Nhất Mộng Tiêu Dao

Chương 1: Chương 1: Vang danh thành Đông An




Thành Đông An là một thành trì ở một vùng hẻo lánh phía đông đại Nguyên quốc, nhân khẩu chỉ khoảng hơn 8 triệu dân, so với các thành khác của đại Nguyên thì là vô cùng ít ỏi. Tương truyền hơn mấy ngàn năm trước đây, nơi này vốn không hề có người sinh sống. Nhưng trong một lần không biết do đâu, đại hồng thủy từ đông hải bỗng tràn vào, tàn hại sinh linh ở đây, đến khi nước rút đi,chỉ để lại ở đây một bức tường cao bằng đất đứng sừng sững, từ đó nạn dân bốn phương nương theo đó mà xây thành lập ấp. Thành cao hơn 10 trượng, chỉ có 3 cổng, vì một mặt tựa hoàn toàn vào núi Danh (Danh Sơn), nhìn toàn cục là một tòa thành dễ thủ khó công, dân chúng an bình sống đời đời vô lo, vô nghĩ.

Hôm nay là một ngày như mọi ngày ở Đông An thành, tiếng ồn ào náo nhiệt của dân chúng, tiếng xe ngựa qua lại trên đường, tiếng kèn sáo của đoàn tân lang đang rước dâu, tất cả cộng hưởng tạo thành không khí yên bình đến lạ. Vì đến lúc này cả đại Nguyên đang rục rịch chuẩn bị cho chiến sự sắp nổ ra, nên cái yên bình nơi này mới thật là hiếm thấy. Cũng vì vùng này nằm ở tận cực đông, nói đến chiến tranh muốn tới được nơi này thì cũng phải càn quét hết cả Đại Nguyên thì họa may.

Bên trong một phủ đệ cũng không quá lớn, đề hai chữ “Lê Gia” râm rang là tiếng học trò đang đồng thanh đọc theo lão sư đang nhắm nghiền hai mắt, tay cầm cuốn sách đung đưa theo từng câu chữ. Bên dưới là tám chú nhóc, khoảng hơn 10 tuổi nhìn cách ăn mặc thì cũng biết là con nhà khá giả, đang ngân nga theo từng câu của lão sư.

Đúng lúc mọi người đang say mê, thì từ ngoài cổng tiếng đập cửa dồn dập cùng với tiếng hét của một gã người làm Lê gia.

“Lão gia, phu nhân, không hay rồi, không hay rồi”

lúc này một người làm khác ra mở cửa cho hắn

“yên lặng một chút, lão sư đang dạy học, có chuyện gì vào gặp lão gia rồi nói”

Hắn tức tốc lách qua người gã người làm vừa mở cửa cho mình, coi như không nhìn thấy rồi chạy vào trong.

“Tiểu thất, có chuyện gì? không thấy nhà này có người đang học sao?” Lúc này có âm thanh của một phụ nữ nhìn đã ngoài 40 tuổi, chính là Trịnh Thu Lan phu nhân của Lê Kiệm gia chủ Lê gia. Gương mặt tuy đã lưu lại những dấu vết của thời gian, nhưng nhìn qua cũng biết thời trẻ bà cũng là một mỹ nhân.

“Phu nhân, không hay rồi, thiếu gia lại tới nhà Cao gia cầu thân, con không đuổi theo kịp, nên chỉ có thể quay về báo với người, phu nhân tìm cách qua đó giải quyết, chứ nếu không sẽ không chỉ như lần trước đâu”.

“Hay cho tên hài tử này, lần trước bị đánh cho thừa sống thiếu chết mà vẫn không chịu tỉnh ngộ ra” Trịnh Thu Lan nhăn mặt bất đắc dĩ mà nói “ngươi tới hậu viện mà tìm lão gia báo với lão ta, ta đi tìm vài tên gia đinh qua đó trước”.

Tiểu thất gật đầu rồi lại chạy một mạch tới hậu viện tìm gia chủ. Gia chủ Lê gia là một lão nhân tuổi gần ngũ tuần, vì không thi đỗ tú tài, nên mới nối nghiệp mấy đời Lê gia để lại. sau khi nghe Tiểu thất trình bày đầy đủ đại ý, lão chỉ thở dài:

“Bao nhiêu sách thánh hiền, bao nhiêu vốn liếng chỉ để thành một tên không ra gì” Nói rồi lão tức giận đứng dậy rồi bước thật nhanh, theo phía sau là Tiểu Thất.

Lúc này tại Cao gia, vốn kín cổng cao tường. Bên ngoài có bốn tên gia đinh trên tay mỗi người cầm một cây gậy đen, chỉ tay về phía thanh niên mặc áo xanh đang ra sức kêu gào.

“Lê thiếu gia ơi Lê thiếu gia, tiểu thư chúng ta đã nói không muốn gặp ngươi rồi, lần trước ngươi ăn đòn còn chưa đủ hay sao mà nay còn tới đây?” Một tên gia đinh lên tiếng.

Mặc kệ lời nói đó, tên áo xanh kia vẫn cứ la hét “Nhược Lan muội, muội mà không ra gặp ta, ta sẽ nói cho cả thành Đông An biết chính muội đã rình ta lúc ta đang tắm, Nhược Lan muội….”.

Lúc này cánh cổng Cao gia vốn đang đóng kín bỗng có tiếng mở cửa thật mạnh, theo sau đó là tiếng của một nữ tử thân mang một bộ bạch y, tuổi chỉ khoảng 18, gương mặt xinh xắn, lanh lợi.

“Tên chó chết nhà ngươi, ai thèm nhìn ngươi tắm? đừng có ở đó nói xằng bậy, có tin còn mở miệng mạo phạm bổn cô nương, ta cho người bẻ gãy tứ chi, chọc mù hai mắt nhà ngươi ngay tại đây không?”.

“Nhược Lan muội, cuối cùng muội cũng ra rồi. Ta đâu có nói sai đâu chứ, lần đó rõ ràng muội đã nhìn thấy hết thân thể tráng kiện này, ta vốn thủ tiết để dành nó cho tân nương vào đêm động phòng, giờ muội không làm nương tử của ta thì ta chỉ còn biết tuẫn tiết ở đây”.

Vừa nói hắn vừa lắc đầu rồi lại tới tặc lưỡi, tỏ vẻ như bi thương thống khổ lắm. Hắn là Lê Lâm, là con trai độc nhất của Lê lão gia Lê Kiệm. Khắp thành Đông An vốn từ lâu đã vang tiếng. Từ kết bè kết phái đánh nhau, rồi uống rượu say làm đủ trò đồi bại. Có lần hắn uống say, đi nhầm vào phòng một khuê nữ rồi nằm ngủ như không có gì, khiến người ta tí nữa đã phải tự vẫn để giữ gìn trinh tiết, cũng có lần hắn uống say tới nỗi từ tửu lầu về nhà hắn từ từ cởi hết cả y phục trên người, khiến thiên hạ một phen được đại khai nhãn giới. Ngoài uống say sinh tật ra hắn còn nổi tiếng là một tên thích ăn vạ, và bám đuôi dai dẳng không buông, xui xẻo cho tiểu thư khuê các nào bị hắn nhìn trúng, hắn cứ sẽ bám theo mãi đến khi đối phương chịu không nổi nữa phải báo quan, khiến cho Lê gia cũng tốn kém không ít sau mỗi lần như vậy. Nổi tiếng là trêu hoa ghẹo nguyệt, đồi bại là thế, vậy nhưng tình trường của hắn cũng chưa trải qua nhiều, mặc dù tướng mạo hắn cũng được xếp vào hàng tứ đại mỹ nam của Đông An Thành, cộng thêm gia thế cũng không tầm thường, thế nhưng hung danh của hắn chỉ cần nghe qua là bao nhiêu cô gái đều chạy mất dép.

Số là lần đó uống say, hắn đi nhầm kiểu gì lại đi tới một khe suối nhỏ ở Danh Sơn sau thành. Rồi cũng không hiểu tại sao mà hắn có thể tưởng rằng mình đang ở nhà và con suối này là cái hồ nước hậu viện nhà hắn.

Thế là hắn cởi bỏ toàn bộ rồi nhảy xuống tắm thản nhiên, với người Lê gia thì không lạ gì sở thích này của hắn, hầu như lần nào uống say về đều như vậy cả.

Trong lúc hắn đang thả mình để dòng suối cuốn trôi mãi tận đâu, thì tiếng hét của một nữ tử làm hắn giật mình tỉnh lại, nhìn lại thì thấy một cô nương đang đứng trên bờ hoàn toàn chết trân nhìn chằm chằm vào hắn. Rồi hắn lại cái bộ dạng trần truồng đó leo lên bờ, một mực đuổi theo để xem xem người con gái đó là ai. Khung cảnh đó khỏi phải nói, thật xứng với tiếng tăm lừng lẫy của hắn.

Biết không thể đuổi kịp, hắn mới đi ngược lại dòng suối tìm lại quần áo vương vãi khắp nơi, rồi quay về. Sau đó tìm hiểu đủ chỗ thì mới biết đó là Nhị tiểu thư của Cao gia, thế là nhị tiểu thư Cao Nhược Lan xui xẻo lại lọt vào tầm mắt của hắn.

Cách đây 1 tuần, hắn đã tới Cao gia một lần, cũng cái bộ dạng như vầy đứng trước cửa Cao gia mà gào tên Cao Nhược Lan, rồi còn khẳng định sẽ tới hỏi cưới nàng. Nhưng chuyện còn chưa thành thì hắn đã bị Cao Nhược Lan dẫn theo một đám gia đinh đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Sau lần đó Cao gia và Lê gia cũng một phen mâu thuẫn, sau khi Cao gia bồi thường một khoảng, rồi lôi Cao Nhược Lan ra răn đe một trận thì mọi chuyện mới êm xuôi. Thế là tới hôm nay, trong lúc đi ngoài phố với Tiểu Thất, hắn vô tình thấy Cao Nhược Lan đi ngang qua trước mặt, vậy là hắn lại đuổi theo, rồi dẫn đến tình huống như bây giờ.

“Lê Lâm, nói cho ngươi biết. Cao Nhược Lan ta dù có chết bị đày xuống 18 tầng địa ngục thì cũng không bao giờ gả cho loại cặn bã như ngươi” Cao Nhược Lan vừa nói vừa xoắn tay áo như chuẩn bị ra tay.

“Nhược Lan à, mặc dù ta ở thành Đông An cũng có chút tiếng tăm không tốt. Nhưng tựu chung ta vẫn là kẻ son sắt một lòng thủy chung, có trời xanh làm chứng, Lê Lâm này đầu đội trời chân đạp đất, nếu lấy được nàng sẽ cúc cung tận tụy với nàng cả đời”.

“Đùng…” Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên một đạo thiên lôi xé ngang qua bầu trời trên đỉnh đầu hắn như lão thiên muốn nói “còn mở miệng nữa ta đánh chết ngươi”.

Hết thảy mọi người đều giật cả mình.

“trời xanh có mắt, Lê Lâm, xem ra hung danh của ngươi đã thấu tận trời xanh, đến lão thiên cũng muốn đánh chết ngươi” Cao Nhược Lan xông ra trước mặt mấy tên gia đinh bộ dạng hung dữ nói.

Lê Lâm một vẻ ngơ ngác nhìn lên trên đỉnh đầu nơi đạo thiên lôi vừa đi qua, hắn thầm nghĩ không lẽ đến ông trời cũng cảm thán với hắn sao? nhưng hắn luôn cho là những việc hắn làm trước nay đều rất đúng chừng mực, chưa hề thương thiên hại lý.

Đúng lúc này một vị phu nhân trên thân vận một bộ bạch y, dẫn theo phía sau hơn chục tên gia đinh đang tức tốc chạy tới. Vừa thấy Lê Lâm thì đôi mắt sáng quắt lên, còn Lê Lâm thì vừa thấy vị phu nhân kia liền mặt mày biến sắc, toang bỏ chạy.

“Đứng lại đó tên bại hoại chi tử nhà ngươi, ngươi còn muốn làm mất mặt Lê gia tới bao giờ nữa?” lời nói này là của Trịnh Thu Lan, là mẫu thân sinh ra Lê Lâm.

“Mẹ, con..” Lời còn chưa kịp nói hết thì Trịnh Thu Lan và đám gia đinh tức tốc đứng vây quanh Lê Lâm lại, nhìn thì có vẻ như sắp bắt hắn về chịu tội, nhưng ai cũng biết là đang ra sức bảo vệ hắn.

“Đi về, lần này xem cha ngươi có lăng trì ngươi hay không?” Mẹ hắn còn ra bộ nghiến răng trách mắng.

“Dì lan” tiếng gọi này là của Cao Nhược Lan, vốn không ưa gì Lê Lâm, nhưng mẫu thân nàng và Trịnh Thu Lan là tỷ muội từ nhỏ lớn lên bên nhau, nên tự nhiên tình cảm sâu đậm. Sau này dù gả vào hai nhà khác nhau, nhưng vẫn thường qua lại. Nên đối với Trịnh Thu Lan, Cao Nhược Lan luôn tỏ ra hiếu kính bảy phần.

“Nhược Lan, hài từ không ra gì, lần này lại làm con sợ rồi, nể mặt Lê gia và Cao gia thâm tình nhiều năm, ta và mẹ con cũng là chỗ quen biết, lần này bỏ qua đi, ta sẽ về dạy bảo lại nó”.

Lời này nói ra thật bất đắc dĩ, thân là trưởng bối mà giờ phải xuống nước để xin người ta bỏ qua. Nhưng ai bảo bà là mẹ của một tên không ra gì.

Cao Nhược Lan chỉ còn biết thở dài, dẫu biết là dù Lê gia có phạt kiểu gì thì rồi tên này cũng sẽ lại ngựa quen đường cũ, khắp thành Đông An hai chữ “Lê Lâm” đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người. Nam phụ lão ấu ở thành này đều ít nhất một lần nhìn thấy hay nghe nói qua về một “việc tốt” mà hắn làm. Nhưng rồi cũng phải cho Lê phu nhân mặt mũi.

“Được rồi, lần này đã có Dì Lan tới, ta tạm tha cho ngươi, nếu còn đi khắp nơi ăn nói lung tung nữa thì không cần ta ra tay, lão thiên sẽ đánh chết ngươi”.

Nghe tới đây Lê Lâm mặt khẽ biến sắc, không lẽ lão thiên muốn đánh chết hắn thật? biểu hiện của lão lúc nãy có vẻ như không thể dung túng cho hắn nữa. Hắn lắc đầu thở dài một hơi.

“vốn tưởng một tấm chân tình sẽ được nàng hiểu, nào ngờ nàng cũng như đám phàm phu tục tử kia. Nhưng không sao, ta vẫn sẽ chờ nàng. Xuân qua đông đến hạ tàn, sẽ có ngày nàng sẽ hiểu lòng ta”.

Nói rồi hắn quay đi, bộ dạng dứt khoát như vừa mất đi thứ quan trọng nhất trong đời. Nhưng đám gia đinh Lê gia thì đều to nhỏ cười thầm. Màn kich này Lê thiếu gia của bọn hắn đã diễn không biết bao nhiêu lần, trước mặt không biết bao nhiêu cô gái rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.