần bảo chủ sắp xếp người giúp đỡ, ta liền dịch dung trà trộn vào.” Vẻ mặt Diệp Nhiên vui vẻ: “Đến bây giờ chưa có người nào phát hiện!”
Nếu như bị người phát hiện thì ngươi đã sớm mất mạng rồi! Lòng Trình Mộc Phong tràn đầy bất đắc dĩ, sao gã luôn phấn khởi như vậy?
“Đúng rồi, hiện tại ta gọi là Tiền Đại Phú.” Diệp Nhiên ngồi xuống dùng trà: “Thần bảo chủ nói, tên càng tục càng giống người xấu! Ta vốn muốn lấy tên Kim Ngân Mãn. . .”
“Được rồi, được rồi, tên Tiền Đại Phú đã đủ tục, chúng ta phải thương lượng kế hoạch tiếp theo.” Trình Mộc Phong cắt ngang lời gã.
Diệp Nhiên le lưỡi, Thiếu Cung Chủ không thích đùa, vẫn là sư phụ tốt nhất!
Sau này mỗi ngày huấn luyện, Trình Mộc Phong đều kén cá chọn canh, giở hết sở trường để châm biếm.
“Trình thiếu hiệp, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hạ Như Uyên hung hăng ném danh sách trong tay.
Trong thủy quân, cũng có lời đồn đãi từ từ tản ra, sở dĩ mấy ngày nay Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên lông mày dựng ngược là vì Hạ Như Uyên nói từ lúc Trình Mộc Phong nhận chuyện, tất cả quân đội càng ngày càng không tiến bộ, Trình Mộc Phong nghe xong đương nhiên không phục, dẫn đến hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau.
“Lão tử dẫn binh thì sao? Một đám có thể ăn cơm có thể đánh giặc, có cái gì không tốt? Lão tử thích là được. Hạ Như Uyên hắn muốn người lão tử đi chịu chết, giữ người của hắn lại để hưởng phúc, nào có chuyện tiện nghi như vậy!” Có một lần khi Trình Mộc Phong đang ăn cơm với mọi người, lúc đó uống rượu quá nhiều, trong lúc vô ý trong lúc vô ý lỡ miệng.
Mọi người nghe vậy thì luống cuống, người nào cũng biết thuỷ quân trên đảo thuộc quản lý của Trình Mộc Phong, mà ở Mãng Quốc còn có một nhóm người nghe lệnh Hạ Như Uyên.
Gánh vác chuyện tạo phản nguy hiểm có thể diệt cửu tộc, không phải là vì mong muốn có một tương lai tốt thì ai lại muốn chết vô ích?
Trong lúc này, lòng tất cả mọi người trên đảo đều hoảng sợ, khi huấn luyện thì lòng người không yên, lời Trình Mộc Phong nói, càng thêm kích thích Hạ Như Uyên.
Rốt cục có một ngày, Hạ Như Uyên nhịn không được mà giận dữ trước mặt Hạ Ngọc Như: “Cái tên họ Trình kia căn bản muốn quấy rối.”
“Có chuyện này?” Hạ Ngọc Như nhíu mày.
Phái người điều tra, đều nói Hạ Như Uyên không đúng, chỉ muốn một mình nắm quyền, chỗ nào cũng cách ly Trình Mộc Phong.
“Vị Vương thúc kia của công chúa, đúng là nhìn ta không vừa mắt.” Nhắc đến Hạ Như Uyên, Trình Mộc Phong cười lạnh.
“Ngươi yên tâm, ta không để cho ngươi chịu uất ức.” Hạ Ngọc Như an ủi hai câu, lại thăm dò nói: “Bằng không để Vương thúc thay ngươi huấn luyện quân đội trước?”
” Xem ra công chúa không tin ta, đã như vậy, chuyện thành thân sau này hãy nói.” Sắc mặt Trình Mộc Phong âm lãnh, đứng lên ra ngoài.
Hạ Ngọc Như nhìn theo bóng lưng Trình Mộc Phong, nhẹ thở dài.
Cùng lúc đó, tại tiêu cục nhỏ ở Tây Nam, Đường Hiên nhìn xung quanh nhà ăn, Đại Hùng đi đâu vậy?
Đợi đã lâu mà không thấy hắn tới ăn cơm, vì thế dứt khoát đi tìm hắn.
Đến thư phòng, chỉ thấy vẻ mặt Tô Ngọc đầy tâm sự ngồi cạnh bàn.
“Làm sao vậy?” Đường Hiên đi tới chỗ hắn, đưa tay lật thư trên bàn, “Đồ cổ?”
“Ừm, là Trương viên ngoại ở thành Đông, có một lượng đồ cổ lớn muốn chở tới nguyên quán Đông Nam, hắn và cha ta là bạn cũ, cho nên liền viết thư hỏi ta hỏi ta có đồng ý nhận vụ này không.”
“Đương nhiên nhận, vì sao không nhận?” Đường Hiên vỗ đầu hắn: “Một chuyến tiêu như vậy, có thể kiếm không ít bạc, vì sao không nhận?”
“Ta biết có thể kiếm không ít, nhưng nếu mất tiêu, bán ta cũng bồi thường không nổi.” Tô Ngọc cười khổ. “Võ công của tiêu sư trong tiêu cục giống nhau, vận chuyển vật nhỏ thì có thể, đằng này lại là hàng hóa quý giá như vậy, nếu sớm có mưu tính trước, chúng ta đây tuyệt đối sẽ thất thủ.”
“Ta đi.” Đường Hiên không chút suy nghĩ nói.
“Cái gì?” Tô Ngọc sửng sốt.
“Ta nói là ta đi, ta tự mình đi tiêu lần này.” Đường Hiên đưa tay nhéo má hắn: “Như vậy ngươi yên tâm chưa?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hiên, trong lúc này Tô Ngọc không biết nói gì mới tốt.
Ở Đường Môn là tiểu thiếu gia kiêu căng nhất, từ nhỏ tới lớn đều áo gấm cơm ngọc, lại vì mình mà làm tiêu sư?
“Này! Lời ta nói, ngươi có nghe không?” Đường Hiên bất mãn trừng hắn.
“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc chăm chú nhìn y: “Cảm ơn ngươi.”
“Cám ơn ta làm gì, đây là tiêu cục của nhà ta.” Đường Hiên hất cằm: “Ta không phải giúp ngươi!”
Tô Ngọc nhìn y cười, nhẹ nhàng ngửa đầu lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.
“Đại Hùng.” Sau khi hôn xong, Đường Hiên đưa tay ôm cổ của hắn: “Ta đi vài ngày, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà.”
“Ừm.” Tô Ngọc gật đầu.
“Gần đây thường xuyên có bà mối tới nhà ta. . .” Đường Hiên chớp mắt nhìn Tô Ngọc.
“Các nàng để ý ngươi.” Tô Ngọc khẳng định nói.
“Nếu là ngươi thì sao?” Đường Hiên nhìn Tô Ngọc hỏi.
“Ta sẽ nói cho các nàng biết ta đã kết hôn rồi.” Tô Ngọc nghiêm túc đáp.
“Với ai?” Cái đuôi Đường Tiểu Lục nhanh chóng vểnh lên trời.
“Với ngươi.” Đại Hùng cười ha ha, rất thông minh trả lời vấn đề trẻ con của Đường Hiên.
Mèo trên cửa sổ trợn mắt, hai người thật nhàm chán!
Ngày hôm sau, Tô Ngọc liền dẫn người đến thành Đông, tiếp nhận đồ cổ trong tay Trương viên ngoại.
Lần đầu tiên làm ăn lớn như vậy, nhưng tâm tình không quá kích động.
Tiểu Hiên sắp đi rồi.
Buổi tối đi ngủ, Tô Ngọc nằm thở dài trên giường.
Ngoài phòng, mưa phùn lâm râm, trong không khí có chút lạnh.
“Hắt xì!” Đường Hiên ở sau tấm bình phong tắm rửa xong, bọc mình thành con thỏ rồi nhảy lên giường, tiến vào trong lòng Tô Ngọc mà run run.
“Lạnh muốn chết, sao nước tắm hôm nay lạnh như thế, hắt xì!” Đường Hiên dùng tay chân quấn trên người Đại Hùng.
Tô Ngọc vội vàng đưa tay ôm lấy tiểu thiếu gia, sờ sờ, sửng sốt: Không. . . Không mặc quần áo?
Đây là cái tình hình gì?
Đường Hiên ôm Tô Ngọc rùng mình mấy cái, cảm thấy có chút bình thường trở lại, vì thế muốn bò từ trên người hắn xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Cổ họng Tô Ngọc khàn khàn, ôm chặt y.
“Hả?” Đường Hiên nghi hoặc, còn muốn làm gì? Đột nhiên cảm thấy cái kia của Đại Hùng. . . mà còn. . . Chính mình không mặc quần áo!
Mặt đỏ lên trong chớp mắt, hiện tại phải. . . phải làm sao bây giờ?
Đá bay Đại Hùng sao?
Nhưng rõ ràng là mình không mặc quần áo mà chạy vào trong lòng người ta. . .
Nhưng mình không cố ý!
Lúc mặt Đường Hiên đỏ tới mức chín, đột nhiên cảm thấy tay Đại Hùng vốn để trên lưng mình đang từ từ trượt, lưng, eo, sau đó. . . dưới lưng. . .
Vì thế cả người Đường Tiểu Lục đều cứng đờ. . . Muốn chết mất!
Tô Ngọc vốn ngốc, nhưng cũng biết nếu người mình thích chạy vào lòng mình với thân thể trần truồng, không phải ám hiệu thì là gì?
Đưa tay sờ dưới thân y, thì ra Tiểu Hiên cũng có cảm giác.
Đường Hiên bị hắn để nằm ngửa trên giường, cả người đã sớm lộ ra màu hoa đào, mắt ẩm ướt, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn đơn dưới thân, âm thanh từ miệng như vỡ vụn từng tiếng.
Mình xem tập tranh kia không ít, nhưng chỉ xem mà thôi, tối đa là tự mình . . . Cái kia. . . Tay. . . Mà lúc này. . . Nơi đó. . . Là tay hắn. . .
Vì thế từng đợt từng đợt ***, lý trí từng chút từng chút mà bị dục vọng chiếm giữ.
Đột nhiên cảm thấy trước mắt là màu trắng xóa.
Nhìn bộ dáng diễm lệ Đường Hiên trong tay mình lên đỉnh, Tô Ngọc cúi người nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của y.
Đường Hiên vốn đã choáng váng, bị Tô Ngọc hôn, trong đầu đột nhiên oanh một tiếng nhớ ra, kế tiếp, là . . . là phải. . .
Không thể nào, đau chết người đó!
“Ta mệt!” Đường Hiên lâm trận bỏ chạy, túm chăn bao lấy mình.
“Tiểu Hiên. . .”
“Không cho nói.” Đường Hiên cắt ngang hắn: “Nói nữa thì ngươi tới thư phòng ngủ đi!”
“Tiểu Hiên. . .” Tô Ngọc thở dài, nằm nghiêng bên cạnh y: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Đường Hiên nằm trong chăn một lát, cảm thấy tim đã đập yên ổn một chút.
Vì thế cảm thấy vừa rồi mình. . . không có lương tâm.
Cái kia. . . Hiện tại Đại Hùng rất khó chịu?
Tay. . . Tay cho hắn dùng một chút vậy.
Có phần xấu hổ, nhưng tay vẫn lộ ra ngoài.
Sau đó cảm thấy được tay mình bị người cầm, sau đó. . .
Cả hai người trong và ngoài chăn, mặt đã cực kỳ hồng, cực kỳ hồng.