Nhất Mộng Phong Lưu

Chương 4: Chương 4: Giao lưu khoa Văn




Đang đắm chìm trong giấc ngủ êm ái, bên má đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa, Thẩm Ngọc đưa tay lên gãi gãi, miệng lẩm bẩm:

“Hôm nay tớ mệt lắm, cậu chạy một mình rồi tiện thể mua thức ăn sáng cho mọi người luôn đi.”

“Đét!”

“Dậy!”

Bị vỗ đùi một phát mạnh, cô phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, mặt nhăn như khỉ ăn ớt trừng trừng Mạc Lệ Châu.

“Nhờ có một bữa thôi mà làm gì ghê vậy. Đau muốn chết.”

“Hôm khác thì không sao, nhưng hôm nay thì không được.”

Mạc Lệ Châu vừa đưa bàn tay thon dài hất mái tóc dài được chải chuốt tỉ mỉ từ sáng tới giờ ra sau vai vừa tỏ ra thần bí nói.

“Đúng đấy tiểu Ngọc, hôm nay là ngày đặc biệt nha.” Tiểu Muội đang chỉnh sửa bộ đồ đẹp trên người cũng ngước mặt lên nói.

Thẩm Ngọc nhìn ba cô bạn cùng phòng từ trên xuống dưới, cơn buồn ngủ cũng tan biến, vẻ mặt hiện lên sự tò mò:

“Uây, có chuyện gì đang xảy ra mà chỉ mình tớ là không biết vậy?!”

Mạc Lệ Châu đưa tay kéo cô đứng dậy, vừa đẩy vào phòng vệ sinh vừa thao thao bất tuyệt:

“Hôm nay là ngày giao lưu của khoa Văn trường mình với khoa Văn của trường đại học H đó. Các sinh viên khoa Văn bên kia toàn trai đẹp gái xinh không nha.”

“Ủa? Ủa? Không phải là chủ nhật tuần sau sao?” Thẩm Ngọc đơ ra, chớp chớp mắt nói.

“Bữa bọn này thấy cậu mê chơi game mà bỏ bê bạn bè nên mới troll cậu đó. Nào, mau thay bộ đồ đẹp nhất đi, hôm nay ba đứa này sẽ làm nền cho cậu. Nhớ phải săn bắt được anh chàng đẹp trai nhất khoa Văn bên đó đấy.”

Mạc Lệ Châu, tiểu Muội và tiểu Âu khoác vai nhau ăn ý cười nói. Ở chung phòng gần hai năm, bọn họ đều biết Thẩm Ngọc luôn đợi chờ lời hứa của cậu bạn trai thân mai trúc mã hồi nhỏ, nhưng đã gần chín năm rồi, nếu có tâm thì người ta đã quay trở về tìm cô rồi. Thanh xuân chỉ có một lần trong đời, giờ không yêu đương một chút, sau này ra trường bận rộn với công việc, làm sao còn vui vẻ vô tư hưởng thụ tình yêu như bây giờ.

Thẩm Ngọc đương nhiên hiểu được tâm ý của ba người, lập tức bày ra vẻ chịu thua, giơ hai tay đầu hàng nói:

“Tiểu Ngọc nhi xin tuân mệnh.”

Vật lộn mãi, thay hết năm bộ mới được thông qua, Mạc Lệ Châu biết tính cách cô hơi mạnh mẽ nên yêu cầu thay bộ váy đen, áo len trễ một bên vai, chân đi giày sandal, cột hai lọn tóc bên tóc mai, còn lấy kẹp uốn cong hai dây tóc xã hai bên má, thoa một lớp son anh đào, rồi một lớp son dưỡng.

“Hoàn tất. Chậc chậc, kiểu này thì vừa hiền thục vừa dễ thương, còn pha thêm một chút dụ hoặc. Ba chúng ta đã dốc hết vốn cho cậu rồi đấy, còn không câu được...hừ! Chờ đại hình xét xử nghe chưa.”

Thẩm Ngọc liếc mắt, khóe môi khẽ nhếch:

“Như vậy đúng không?”

“Quăng mị nhãn rất tốt, có điều sai đối tượng rồi. Bọn này đã hack miễn dịch.” Tiểu Âu nhe răng cười.

“Thôi, mau đi thôi. Sắp đến giờ rồi.”

Cả bốn người liền vui vẻ đi ra khỏi ký túc xá, đang đi tới địa điểm giao lưu, Mạc Lệ Châu đột nhiên lên tiếng:

“Tiểu Ngọc đi đầu đi, ba tụi này đi đằng sau.”

“À! Đúng rồi, trong phim không phải Boss hay sếp lớn đều đi đầu hay sao. Hôm nay ba tụi này sẽ phủng tiểu Ngọc lên trời.” Tiểu Muội lùi bước ra sau, đứng ngang với Mạc Lệ Châu và tiểu Âu.

Thẩm Ngọc nhìn cả bọn đang sàn sàn đi với nhau đột nhiên còn mình cô, thật sự không biết sao ba cô bạn lại nghĩ ra cái cách này. Coi quá nhiều phim thần tượng cũng không tốt đâu. Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Ngọc chỉ có thể hít sâu một hơi, ưỡn ngực đi đầu.

Bốn người bọn họ đang đi tới, mọi người trong khoa Văn đang nói chuyện với nhau đều không tự chủ được dừng lại ngắm nhìn, có vài nhóm người ghé tai nhau vừa nhìn bọn họ vừa nói cười, không ít nam sinh tỏ vẻ hứng thú đánh giá nhóm F4 kiểu nữ sinh này.

Bởi vì đi đầu, Thẩm Ngọc phải hứng chịu nhiều ánh mắt soi mói nhất, cô âm thầm nói:

“Nỵ sắp gồng không nổi vẻ mặt bình thản nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.