Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 15: Chương 15




“Ta không đồng ý!” Sau khi nghe được quyết định của con gái, An lão gia tức giận từ trên giường bật dậy, “Hôn nhân đại sự đâu có thể làm càn như vậy.”

An Nguyễn Nguyễn ngạc nhiên: “Làm càn gì chứ? Không phải cha muốn con thành thân à? Bây giờ con bằng lòng thành thân, sao cha lại không chịu hiểu?”

“Cha hy vọng con gả cho một người tốt. Nhưng hắn là một…hắn là một…” An lão gia chỉ vào Ôn Hạc Hiên, có giận bao nhiêu vẫn không thể thốt ra hai chữ “tên ngốc”.

Ôn Hạc Hiên thấy Ôn lão gia nhìn mình, hắn lập tức cười tươi: “A Hiên thích tiểu thư.”

An lão gia càng kích động hơn: “Con nhìn hắn, con nhìn hắn đi, hắn như thế này cha thà con ở cùng tiểu tử Thư gia kia.”

“Liên quan gì đến Thư nhị.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Cha, cha xem con người A Hiên tuy ngốc nhưng hắn đối với con rất tốt, hơn nữa chỉ cần hắn ngốc như vậy thì vĩnh viễn không có khả năng phản bội con.”

An lão gia không bị nàng lừa: “Chẳng phải con nói hắn sẽ không như thế này mãi sao? Vậy hắn khôi phục trí nhớ rồi thì thế nào?”

Thì đương nhiên lập tức đá đi rồi, con cũng không phải thật sự muốn gả cho hắn. Trong lòng An Nguyễn Nguyễn nghĩ vậy, ngoài miệng nàng lại đẩy Ôn Hạc Hiên tới trước mặt cha nàng: “Cha xem, nếu A Hiên khôi phục trí nhớ, dáng dấp này còn không thể làm con rể của cha sao? Lẽ nào hắn không đẹp hơn những người cha từng giới thiệu cho con à?”

Ôn Hạc Hiên tưởng rằng An Nguyễn Nguyễn đang khen mình, hắn lên tiếng: “Tiểu thư đẹp hơn A Hiên.”

An Nguyễn Nguyễn nghe được liền cười tươi, An lão gia trừng mắt liếc nàng, nói sâu xa: “Đẹp có thể làm cơm ăn à? Cha hy vọng con tìm được một người chững chạc đáng tin cậy, thế thì lỡ như sau này cha mất…”

An Nguyễn Nguyễn ngắt lời ông, có chút tức giận: “Cha, con không cho phép cha nói những lời này.” Nàng ngồi xuống bên cạnh An lão gia, ôm lấy cổ cha mình làm nũng, “Cha sẽ sống lâu trăm tuổi, con gái đi rồi cha cũng không thể đi.”

An lão gia nghe được nửa câu đầu trong lòng rất hưởng thụ, chờ sau khi nàng nói xong nửa câu sau thì ông liền thay đổi sắc mặt: “Bừa bãi, con trù cha con à, muốn để cha con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có cửa đâu.”

An Nguyễn Nguyễn nghe được có chút bùi ngùi. Ban đầu khi nàng mới xuyên qua, lúc đó tuổi tác của An lão gia còn không lớn bằng tuổi thực tế của nàng, bảo nàng gọi cha thật là khó mà thốt ra miệng. Nhưng vào lúc đó An lão gia và An phu nhân thật lòng thương yêu nàng, để nàng cảm nhận được tình thân mà nàng thiếu thốn từ nhỏ. Trong mấy năm An phu nhân qua đời, An lão gia đem phần yêu thương thê tử bù lại trên người nàng.

“Con gái chỉ là muốn luôn ở bên cha mà thôi.” An Nguyễn Nguyễn cọ cọ cánh tay cha nàng, cười hì hì nói, “Hơn nữa có cha ở đây mới không có ai dám bắt nạt con gái.”

An lão gia lắng nghe trong lòng thoải mái, giọng nói mang theo chút đắc ý: “Nếu biết thì tại sao còn muốn chọc giận cha con hả? Mỗi ngày ở bên ngoài bêu xấu thanh danh của mình.”

An Nguyễn Nguyễn cười gượng: “Cha đều biết à?”

An lão gia liếc xéo nàng, tức giận nói: “Vô nghĩa, con thật sự cho rằng những chiêu trò của con có thể lừa được cha à.”

An Nguyễn Nguyễn hơi giật mình: “Vậy nếu cha biết hết rồi sao còn để mặc con?”

An lão gia nghiêm túc nói: “Cha chỉ nghĩ nếu có người không để ý tới những lời đồn về con, vẫn bằng lòng cưới con, vậy có lẽ là thật lòng thích con, cho nên cha để mặc con. Xem ra tiểu tử Thư gia quả thật không tệ, những người khác, hầy, thì không giống vậy.”

An Nguyễn Nguyễn nói: “Sao cha còn nói tới Thư nhị.”

An lão gia nhìn Ôn Hạc Hiên vẫn lắng nghe bọn họ nói chuyện chẳng nói lời nào, ông hỏi: “Con thật lòng muốn gả cho hắn ư? Con thích hắn chỗ nào?”

An lão gia trái lại không hoài nghi chuyện con gái mình có thích Ôn Hạc Hiên không, dù sao trong thời gian gần đây, con gái đi đâu cũng dẫn theo tên ngốc này, trước kia ông chưa bao giờ thấy con gái có kiên nhẫn như vậy đối với nam tử nào. Ngay cả hồi trước khi tiểu tử Thư gia ở lại trong phủ, cũng không thấy nàng đến thăm y mỗi ngày.

An Nguyễn Nguyễn nhìn dáng vẻ tính toán cân nhắc của cha, trong lòng nói con đương nhiên không phải thật lòng muốn lấy hắn, đây không phải là đang ức hiếp tên ngốc sao? Vả lại, lỡ như hắn có thê tử thì sao? Con chẳng phải trở thành kẻ chia rẽ vợ chồng người ta à? Con mượn hắn chặn lại cha, dù sao mối hôn nhân này cũng không phải làm ngày hôm nay, để sau này mới tính tới.

Nhưng câu trước đó của cha nàng lại khiến nàng hơi do dự có nên lừa cha không.

Ôn Hạc Hiên thấy An Nguyễn Nguyễn không nói gì, hắn chủ động nói với An lão gia: “Tiểu thư thích A Hiên, A Hiên cũng thích tiểu thư, thích tiểu thư nhất.”

“Ừ, A Hiên nói phải.” Nghe Ôn Hạc Hiên nói An Nguyễn Nguyễn không còn do dự nữa, nàng nói với cha, “Con thật sự muốn gả cho hắn, cho nên ngày mai cha không cần dựng đài, cha hãy chọn ngày tốt trước đi, sau đó chuẩn bị kén con rể ở rể. Về phần con gái, đương nhiên trước khi thành thân con phải chơi cho đã.”

Nàng nói xong thì kéo Ôn Hạc Hiên ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại thì nàng ở trong viện lớn tiếng hô lên: “Lan nhi, Tiểu Hòa Tử, giúp chủ tử các ngươi thay y phục đi, chúng ta đi dạo thanh lâu!”

An lão gia ở trong phòng nghe được suýt nữa tức đến ngất đi, sau đó ông không nhịn được bật cười: “Cũng không biết giống ai.”

Nàng vào phòng mình, nhìn thấy An Tiểu Cẩm đang xếp chăn đệm cho mình, nàng nói: “Tiểu Cẩm đừng làm nữa, tiểu thư đưa em đi chơi ~”

“Hả?” An Tiểu Cẩm tỏ vẻ “Tiểu thư không lo lắng lão gia thần chí mơ hồ ư”, “Tiểu thư cô đừng quá đau lòng, lão gia là một người rất lương thiện, khẳng định…”

“Cha ta hoàn toàn không sao.” Khi An Nguyễn Nguyễn tiến vào phòng An lão gia lần nữa thì nhìn ra được cha nàng giả vờ. Có điều nàng cũng thường xuyên làm bộ ngã bệnh giả vờ khó chịu khóc lóc lừa cha, nàng không giận ngược lại có nhận thức mới về cha, thực sự không ngờ cha nàng cũng biết chơi trò này.

An Tiểu Cẩm hồi lâu sau mới có phản ứng: “Lão gia thế mà vì khiến tiểu thư thành thân mà lừa tiểu thư lo lắng.”

“Cho nên ta cũng lừa cha, nói ta muốn gả cho A Hiên.” An Nguyễn Nguyễn ngừng động tác tìm áo, từ sau lưng khoác vai Ôn Hạc Hiên, vẻ mặt nghiêm túc trêu chọc An Tiểu Cẩm, “Tiểu Cẩm, sau này không thể gọi A Hiên là Ôn công tử nữa, phải gọi là cô gia.”

“Cô gia gì?” Lâu Tâm Nguyệt vừa vào phòng nghe được câu này, nàng ấy nghi hoặc nói, “Nguyễn Nguyễn, cha cô sao rồi?”

“Không có gì, giả vờ thôi.” An Nguyễn Nguyễn đẩy đi một đống người, “Các người mau đi thay y phục đi, giờ đã tối rồi.”

Nàng vừa ngẩng đầu cũng thấy Thư Minh Húc đến, bèn hô lên: “Thư nhị, huynh cũng phải đi đó.”

Dưới ánh đèn lờ mờ, Thư Minh Húc gật đầu với nàng: “Được.”

Thời tiết đã vào hạ, mọi người thay y phục hè mỏng. Gió đêm mát rượi thổi trúng ống tay áo tung bay. Bọn họ một hàng bảy người đi trên đường thành Phú Dương vào ban đêm, người đi đường luôn quay đầu liếc nhìn họ. Bọn họ lại như không cảm thấy, chỉ thưởng thức thành Phú Dương dưới bóng đêm.

An Nguyễn Nguyễn đã thăm dò trước, thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành chính là Bách Phương Lâu ở ngõ Miên Liễu, cô nương ở đây không chỉ xinh đẹp tựa tiên nữ, mỗi người đều có sở trường về cầm kỳ thư họa. An Nguyễn Nguyễn mặc nam trang cầm cây quạt, vừa mới tiến vào mùi son phấn còn phả vào mặt. Nàng hơi nhíu mày nhưng ý cười vẫn luôn ở trên mặt.

Một nữ tử đi lên nói: “Ồ, mấy vị công tử này ai ai cũng đều tuấn tú, ta thật là chưa từng gặp, là khách quý lần đầu tới đây sao?”

An Nguyễn Nguyễn cười nói: “Đúng vậy. Mấy huynh đệ chúng ta trên đường du sơn ngoạn thủy tới đây, nghe nói trong Bách Phương Lâu không chỉ có tiên nữ nghiêng nước nghiêng thành, còn có thể nghe được âm tiên?”

Nữ tử kia lắng nghe lời nói của An Nguyễn Nguyễn, nụ cười cứng đờ trong phút chốc, nàng ta lén nhìn lỗ tai của An Nguyễn Nguyễn, rồi quan sát người còn lại, đôi mắt xoay chuyển cười nói: “Không phải ma ma khoe khoang, cô nương tại Bách Phương Lâu không nói đến mỗi người đều xinh đẹp tựa tiên nữ, nhưng nếu công tử tìm được người còn xinh đẹp hơn Như Ý của ta ở thành Phú Dương thì ma ma lập tức gỡ xuống biển hiệu của Bách Phương Lâu.”

An Nguyễn Nguyễn nhướng mày, cơ thể hơi nghiêng về sau, nhỏ giọng nói với Thư Minh Húc: “Thư nhị, cho huynh gặp mặt nhé?”

Thư Minh Húc cởi áo khoác ra đưa cho Thư Hòa, nghe được câu này y cười nói: “Cô muốn gặp thì gặp đi, đừng bắt ta làm ngụy trang.”

An Nguyễn Nguyễn lấy mũi quạt gõ ngực y, nói: “Ta vì huynh thôi. Cả ngày huynh giống như một cô nương trốn ở trong phòng không ra ngoài, rất dễ mắc chứng hậm hực.”

Nàng quay đầu nói với tú bà: “Nếu ma ma đã khen Như Ý cô nương như thế, vậy bổn cô… Khụ, bổn công tử hôm nay nhất định phải gặp mặt.”

Tú bà nói: “Nhưng mà không đúng lúc rồi, Như Ý của chúng ta đêm nay có khách, nếu không ta giới thiệu cô nương khác cho các vị công tử? Các nàng…”

An Nguyễn Nguyễn ngắt lời nàng ta: “Ma ma hấp tấp quá không biết làm ăn rồi. Ngươi giới thiệu Như Ý cô nương cho chúng ta trước, sau khi khơi gợi lòng hứng thú của chúng ta thì nói nàng ta không rảnh, giờ lại khiến bổn công tử nghĩ rằng ma ma xem thường ta.”

“Tuyệt đối không có việc này.” Tú bà dùng ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nói, “Chỉ là hôm nay trùng hợp công tử của thành chủ tới đây, chỉ rõ muốn Như Ý cô nương tiếp khách. Không bằng thế này, ta bảo Lục Vu cô nương tới gặp các vị, nàng ấy cũng nổi tiếng giống Như Ý, đêm nay đúng lúc rảnh rỗi.”

Lâu Tâm Nguyệt không phải lần đầu cùng An Nguyễn Nguyễn đến thanh lâu, nàng ấy nhìn một vòng nói: “Đã như vậy, vì sao không giới thiệu Lục Vu cô nương cho chúng ta trước?”

Hai người bên xướng bên họa khiến tú bà thay đổi sắc mặt, An Nguyễn Nguyễn cười chấp nhận: “Được thôi, vậy để Lục Vu cô nương tới đi. Làm phiền ma ma dẫn đường phía trước.”

“Được.” Tú bà xoay người dẫn bọn họ qua sảnh lớn đi lên lầu hai. An Nguyễn Nguyễn thấy Ôn Hạc Hiên vẫn còn tò mò quan sát, nàng đi tới bên cạnh hắn hỏi, “A Hiên đang nhìn gì đó?”

“Nhìn người kia.” Ôn Hạc Hiên vươn tay chỉ một nữ tử đang nhảy múa ở chính giữa sảnh lớn.

An Nguyễn Nguyễn theo tay hắn nhìn qua, nữ tử kia mặc y phục màu hồng, đôi chân trần đang xoay tròn, làn váy tựa đóa hoa nở rộ, lộ ra một phần vòng eo nhỏ nõn nà trơn tru khiến người ta lóa mắt, quả thật xinh đẹp. Nàng hỏi: “A Hiên thích xem người khác nhảy múa à?”

Ôn Hạc Hiên lắc đầu: “Nàng ta đang khóc.”

An Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nhìn kỹ nữ tử đang nhảy múa, nhưng hai người cách khá xa hoàn toàn không thấy rõ. Nàng nhìn Ôn Hạc Hiên lại nhìn nữ tử kia, xác định không thấy rõ, nàng chuẩn bị giải thích với hắn người biết võ có thị lực tốt hơn.

Nàng kéo Ôn Hạc Hiên qua, mới đi hai bước thì trong sảnh lớn vang lên tiếng thét kinh hãi, sau đó có người hô lên: “Bắt lấy nàng ta!”

An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, thấy nữ tử ban nãy còn nhảy múa giờ đang chạy về phía nàng, vừa chạy vừa có nước mắt tuôn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.