Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 17: Chương 17




An Nguyễn Nguyễn chắp tay sau lưng hùng dũng oai vệ đi ra ngoài, kết quả vừa ra Bách Phương Lâu nàng liền mệt mỏi ngồi phịch xuống đất ngay, giống như chú chó to thở “khò khè”: “Mệt chết ta, ta cảm thấy mình chạy ma-ra-tông!”

“Chạy ma-ra-tông là cái gì?” Ôn Hạc Hiên ngồi xổm xuống, một tay vuốt nhẹ lưng nàng giúp nàng thuận khí, Diệp Cô Lan chậm một bước, nàng ta trưng khuôn mặt lạnh trừng mắt nhìn cái ót của Ôn Hạc Hiên.

An Nguyễn Nguyễn thở hổn hển một lát, cuối cùng trở lại bình thường, nàng túm lấy tay Ôn Hạc Hiên muốn đứng dậy thì phát hiện người mềm chân mềm, chẳng những không thể đứng lên còn suýt nữa ngã sấp mặt, cũng may Ôn Hạc Hiên đúng lúc đỡ nàng.

Ôn Hạc Hiên ôm lấy An Nguyễn Nguyễn suýt ngã trong lòng mình, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt xấu hổ của nàng, trên mặt hắn đều là vẻ lo lắng: “Tiểu thư sao vậy? Bị thương ư?”

Diệp Cô Lan nghe vậy cũng lo lắng: “Đều tại ngươi, không bảo vệ tốt cho tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn thấy một người lập tức tự trách và một người vất vả lắm mới bắt được sai lầm của người khác không chịu bỏ ra, nàng mau chóng ngăn lại nói: “Ta không bị thương, chỉ là mất sức thôi.”

Ôn Hạc Hiên nghĩ nghĩ, ngồi xổm trước mặt nàng: “A Hiên cõng tiểu thư!”

“Sao ta không biết xấu hổ chứ.” An Nguyễn Nguyễn ngoài miệng nói thế, động tác lại chẳng hề qua loa mà nằm sấp trên lưng Ôn Hạc Hiên, “A Hiên tốt nhất, ta có chút không muốn ngươi khôi phục trí nhớ.”

Diệp Cô Lan ở bên cạnh nói: “Ta cũng có thể cõng tiểu thư.”

“Ngươi là con gái.” An Nguyễn Nguyễn cười nói, thấy nàng ta chớp mắt hình như không hiểu, nàng bèn giải thích, “Con gái ấy, đều phải được nuông chiều.”

Nàng nói xong mới nhớ ra gì đó, quan sát xung quanh một vòng, hỏi: “Cô gái kia đâu?”

Diệp Cô Lan chỉ nhớ mình bảo người chạy trốn, có chạy hay không thì nàng ta không để ý. Khi đang muốn cất tiếng thì trong ngõ hẻm chật hẹp bên cạnh chạy ra một người, chính là cô gái kia. Nàng ta vỗ ngực nói: “Ta chờ các người lâu rồi, cũng may các người ra được, bằng không ta sẽ tự trách mất.”

An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nàng ta lại khóc, khóc còn đẹp lắm, khiến nàng nhớ tới một câu: hoa lê lấm tấm hạt mưa. Nàng tò mò hỏi: “Ngươi bị bọn họ bắt tới sao?”

“Ừm.” Cô gái gật đầu lia lịa, thấy An Nguyễn Nguyễn được Ôn Hạc Hiên cõng, “Cô, cô bị thương ư? Đều là lỗi của ta, là ta hại cô bị thương, ta…”

An Nguyễn Nguyễn sợ nàng ta khóc thành tiếng, nàng ngắt ngang sự tự trách của nàng ta: “Ta không có bị thương, hơn nữa cũng không liên quan tới cô.”

Cô gái không tin: “Cô không bị thương thì tại sao phải để người khác cõng?”

An Nguyễn Nguyễn cười vỗ đầu Ôn Hạc Hiên, chọc nàng ta: “Bởi vì A Hiên của chúng ta nuông chiều ta, không nỡ để ta đi đường.”

Cô gái hâm mộ nhìn một lúc, cảm thán nói: “Thật tốt.”

An Nguyễn Nguyễn nói: “Trông cô xinh đẹp như vậy, còn biết nhảy múa, cũng sẽ có người nuông chiều cô.”

Nàng vốn chỉ an ủi, nhưng lời này dường như chạm vào chỗ đau lòng của cô gái. Nàng ta khựng lại, chán nản nói: “Không có khả năng đâu.”

An Nguyễn Nguyễn vỗ vai Ôn Hạc Hiên, ý bảo hắn quay người lại: “Cô sao thế?”

“Ta họ Tăng, tên là Xảo Nhi, ta trốn khỏi nhà.” Cô gái nói, “Bởi vì cha ta bảo ta gả cho con trai của thành chủ.”

An Nguyễn Nguyễn nói tên mình, rồi giới thiệu Diệp Cô Lan và Ôn Hạc Hiên, vốn muốn hỏi nàng ta con trai thành chủ không tốt ư? Nhưng nghĩ đến cô gái thà chạy trốn chứ không chịu gả, nhất định là có nguyên do.

Quả nhiên Tăng Xảo Nhi nói: “Gia đình ta buôn bán tơ lụa, nhiều đời làm thương nhân. Bởi vậy, ở trong mắt cha ta việc có thể gả cho đứa con của người đứng đầu trong thành là phúc khí mà mấy đời không tu được. Nhưng ta không muốn gả, bởi vì trong thành Phú Dương này ai mà không biết con trai thành chủ là một kẻ háo sắc, trong nhà hắn đã có mấy phòng thê thiếp, còn chạy đến Bách Phương Lâu mỗi ngày.”

“A, đêm nay hình như hắn cũng ở Bách Phương Lâu.” An Nguyễn Nguyễn nhớ ra khi muốn gặp Như Ý cô nương thì tú bà nói nàng ta đang tiếp đãi công tử của thành chủ.

“Hắn ở Bách Phương Lâu?!” Tăng Xảo Nhi chợt ngừng khóc, trên khuôn mặt hoa lê tràn đầy tức giận, nàng ta xoay người định quay về Bách Phương Lâu.

“Giữ nàng ta lại, Cô Lan!” An Nguyễn Nguyễn cảm thấy chân mình đỡ hơn rồi, nàng ra hiệu Ôn Hạc Hiên thả nàng xuống. Nhưng Ôn Hạc Hiên vẫn cõng nàng không thả xuống, “A Hiên nuông chiều tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn không nghĩ tới trò đùa của mình là cái hố đào cho chính mình, nàng nhấn mạnh nói: “Ta đi được rồi, A Hiên.”

Ôn Hạc Hiên do dự một lúc, sau đó nghe lời thả An Nguyễn Nguyễn xuống.

“A Hiên tốt nhất.” An Nguyễn Nguyễn sờ đầu hắn, sau khi khen một câu thì đi qua nhìn Tăng Xảo Nhi bị Diệp Cô Lan kéo trở về, “Cô không dễ gì thoát ra, giờ muốn tự đưa mình tới cửa sao? Đừng nói có lẽ hắn đã không còn ở đó, dù vẫn còn đó cô gặp được hắn thì muốn làm gì chứ?”

“Ta…” Tăng Xảo Nhi nói, “Ta muốn từ hôn với hắn.”

“Ừm, cô là người gan dạ.” An Nguyễn Nguyễn gật đầu nói, “Có điều cô không thể đi một mình. Trước hết cô về… cô trốn khỏi nhà bao nhiêu ngày rồi? Trong thời gian này người nhà cô không tới tìm cô ư?”

Tăng Xảo Nhi nói: “Ta…ta không chịu gả, phụ thân nhốt ta trong phòng không cho ra ngoài, nói là khi nào ta nghĩ thông suốt thì mới thả ta ra. Ta cùng Vân Nhi tráo đổi thân phận mới thoát ra được, đã hơn nửa tháng rồi.”

“Nửa tháng nay cha mẹ cô cũng chưa phát hiện?” An Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút khó tin, dù là An Tiểu Cẩm theo cô từ bé, nhưng nàng ta giả thành nàng chưa đến ngày thứ hai đã bị cha nhận ra.

Ban đêm người đi đường thưa thớt, Tăng Xảo Nhi mặc vũ phục lộ ra vòng eo khiến người qua đường liên tục nhìn sang hướng này. Bản thân nàng ta không để ý, cũng không nghe ra một chút khó hiểu trong lời nói của An Nguyễn Nguyễn, nàng ta chắp tay sau lưng nhìn con đường đá được ánh trăng chiếu sáng, điềm tĩnh nói: “Nên phát hiện ra rồi, cũng có lẽ đang tìm ta. Có điều ta đoán bọn họ sợ chuyện đào hôn của ta truyền ra ngoài bị phủ thành chủ biết nên chỉ dám lén lút đi tìm. Bọn họ khẳng định không ngờ tới ta lại đến thanh lâu đâu.”

“Đúng rồi,” giọng nàng ta bỗng nhiên thay đổi, “Tú bà của Bách Phương Lâu hết sức đáng giận, nàng ta thấy ta lẻ loi một mình lại dám bỏ thuốc trong nước trà của ta, ép ta bán mình, nếu ta không muốn thì bọn họ sẽ đánh ta.”

Nàng ta vén tay áo lên: “Cô xem chỗ này, chỗ này nữa, đều bị đánh khi không nghe lời, đã gần nửa tháng vẫn chưa lành hẳn.”

An Nguyễn Nguyễn vừa cởi áo khoác của mình vừa ló đầu nhìn qua, thấy được một đoạn cổ tay trắng bóng mảnh mai của nàng ta dường như phát sáng dưới ánh trăng.

Nàng đưa áo khoác cho Tăng Xảo Nhi bảo nàng ta choàng thêm. Tăng Xảo Nhi xua tay nói: “Không, ta không lạnh.”

“Không phải sợ cô lạnh.” An Nguyễn Nguyễn ra hiệu nàng ta nhìn xung quanh, Tăng Xảo Nhi mới hiểu được dụng ý của nàng. Nàng ta nhận lấy mặc vào, đối diện nhóm người An Nguyễn Nguyễn, nàng ta cúi đầu thật sâu về phía bọn họ, “Cảm tạ sự giúp đỡ của ba vị ân công đêm nay, sau này nếu các người có việc cần Tăng Xảo Nhi thì cứ việc tới tìm ta. Trong thành Phú Dương này, hễ là tấm biển treo lên có chữ ‘Tăng’ thì đó chính là cửa hiệu của gia đình ta, các người bảo chưởng quầy truyền lời thì ta sẽ biết ngay.”

An Nguyễn Nguyễn không nhận lễ của nàng ta, nàng nghiêng người né tránh. Nàng nói: “Tiếp theo cô có dự định gì? Có cần chúng ta đưa cô về nhà không?”

“Ta không quay về.” Tăng Xảo Nhi cố chấp nói, “Ta định chờ qua hôn kỳ rồi mới về nhà.”

An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Vậy trong khoảng thời gian này cô đi đâu?”

“Tạm thời chưa nghĩ ra.” Tăng Xảo Nhi lạc quan nói, “Có điều trời đất to lớn, luôn luôn có chỗ dung thân Tăng Xảo Nhi ta.”

“A Hiên?” An Nguyễn Nguyễn cảm giác được có đôi tay đặt trên vai, nàng quay đầu nhìn thấy Ôn Hạc Hiên đã cởi ra áo khoác của mình choàng trên người nàng. Nàng không từ chối, trong ánh trăng sáng tỏ nàng cười với Ôn Hạc Hiên, “Cám ơn A Hiên.”

Ôn Hạc Hiên nhìn thấy chợt sửng sốt, sau khi An Nguyễn Nguyễn đã quay đầu đi hắn mới nhẹ giọng hô câu “Tiểu thư”.

An Nguyễn Nguyễn nói với Tăng Xảo Nhi: “Nếu cô không ngại thì tạm thời ở cùng nhóm người bọn ta đi. Chúng ta từ thành Phú Ninh tới đây du ngoạn, qua một thời gian sẽ đi. Đến lúc đó cô muốn đi muốn ở thì tùy cô.” Nàng vừa dứt lời đã bị người ta ôm chặt.

“Hu hu hu…” Tăng Xảo Nhi ôm nàng bật khóc, “An tỷ tỷ, tỷ tốt quá đi, tỷ quả là Bồ Tát sống.”

Nàng ta ôm quá chặt, An Nguyễn Nguyễn sắp không thở nổi: “Cô, cô buông ra đi.”

Tăng Xảo Nhi vẫn còn cảm động khóc lóc, vừa khóc vừa bị người phía sau kéo ra. Nàng ta ngơ ngác nhìn An Nguyễn Nguyễn, rồi nhìn sang Ôn Hạc Hiên, sau đó tỏ vẻ rất quen thuộc khoác cánh tay của An Nguyễn Nguyễn, tò mò hỏi: “Vị này là gì của An tỷ tỷ thế? Trước đó ta thấy hắn cõng tỷ, là phu quân của tỷ sao?”

An Nguyễn Nguyễn đang định trả lời thì Ôn Hạc Hiên bỗng nhiên đáp lại: “A Hiên thích tiểu thư, A Hiên muốn thành thân với tiểu thư, sinh ra Tiểu A Hiên đáng yêu.”

“Gì cơ?” Người lên tiếng là Diệp Cô Lan ở bên cạnh luôn trầm lặng, nàng ta kích động nói, “Tiểu thư, cô…cô muốn gả cho tên ngốc này?”

“Cô Lan,” An Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói, “Không được mắng A Hiên.”

Ôn Hạc Hiên cũng biết tức giận: “A Hiên không ngốc.”

“Ừ, A Hiên của chúng ta rất ngoan, còn tốt lắm.” An Nguyễn Nguyễn cười trấn an hắn, khi đang muốn giải thích ẩn tình bên trong với Diệp Cô Lan thì có một giọng nam quen thuộc hỏi, “Cô muốn gả cho hắn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.