Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 28: Chương 28




Ngày hôm sau An Nguyễn Nguyễn vẫn không gặp được Ôn Hạc Hiên, nàng trực tiếp tìm cha mình.

An lão gia bưng một tách trà, chầm chậm uống một hớp, giọng điệu bề trên nói: “Người trẻ tuổi tính tình hấp tấp không tốt, phải có chút kiên nhẫn.”

An Nguyễn Nguyễn hấp tấp muốn đánh vỡ cái tách trong tay cha nàng.

An lão gia đành chấp nhận, nghiêm túc nói: “Trước khi tân nhân thành thân không được gặp mặt, muốn gặp A Hiên của con thì chờ tới ngày thành thân đi.”

An Nguyễn Nguyễn nhớ tới thời hiện đại cũng có quy củ này, nhưng nàng vẫn nghi ngờ cha mình.

An lão gia nhìn kỹ con gái, tiếp tục chậm rãi uống trà.

An Nguyễn Nguyễn lại nghĩ ngợi, cha nàng chắc là không đến mức bắt nạt Ôn Hạc Hiên, hoặc là không để nàng thành thân, An Nguyễn Nguyễn chỉ đành hỏi tình hình của Ôn Hạc Hiên. Nàng biết được Quý đại phu và Từ đại phu đều ở bên cạnh hắn, An lão gia thậm chí bảo An Đức Nghĩa đi chăm sóc việc sinh hoạt thường ngày của hắn, thế là nàng mới yên tâm ra cửa.

Buổi sáng nàng ra ngoài, đêm khuya mới quay về, một ngày trước khi thành thân nàng lại chuẩn bị ra ngoài thì bị Thư Hòa ngăn lại.

Thư Hòa nói: “Công tử nhà nô tài muốn từ biệt với Nguyễn Nguyễn tiểu thư.”

An Nguyễn Nguyễn nói: “Thư nhị sao lại học theo đại ca của mình rồi, về nhà còn đặc biệt cáo từ với ta.” Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn đi theo Thư Hòa.

Thư Minh Húc đứng dưới một gốc đào kết quả trong viện. Trái đào mới năm tháng kích cỡ bằng quả trứng, màu sắc gần giống lá đào hiển nhiên còn chưa chín.

An Nguyễn Nguyễn thấy y ngửa đầu nhìn chăm chăm, nàng không khỏi cất tiếng: “Huynh nhìn nó như vậy, nó cũng sẽ không bị huynh nhìn mà chín đâu.”

Thư Minh Húc xoay người, nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn đi trên con đường có hoa thược dược và hoa hồng nở rộ ở hai bên, y cười với nàng.

Y đâu có xem trái đào. Y chỉ là nhớ tới mình năm đó trúng độc được An Nguyễn Nguyễn nhặt được ở bờ sông. Sau khi nàng đưa y về An gia, không chỉ cứu chữa sức khỏe của y, còn thay đổi y lúc ấy vì thù hận và phản bội mà che giấu tính cách, trong lòng cất chứa thù hận, khiến cho y không trở thành người bị thù hận điều khiển cả đời sống trong bóng tối.

Cây đào trước mắt là năm đó An Nguyễn Nguyễn cho y chút chuyện để làm, không để y cả ngày nghĩ tới chuyện báo thù mà cố ý tìm một cái cây sắp héo tàn. An Nguyễn Nguyễn đem nó trồng trong viện, nói với y nàng muốn ăn trái đào, nhưng sau khi trồng thì nàng không lo tới.

Thư Minh Húc nhìn thấy cây đào vốn không có bao nhiêu lá đều rụng hết, cuối cùng y bước ra khỏi phòng. Y lấy nước giếng, ngày ngày tưới nước tháng tháng cắt tỉa, cây đào không những còn sống, năm thứ hai liền nở hoa, năm thứ ba liền kết quả.

Thư Minh Húc hỏi nàng: “Lúc trước cô thật sự không định lo tới sự sống chết của nó ư?”

“Cái gì?” An Nguyễn Nguyễn đang đếm trái đào, sau khi bị ngắt ngang suy nghĩ, một lát sau nàng mới biết được y hỏi cái gì, “Ta không có mặc kệ, ta có lén tưới nước, cơ mà huynh không phát hiện. An Nguyễn Nguyễn ta chính là một người có trách nhiệm.”

Vậy cô từng chút một lén trộm lòng ta, cô có chịu trách nhiệm hay không? Thư Minh Húc muốn hỏi câu này, nhưng lại lên tiếng hỏi câu khác: “Cô và Ôn công tử thành thân là vì lừa cha cô, hay là cô thực sự muốn gả cho hắn?”

Đây là một câu hỏi đã có câu trả lời, nhưng An Nguyễn Nguyễn lại do dự. Nàng nghĩ ngợi một lát mới nói: “Hiện tại là vì đối phó với cha ta.”

Thư Minh Húc cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Là đối phó thì vì sao không thể là ta? Nếu ta nói, ta quý mến cô từ thời còn trẻ, cả đời này chỉ muốn cưới cô làm vợ…”

“Thư Minh Húc.” An Nguyễn Nguyễn nghiêm túc ngắt lời y, không để y nói tiếp.

Thư Minh Húc cười khổ một tiếng: “Ta tưởng rằng cô không biết, còn ôm một tia hy vọng, ta nghĩ rằng nếu cô biết thì có lẽ sẽ đồng ý cùng ta diễn một màn này, tất cả đều là tâm ý của ta, nhưng hóa ra…” Y cúi đầu, phát ra một tiếng cười nhẹ, lẩm bẩm, “Cũng phải, nếu như vậy thì không phải là cô rồi.”

An Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn y. Nàng quả thật không biết Thư Minh Húc thích nàng, thậm chí còn muốn cưới nàng. Trong lòng nàng vẫn bị kinh hãi vây quanh, nhưng nàng đè nén thật chặt không để lộ ra.

Thư Minh Húc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kia của nàng, trong lòng y đau nhói, bàn tay theo thói quen siết chặt lá bùa hộ mệnh.

Y nở nụ cười ôn hòa thường ngày với An Nguyễn Nguyễn, nói: “Ta không sao, cô đừng lo lắng.”

Y tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy An Nguyễn Nguyễn. An Nguyễn Nguyễn hơi mở to mắt ra, không hề nhúc nhích mặc y ôm, nàng nghe được y nói bên tai: “Ta phải về nhà, tỷ tỷ.” Nói xong y buông nàng ra, dẫn theo Thư Hòa rời khỏi.

An Nguyễn Nguyễn một mình đứng trong viện, bất chợt nhớ lại thời điểm mới nhặt Thư Minh Húc trở về, y gầy gò bé nhỏ cả ngày không nói câu nào. An Nguyễn Nguyễn nuôi y một thời gian, ngay cả tên cũng không hỏi ra được, thế là nàng tự gọi y là đệ đệ trong một khoảng thời gian dài. Sau đó Thư Minh Húc không còn tự bế, An Nguyễn Nguyễn biết được tên tuổi và cảnh ngộ của y, nàng không ép y gọi nàng là tỷ tỷ, Thư Minh Húc tổng cộng chỉ gọi hai lần.

Lần đầu tiên, là An Nguyễn Nguyễn giúp y vạch trần chuyện kế mẫu đầu độc y, còn sai người ném y vào dòng sông. Thư lão gia viết một phong thư bỏ vợ đuổi kế mẫu ra ngoài, con trai bà ta biết chuyện không báo cũng bị đuổi ra khỏi phủ.

An Nguyễn Nguyễn thấy đứa trẻ kia còn nhỏ, mẫu thân hắn ta không biết kiếm tiền ngược lại biết tiêu tiền, nàng lén cho hắn ta một túi bạc, cũng không ngờ đứa trẻ này bị mẫu thân chiều hư, còn nhỏ đã cầm tiền đi đánh cược, thua hết còn tìm An Nguyễn Nguyễn. Sau khi nàng biết nguyên do thì không cho nữa, ai ngờ hai ngày sau phát hiện hắn ta bị người ta đánh chết trong một ngõ hẻm. Sau khi Thư lão gia biết việc này, họa tới liên tục khiến ông ta bệnh nặng một thời gian, sau đó sức khỏe ngày càng yếu, chưa đến mấy năm đã qua đời.

An Nguyễn Nguyễn gánh mạng người này trên người mình, cảm thấy bản thân xử lý không chu đáo nên mới dẫn tới việc đứa trẻ kia bị đánh chết, lại gián tiếp khiến Thư lão gia bệnh nặng, trong một khoảng thời gian rất dài nàng ở lì trong phủ không ra ngoài. Thư Minh Húc thấy An Nguyễn Nguyễn trông không có gì nhưng cơ thể từ từ gầy yếu. Sau khi an ủi vẫn không có hiệu quả, y lo lắng hốc mắt ươn ướt gọi nàng một tiếng “Tỷ tỷ”.

Một lần khác là lúc y rời khỏi An phủ được đại ca đón về nhà, trước khi lên xe ngựa, cũng là một cái ôm nhẹ nhàng như vậy, y kiềm nén cảm xúc ở bên tai An Nguyễn Nguyễn hô một tiếng.

Hôm nay là lần thứ ba.

An Nguyễn Nguyễn nhìn cây đào thở dài, nàng thu hồi tất cả cảm xúc, tiếp tục bận chuyện của nàng thôi.

Ngày kế, hạ nhân An phủ mở cửa, trong phút chốc tưởng mình hoa mắt rồi.

Chỉ thấy rất nhiều người tới trước An phủ, có nam có nữ thậm chí trẻ con và người già. Những người này bận rộn dọn ghế khiêng bàn, kết đèn hoa, thậm chí có người gánh một đòn củi tới.

Hạ nhân đang muốn đi bẩm báo, vừa mới xoay người trông thấy tiểu thư vốn nên là tân nương tử vừa đi vừa buộc tóc tới nơi, sau khi buộc tóc xong nàng còn ngáp một cái. Khi nàng đi qua hạ nhân thì vỗ vai hắn ta một cái: “Giờ mới kinh ngạc hả?” Sau đó nàng bắt đầu làm việc với bọn họ.

Hạ nhân nhìn thấy một nông phụ cho tiểu thư nhà mình một củ khoai lang đã hấp chín, tiểu thư thế mà nói lời cảm tạ nàng ta.

An Nguyễn Nguyễn cùng bọn họ bận rộn tới trưa, sau khi ăn xong bữa trưa thì không ra ngoài nữa.

Buổi chiều trời nổi gió mang theo hơi nóng đầu hạ, còn phảng phất mùi hương cây cỏ thoang thoảng. Người vây quanh trước cửa An phủ rất nhiều, có khách mời nhận được thiệp mừng, có người biết hôm nay An phủ tổ chức tiệc cưới muốn lén đến xem chút náo nhiệt, cũng có người bị thu hút bởi cảnh tượng trước cửa An phủ.

Bên trong An phủ, An Nguyễn Nguyễn mặc áo cưới đỏ thẫm, mái tóc được vấn lên, dùng mũ phượng màu vàng đội lên, dưới mũ phượng là cặp mắt linh hoạt trong veo, tựa như dòng nước trong veo chảy trong khe núi.

Nàng xoay một vòng trước mặt dì Tình, nhìn cặp uyên ương thêu trên đó nàng khen ngợi từ đáy lòng: “Dì Tình, tay nghề của dì tốt thật.”

Dì Tình lại đỏ mắt nhìn An Nguyễn Nguyễn: “Có thể nhìn thấy tiểu thư xuất giá, cả đời dì Tình không còn gì tiếc nuối cả.”

“Dì Tình.” An Nguyễn Nguyễn sợ nhất đối mặt với loại tình cảnh này, “Hôm nay con thành thân, là chuyện vui mừng mà, sao dì lại khóc chứ.”

Dì Tình mau chóng lau nước mắt, xoay người đi lấy khăn voan qua.

“Cái này không cần đâu.” An Nguyễn Nguyễn không chịu đội lên, “A Hiên cũng chẳng phải chưa từng thấy con.”

Dì Tình khó khăn lắm mới khuyên nàng đội lên. Tấm khăn voan kia như là có phép thần kỳ, An Nguyễn Nguyễn vừa bị đậy lại thì vô cớ trở nên khẩn trương. Nàng chỉ thấy một đường ánh sáng dưới khăn voan, giống như một người bỗng nhiên bị mù, cần phải có người đỡ dìu nàng mới dám động đậy.

An Nguyễn Nguyễn không quen chút nào, nàng vươn tay định lấy khăn ra nhưng bị dì Tình đè tay lại. Nàng tìm chuyện nói: “Sao hôm nay con không thấy cha? Hồi trưa ăn cơm cũng không thấy ông ấy. A Hiên đâu rồi? Hôm nay cha con còn muốn giấu hắn nữa à?”

Hôm nay là ngày thứ ba không gặp A Hiên, An Nguyễn Nguyễn suy nghĩ.

Dì Tình cười nhạo nàng: “Cách giờ lành còn sớm mà, giờ tiểu thư đã muốn gặp cô gia rồi ư?” Ngay cả xưng hô cũng sửa lại rồi.

An Nguyễn Nguyễn nói: “Con không có, con không phải có ý đó.”

Câu này của nàng bị tiếng chiêng trống bên ngoài lấn át. Dì Tình dìu nàng nói: “Tân lang tới rồi, ta dìu tiểu thư ra ngoài.”

Bởi vì là ở rể, hỉ đường đặt ở An gia, hai ngày trước Ôn Hạc Hiên được An lão gia sắp xếp ở tại một nơi dưới danh nghĩa của An gia trong thành, buổi chiều ngày thành thân hắn được người do An lão gia sắp đặt giúp thay hỉ phục, đội mão hỉ, cưỡi một con ngựa trắng mà An lão gia đặc biệt tuyển chọn, trên đường khua chiêng gõ trống đi về phía An gia, gặp người liền phát bánh hỉ, tung ra rất nhiều kẹo mừng đậu phộng táo đỏ.

Dân chúng trong thành đều biết tiểu thư An gia không ai dám cưới kia hôm nay chọn được chàng rể, nghe thấy tiếng chiêng trống liền tò mò chạy ra xem, là đứa con trai ngốc nhà nào dám cưới ác nữ An gia. Kết quả thấy được tân lang trên lưng ngựa mặt tựa mão ngọc, dáng người cao thẳng, đôi mắt rạng rỡ dưới ánh mặt trời, bọn họ không khỏi thở dài: dung mạo khí chất như vậy hoàn toàn xứng với công chúa quý nữ, nhưng lại kết duyên với tiểu thư An gia, đáng tiếc, đáng tiếc.

Ôn Hạc Hiên trên lưng ngựa không biết trong lòng người khác suy nghĩ thế nào, trong lòng hắn chỉ nghĩ tới một việc —— sắp có thể nhìn thấy tiểu thư rồi, dọc đường đi hắn nhìn thấy ai cũng nở nụ cười. Chờ tới lúc vào phủ, hắn định đi thẳng tới tiểu viện của An Nguyễn Nguyễn, khó khăn lắm mới bị người khác kéo lại, nói với hắn tiểu thư đang ở đại sảnh.

Ôn Hạc Hiên bất chấp quy củ lễ nghi đi thẳng tới đại sảnh. Hắn không phát hiện bầu không khí vui mừng trở nên xấu hổ bởi vì hành vi của mình, hắn càng không thấy tiếng nghị luận của những vị khách mời càng lúc càng lớn. Hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người được An Chính Bình cõng tới chính là tiểu thư của hắn.

Sắc mặt hắn thay đổi, tưởng rằng An Nguyễn Nguyễn bị thương bèn chạy tới bồng lấy nàng từ trên lưng An Chính Bình: “Tiểu thư?”

An Nguyễn Nguyễn đậy khăn voan, bỗng nhiên bị người ta bồng lấy chợt hoảng sợ, khi đang muốn đánh người thì nghe được âm thanh quen thuộc, nàng mau chóng thu tay về. Nàng lắng nghe hiểu được sự quan tâm lo lắng trong hai chữ đơn giản kia, nàng nhẹ giọng nói: “Ta không sao, ngươi thả ta xuống đi.”

Ôn Hạc Hiên à một tiếng, sau khi thả nàng xuống định vén lên khăn voan. An Đức Nghĩa mau chóng ngăn hắn lại.

Tiếng nghị luận của khách mời tại đại sảnh càng lớn hơn. An lão gia dùng ánh mắt sai bảo người bên cạnh, người kia lập tức kêu to: “Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường.”

Hạ nhân đưa lên dây lụa đỏ đã tết thành đóa hoa, mỗi người nắm một đầu dây đi chầm chậm tới giữa đại sảnh.

“Nhất bái thiên địa.” An Nguyễn Nguyễn và Ôn Hạc Hiên cùng nhau xoay người, khom lưng bái thiên địa.

“Nhị bái cao đường!” Hai người lại xoay trở về, bái lạy An lão gia đang ngồi trên ghế cùng với người mặc áo gấm không biết ngồi ở bên kia lúc nào.

“Phu thê giao bái!” An Nguyễn Nguyễn xoay người, biết người đối diện là Ôn Hạc Hiên, nhịp tim nàng đập nhanh không thể khống chế. Có lẽ nàng sửng sốt một hồi lâu, được người dìu nàng nhắc nhở nàng mới khom lưng đáp lễ.

“Đưa vào động phòng!”

An Nguyễn Nguyễn nghe vậy bỗng nhiên vén lên khăn voan, nói: “Được rồi, giờ nên để ta chủ trương! A Hiên, tiểu thư dẫn ngươi…”

Trong tiếng ồn ào bởi động tác của nàng, An Nguyễn Nguyễn một tay cầm làn váy hỉ phục, một tay muốn kéo Ôn Hạc Hiên, nhưng khi nhìn thấy hắn nàng lại ngẩn ngơ.

Nàng từng tận mắt nhìn thấy đủ loại mỹ nam trong tivi trong thực tế, thậm chí khi nhặt được Ôn Hạc Hiên, giúp hắn rửa sạch khuôn mặt dơ bẩn, nhìn thấy gương mặt hắn nàng đã biết hắn rất đẹp trai. Nhưng cho đến giờ phút này, nàng mới phát hiện Ôn Hạc Hiên mặc hỉ phục đầu đội mão hỉ, trong mắt chỉ chứa một mình nàng, nhìn thấy nàng sẽ mỉm cười, thế mà khiến nàng như là sinh ra cảm giác ba nghìn cây đào đột nhiên nở rộ, mà Ôn Hạc Hiên là cái cây mở ra trái tim nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.