Nhìn đến thảm trạng của dân chúng bên ngoài, không phải không lo lắng, nhưng mà thật sự không đành lòng, cũng không thể để Chu Mộ lấy mệnh đi mạo hiểm, xét đến cùng, chính mình cũng bất quá chỉ là một người ích kỷ, chỉ cần nghĩ đến Chu Mộ tiến vào long mạch sau đó có thể phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, cho dù có phụ cả thiên hạ hắn cũng không muốn đệ đệ bảo bối của mình gặp nguy hiểm.
“Ca.” Chu Mộ buồn rầu nói:“Ngươi thật sự không cho ta đi sao?”
“Không cho!” Chu Tử thanh âm cương quyết không thể thương lượng:“Long mạch cũng chỉ là chuyện xưa của tổ tông truyền lại, cũng không biết có đúng hay không, ngươi cái gì cũng không biết, an ổn ở tại chỗ này, chờ một năm qua đi, ta liền mang ngươi đi kinh thành tìm hắn, đến lúc đó ngươi muốn thế nào ca cũng không ngăn ngươi, được không?”
Nghe Chu Tử nhắc tới Hứa Tư Đình, Chu Mộ trong lòng hơi hơi đau xót.
Nam nhân kia luôn chỉ mặc một thân y phục màu đen cũ kĩ, còn trẻ nhưng lại nội liễm trầm mặc, trước mặt người ngoài ít cười ít nói vẻ mặt lạnh như băng, nhưng lại ở trước mặt mình cười ngây ngô như tiểu hài tử, ăn nói vụng về lại không biết nói lời tâm tình, nhưng lại thức trắng đêm canh giữ ở bên giường mình khi mình bệnh, ôn nhu tươi cười, ánh mắt sủng nịch, chính mình làm sao có thể quên.
Nhưng mà lời di mệnh của phụ thân lúc lâm chung còn văng vẳng bên tai, sinh ra là người Chu gia, thì cả đời phải hoàn thành sứ mệnh của Chu gia. Nếu vì tư tình của bản thân mà hại thiên hạ ngàn vạn dân chúng, không chỉ có tổ tiên trên trời trách phạt, sợ là ngay cả y, cũng sẽ khinh bỉ chính mình, khi hai người còn ở chung, chính mắt y thấy hắn vì dân chúng lo lắng đến mức không ngủ, vậy mà mình lại ngay tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, một mình sống tạm bợ tại nơi thôn xóm hẻo lánh này.
Buổi tối, trước khi ngủ, Chu Tử lo lắng đến phòng Chu Mộ nhìn thoáng qua, thấy y đang im lặng tựa vào bên giường đọc sách, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thay y đóng lại cửa phòng.
Chu Mộ buông sách, cái mũi có chút lên men.
Đời này có thể làm đệ đệ của ngươi, thật sự tốt lắm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tử rời giường đi tới trước cửa phòng Chu Mộ gõ cửa:“Tiểu Mộ rời giường.”
Trong phòng im lặng, một chút động tĩnh đều không có. Chu Tử nhíu mày, lại kêu vài tiếng, lại nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên mơ hồ, lập tức cả kinh trong lòng, vươn tay phá vỡ cửa phòng vọt đi vào.
“Tiểu Mộ!” Chu Tử vừa vào cửa liền thấy Chu Mộ sắc mặt trắng bệch nằm cuộn tròn ở trên giường, hoảng hốt chạy nhanh qua đem y ôm vào trong ngực:“Làm sao vậy?”
Chu Mộ lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Chu Tử hoang mang lo sợ kéo tay Chu Mộ xem mạch, sửng sốt.
Chu Mộ hít sâu, ngẩng đầu nhìn Chu Tử:“Ca.”
Chu Tử sắc mặt xanh mét, bàn tay nắm chặt khiết khớp xương trắng bệch.
Người hiểu Chu Mộ nhất từ nhỏ đến lớn chỉ có Chu Tử, mỗi lần y muốn làm chuyện xấu, biểu tình trên mặt Chu Mộ đều là cái dạng này, nhưng không có lần có thể làm cho Chu Tử cảm thấy tức giận như thế.
Chính mình vì để y không chạy trốn, nên che lại nội lực của y, vốn là một năm sau sẽ chậm rãi khôi phục, lại không dự đoán được, y cư nhiên tự mình điểm huyệt nghịch lưu tĩnh mạch giải tỏa phong ấn nội lực, làm cho kinh mạch bị hao tổn, khí huyết ngược chiều, tùy thời đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma.
“Ngươi thà rằng chết cũng không muốn sống cùng với đại ca?” Chu Tử thanh âm run run.
“Ta không muốn chết.” Chu Mộ đem mặt chôn ở trong lòng Chu Tử:“Để ta đi long mạch đi, cha nói, người Chu gia mặc kệ có bị thương cỡ nào, chỉ ngâm mình ở thánh tuyền đều có thể khỏi hẳn.”
Chu Tử trong đầu ong ong loạn thành một đống, chưa bao giờ giống như giờ phút này thống hận chính mình khi còn trẻ luôn trốn tránh cùng yếu đuối, nếu có thể, chính mình thà rằng chết vạn lần, cũng sẽ không để cho đệ đệ bảo bối thống khổ như thế này.
“Ca.” Chu Mộ nhỏ giọng kêu lên
“Ừ. Ta mang ngươi đi.” Chu Tử ôm chặt Chu Mộ, trong lòng đau như dao cắt, trốn tránh nhiều năm như vậy, vẫn là trốn không xong sao?
Trong Vô Ưu cốc, Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đi vào tiền thính đợi hồi lâu, mới gặp Vương Tuyệt sắc mặt xanh mét đẩy một cái xe lăn đi đến.
“Thật có lỗi, đã tới chậm.” Tiêu Trạch Hoàng ngồi ở trên xe lăn, cười dài hướng mọi người chào hỏi.
Nếu ngươi không dài dòng cùng ta đàm điều kiện, có thể trễ sao! Vương Tuyệt ở trong lòng chửi má nó, người này bộ dạng nhìn qua như quân tử, như thế nào khi ra điều kiện thì có thể hạ lưu như thế! Biến thái!
“Không muộn không muộn.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm sốt ruột, chạy đến trước mặt hắn:“Ngươi nói ngươi có biết vì sao sông Bạch Hà khô cạn?”
Tiêu Trạch Hoàng trừng lớn ánh mắt nhìn Lãnh Tịch Chiếu, trắng trắng mềm mềm, thật muốn chảy nước miếng …… Vì thế vươn tay muốn niết mặt y, chính là tay còn không có đụng tới, nửa đường đã bị Tây Đằng Lâm ngăn trở.
“Tiêu công tử.” Tây Đằng Lâm cười vẻ mặt uy hiếp.
Tiêu Trạch Hoàng sờ sờ cổ tay chính mình thiếu chút nữa bị bẻ gãy thực buồn bực, đầu năm nay, bên người mỹ nhân như thế nào đều có cái bảo tiêu kiêm bình dấm chua chứ.
“Biết cái gì liền mau nói đi!” Vương Tuyệt hất mũi, trong lòng tính toán chờ người này nói xong nhất định phải tìm cơ hội chỉnh chết hắn!
Tiêu Trạch Hoàng quay đầu nhìn Vương Tuyệt, vươn tay chỉ chỉ khuôn mặt của chính mình,.
“……” Vương Tuyệt thiếu chút nữa tắt thở, nghiến răng nghiến lợi bắt buộc chính mình hé ra cái khuôn mặt tươi cười:“Tiêu công tử, biết cái gì thỉnh chỉ giáo.”
Tiêu Trạch Hoàng bị nụ cười của hắn khiến toàn thân nhất run run, người này mang mặt nạ khó coi như vậy, lúc cười thì thật là khủng bố.
“Mấy năm trước ta luôn luôn ở Tây Nam hoạt động, bởi vậy đối ới Tây Nam phiên vương có chút quen thuộc.” Tiêu Trạch Hoàng nói:“Mấy tháng trước ta đến Thiên Hiệp thành tìm hiểu về long mạch góp vui, ai ngờ long mạch không tra được, lại ở Thiên Hiệp thành trong lúc vô ý gặp được Tây Nam vương Hoàng Cung Minh.”
“Cung Minh ở Thiên Hiệp thành?” Lãnh Tịch Chiếu cả kinh, Tây Nam vài năm trước đã phản loạn qua một lần, bị Hạo Dương trấn áp, tuy nói sau khi lại xét thấy đủ loại nguyên nhân không có chém tận giết tuyệt, nhưng Hoàng Thượng liền hạ thánh chỉ, không cho phép, Tây Nam vương một mình bước vào Thiên Lang quốc thổ, nếu vi phạm là tử tội.
“Ừm.” Tiêu Trạch Hoàng thực vừa lòng sự kinh ngạc trong mắt Lãnh Tịch Chiếu.
Tây Đằng Lâm bất động thần sắc đem Lãnh Tịch Chiếu che ở phía sau:“Tiêu công tử tiếp tục.”
Tiêu Trạch Hoàng nhọn nhọn lông mi:“Ta cũng hiểu được kỳ quái, liền theo dõi hắn, thẳng đến một tháng trước, ta mới trong lúc vô ý nghe lén được bọn họ mật đàm, nói cái gì Sở Vô Thiên đã muốn lợi dụng xong rồi, hiện tại thiên thời địa lợi, phải nhanh một chút khởi binh.”
“Trách không được.” Lãnh Tịch Chiếu túm túm Tây Đằng Lâm:“Ta đã nói Sở Vô Thiên sao lại có Miêu Cương cổ độc. Hắn lúc bắt cóc ta có nói qua hắn gặp được một kỳ nhân dạy hắn dùng độc…… Thì ra đều là Cung Minh thiết kế?”
“Vòng vo nửa ngày, hắn chỉ là cái quân cờ thôi?” Vương Tuyệt lắc đầu.
“Vậy này hết thảy cùng sông Bạch Hà có quan hệ gì?” Tây Đằng Lâm nhíu mày.
“Nói rồi thì ta có lợi gì?” Tiêu Trạch Hoàng nhọn mi:“Đây chính là ta lấy mệnh đổi lấy.”
“Nếu ngươi nói, ta liền mang ngươi đi gặp Hoàng Thượng.” Lãnh Tịch Chiếu nghiêm túc:“Đến lúc đó ngươi muốn cái gì, Hoàng Thượng đều đưa cho ngươi.”
“Ta không cần gặp Hoàng Thượng.” Tiêu Trạch Hoàng cười tủm tỉm.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Tây Đằng Lâm nói
Ta nghĩ muốn tiểu mỹ nhân của ngươi. Tiêu Trạch Hoàng ở trong lòng yên lặng nói.
“Vẻ mặt hạ lưu, liền biết ngươi không nghĩ cái gì tốt!” Vương Tuyệt khinh bỉ:“Ta nói cho ngươi biết, y là con trai của Lãnh Úy, vợ của Tây Xuyên vương, đệ đệ của Hoàng Thượng, độc nhất đồ đệ của Gia Cát, chính ngươi tự nhìn lại mình đi.”
“Hả, ngươi chính là Lãnh Tịch Chiếu?” Tiêu Trạch Hoàng kinh ngạc.
“Ừ, ngươi mau nói nha.” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng gấp gáp, người này thật là biết trêu ngươi mà.
“Để hắn đáp ứng ta ba cái điều kiện, ta liền nói.” Tiêu Trạch Hoàng đảo tròng mắt, chỉ vào Vương Tuyệt.
“Ta?” Vương Tuyệt trợn mắt.
Tiêu Trạch Hoàng thực trấn định gật gật đầu.
“…… Thôi thôi, ta đáp ứng ngươi.” Vương Tuyệt phất tay, nghĩ rằng hiện tại ngươi cứ tự mãn đi, xong việc lão tử cho một chén độc dược độc chết ngươi!
Tiêu Trạch Hoàng híp mắt cười:“Sông Bạch Hà bắt nguồn từ Tây Nam, nơi đó địa thế gập ghềnh nhiều khe rãnh thung lũng, Cung Minh ở ngầm an bài công trình trị thuỷ đem nước sông thay đổi huống chảy, đã muốn nhiều năm, tích lũy tháng ngày, bình thướng nhìn không ra, nhưng là hắn trước đây ngày sai người thầm chặn lại dòng chảy, vì thế nước sông hạ nguồn đều chảy về phía thung lũng rộng rãi, hạ nguồn không có, thượng nguồn khô cạn, cũng chính là đương nhiên.”
“Sau đó sẽ dễ dàng dẫn phát nạn châu chấu, hơn nữa hắn phái Sở Vô Thiên khắp nơi rải lời đồn về long mạch, chế tạo ra thiên tai nhân họa, làm cho toàn bộ Thiên Lang quốc lòng người hoảng sợ.” Tây Đằng Lâm giật mình:“Sau đó hắn liền khởi binh tạo phản, đánh bạ đương kim thiên tử trầm mê nam sắc đến nỗi người người oán trách, thật sự là ti bỉ.”
“Vương bát đản!” Lãnh Tịch Chiếu cũng căm giận.
Tiêu Trạch Hoàng bật cười, tiểu đáng yêu mắng lời thô tục…… Cũng vẫn là tiểu đáng yêu!
“Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Lãnh Tịch Chiếu nói.
“Ta biết cái thung lũng kia ở đâu.” Tiêu Trạch Hoàng nhọn mi:“Cung Minh sớm phái người âm thầm chuẩn bị tốt thuốc nổ, nổ tung hà đạo, dòng nước sẽ một lần nữa chảy tới sông Bạch Hà.”
“Làm sao?” Tây Đằng Ly cùng Lãnh Tịch Chiếu trăm miệng một lời nói.
“Vân Mộng thành, Hàn Nha sơn.” Hứa Tư Đình đẩy cửa vào nhà, dương dương tự đắc giơ lên thư trong tay:“Ngươi nói thung lũng đó, là ở đây?”
“Ngươi như thế nào biết?” Tiêu Trạch Hoàng có chút kinh ngạc.
“Gia Cát hồi âm, long mạch cửa vào là chỗ này.” Hứa Tư Đình đem thư tín đưa cho Tây Đằng Lâm.
Tây Đằng Lâm vội vàng nhìn lướt qua, hiểu rõ:“Trách không được Cung Minh muốn phái người bắt Tiểu Hủ, đến lúc đó chờ Tiểu Hủ đem hà đạo nổ tung, liền có thể nói chính mình tạo phản là thiên mệnh.”
“Nằm mơ đi.” Lãnh Tịch Chiếu mắt trợn trắng.
“Chúng ta liền đi Vân Mộng thành.” Tây Đằng Lâm nói:“Việc này không nên chậm trễ, càng nhanh càng tốt.”
“Ừ, chúng ta ngày mai xuất phát.” Hứa Tư Đình gật đầu:“Ta đi nhìn xem Tiểu Hủ.”
Phương Hủ đang ở trong phòng khắc tượng gỗ, nghe Hứa Tư Đình nói xong, gật gật đầu:“Được ta đi.”
Hứa Tư Đình túm lấy tay Phương Hủ thủ mạch, sờ sờ đầu nó:“Không cần nội lực, có thể đi vào long mạch sao?”
“Không biết, thử xem đi.” Phương Hủ cười cười, mấy ngày nay ở chung, Hứa Tư Đình đối với mình không tệ, trong lòng cũng có chút muốn giúp hắn.
“Ngoan.” Hứa Tư Đình gật gật đầu, nhìn xem người gỗ trong tay Phương Hủ:“Ai đây?”
“Ngươi nhìn không ra sao?” Phương Hủ thực thất vọng, đẩy đẩy hắn:“Người ngươi biết đó!”
Hứa Tư Đình cau mày, nghĩ nghĩ, thử nói:“Cha ngươi?”
“Ta đã nói mà, xem ra vẫn là rất giống.” Phương Hủ vui vẻ tiếp tục khắc.
Hứa Tư Đình nhìn xem tượng người gỗ quái mi quái mặt kia, nghĩ đến biểu tình Tây Đằng Ly sau khi nhìn thấy nó…… Chắc mắc cười đền chết mất.