Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 28: Chương 28: Âm Tử




“Cho nên ngươi làm phiền ra khỏi nơi đây!”

Thiếu nữ trầm giọng nói, khuôn mặt cho đến bây giờ vẫn không làm ra biểu cảm gì. Nhưng thông qua âm điệu của nàng, Trần Khai có thể chắc chắn rằng nếu hắn không rời khỏi đây, nàng sẽ ra tay với hắn thực sự.

Nhận thấy độ nghiêm túc của sự việc, Trần Khai trầm ngâm một lúc lâu, sau đó hỏi lại:

“Lối ra ở nơi nào?”

Chỉ thấy thiếu nữ ở trước mặt im lặng một hồi lâu, sau đó nàng mới trả lời:

“Ngươi đến bằng cách nào?”

Trần Khai cố gắng nhớ lại mọi thứ, sau đó nghi hoặc hỏi:

“Dịch chuyển?”

Thiếu nữ nghe thấy thế, nàng bèn ngơ ngác hỏi lại với khuôn mặt giống như là bị đơ lâu năm vậy:

“Dịch chuyển? Ngươi đã đạt đến cấp bậc Cửu Thiên Huyền Tiên?”

Cửu Chuyển Huyền Tiên?

Trần Khai nghe thấy một từ hoàn toàn lạ lẫm. Tuy không biết từ đó có nghĩa là gì, nhưng nghe rất là lợi hại đi.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đáp lại thiếu nữ:

“Không, tôi là cấp bậc Luyện Khí!”

“Luyện Khí?”

Thiếu nữ nghe được câu trả lời của Trần Khai, mặt không cảm xúc nói:

“Là cái cấp bậc thấp chót bẹt trong giới tu luyện? Tùy tiện ra ngoài đường là gặp một đống?”

Trần Khai:...

Mặt dù có cảm giác người thiếu nữ trước mắt hắn không hề có ý xấu nhưng tại sao hắn lại thấy danh dự bị tổn thất nghiêm trọng đây?

Trần Khai im lặng một hồi lâu, sau đó hắn đáp lại:

“Đúng vậy...”

Thiếu nữ mặt không biểu cảm nói tiếp:

“Vậy ngươi dịch chuyển kiểu gì?”

Trần Khai nhớ lại những hình ảnh tràn vào đầu, sau đó nói tiếp:

“Tôi đang đi, sau đó bỗng dưng trong đầu tôi hiện ra vài hình ảnh. Sau đó một luồng sức mạnh kinh người bộc phát lên! Thế là tôi xuất hiện ở đây!”

Thiếu nữ khuôn mặt không hề có cảm xúc lôi từ trong người mình ra một cây viết và một cuốn sổ nhỏ, nàng mở miệng nói:

“Ngươi cầm lấy.”

“Thứ này có thể giúp tôi trở về?”

Nhìn vào cuốn sổ trong tay, đôi mắt của Trần Khai sáng lên, nói.

Nhưng thiếu nữ lại trả lời với một câu nói:

“Không, nhưng dạo này tiểu thư cảm thấy chán. Ngươi muốn khoác lác gì thì cứ ghi vào đây. Một trăm nhất phẩm linh thạch một trang, chốt giá!”

Trần Khai:...

Mẹ nó! Hắn thực sự đang nghiêm túc đấy!

Cô ta là đang cố tình cà khịa hắn đi?

Không thể nhẫn nhịn được!

Trần Khai khí thế hùng hổ nhìn về thiếu nữ. Mở miệng định nói gì đó.

Nhận thấy ánh mắt của Trần Khai, thiếu nữ cho kiếm vào vỏ. Hỏi hắn:

“Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Cô nương dáng người thành thục, tại hạ không thể nào dời mắt được, mong cô nương thứ lỗi!”

Thiếu nữ ngơ ngác.

Cái tên này đột nhiên nói chuyện phong cách y như mấy thằng bị nhiễm kiếm hiệp Kim Dung là sao?

Mà lúc này, Trần Khai ngó lơ.

Vì nàng quá đẹp nên hắn mới nói thế, chứ không phải hắn sợ thanh kiếm của nàng đâu...

Thực sự là như vậy! Hắn làm sao lại sợ bị nàng chém được?

Thiếu nữ không quan tâm Trần Khai đang nghĩ gì. Nàng đi đến trước cổng, chạm nhẹ vào cánh cửa to lớn. Cánh cổng bị đẩy ra dễ dàng.

Đến lúc này, Trần Khai hoàn toàn bị tráng ngợp bởi phong cảnh bên trong.

Trên trời, hàng trăm ngôi sao sáng lấp lánh, ở giữa là vầng trăng tròn vành vạch.

Ở đằng sau cánh cổng là một vùng đất rộng lớn. Bên trong chỉ có một ngôi đình to lớn tọa trấn ở giữa sân.

Hắn còn có thể thấy một hồ nước nhỏ với cây cầu gỗ bắc ngang qua đó.

Nhưng vấn đề là...

Trần Khai giơ tay ra đếm.

Một, hai... Một, hai... Nơi này lại có đến hai mặt trăng?

Rốt cuộc thì nơi đây là đâu? Sao lại trông như chốn bồng lai tiên cảnh người ta vẫn thường nhắc tới trong truyện như vậy?

Thiếu nữ đi vào bên trong, trước khi đi nàng còn quay sang nói với Trần Khai:

“Ngươi đứng ở đây chờ một lúc! Nếu phát hiện ngươi đi lung tung thì đừng trách đao kiếm vô tình!”

Một lúc sau, khi thiếu nữ đã đi mất, Trần Khai lót dép ngồi xuống ngắm cảnh.

Ồ... Con chim này trông lớn thật.

Oa... Bông hoa này trông thật kỳ lạ.

Quào... Sao lại có mắt trăng đỏ ở đây nhỉ?

Oa! Mọi thứ trông thật kỳ lạ...

- --

Thiệu Tổ cắn răng, hai tay không ngừng biến ảo từng động tác kỳ dị.

Ở xunh quanh hắn, trận pháp dần dần tạo thành một chiếc lồng vững chãi bảo vệ hai người.

Nhưng Ma Vương Trần Khai khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng giơ ra một chưởng. Hắc khí từ tay của hắn biến thành Hắc Long thẳng tiến tới chiếc lồng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thiệu Tổ khuôn mặt tái nhợt cắn ngón tay cái, cố gắng dùng máu của mình tạo ra một trận pháp mới.

Cả ngày hôm nay, Thiệu Tổ gần như đã rút máu trong cơ thể mình ra hơn phân nửa rồi, nên có thể đây là lần cuối cùng hắn tạo ra thêm một trận pháp nữa!

Bên cạnh hắn, Lý Nam cũng chẳng hơn gì. Thời Gian Chi Thư có thể tăng cường toàn diện cho Lý Nam, nhưng mà tác dụng phụ lại rất lớn, hầu như toàn bộ linh lực trong cơ thể của Lý Nam đã bị cuốn sổ này bào mòn gần như cạn kiệt rồi.

Trước mặt hai người, Ma Vương Trần Khai dần dần bước tới.

Hững hờ nhìn hai người, Ma Vương Trần Khai lại nói tiếp:

“Nhìn thấy hai người các ngươi giãy dụa, ta chợt nhận ra mình cũng cảm thấy cao hứng đấy chứ?”

Thiệu Tổ gồng sức mình đứng dậy, cắn răng mà nói với Ma Vương Trần Khai:

“Trần Khai... Chả lẽ tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta. Lại kết thúc như thế này sao?”

Đôi mắt của Trần Khai bỗng nhiên như có gì đó chấn động, thân thể của hắn ngừng lại.

Một tờ tiền hai ngàn đang nằm trên mặt đất nhìn hắn đầy cám dỗ.

Trần Khai nhíu mày, giơ chân lên định đá tờ tiền đi.

Nhưng đã hơn năm phút trôi qua, cái chân của Trần Khai lại không thể hạ xuống được.

Ma Vương Trần Khai:...

Mẹ nó! Tại sao hắn lại không hạ chân xuống được?

Trong trí óc của Trần Khai, Ma Vương cố gắng giơ chân đá tiền đi.

Nhưng sâu thẳm trong tim, lại có thứ gì muốn níu kéo hắn lại, bảo rằng hãy nhặt tờ tiền đó đi.

Rốt cuộc đây là thứ sức mạnh gì?

Mà ở một bên, Thiệu Tổ và Lý Nam thấy Trần Khai như thế bỗng há hốc miệng ra.

CMN? Cái chiêu này thực sự hữu dụng?

- --

Trần Khai đang ngồi bỗng dưng cảm thấy bứt rứt trong người.

Không hiểu sao bỗng dưng hắn lại cảm giác như có tờ tiền nào đó rơi trước mặt hắn như vậy?

A... Cảm xúc khó chịu quá!

Mà lúc này, bên trong Vĩnh Dạ Đình.

Thiếu nữ bước tới trước cửa đình, giơ tay gõ nhẹ.

Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau cánh cửa, trong trẻo mà vang lên:

“Em về rồi à? Yako?”

Hiển nhiên, Yako là tên của thiếu nữ.

Mở cánh cửa ra, hình ảnh hai người phụ nữ lặng lẽ nhấp trà hiện lên trước mặt nàng.

Ngồi bên trái là một người phụ nữ tóc hồng ngắn lượn sóng, thân mang một bộ kimono trắng đang nhẹ nhàng nhấp trà.

Người phụ nữ đối diện là một cô gái với mái tóc đen nhánh, toàn thân là cổ trang trung quốc màu đỏ. Khuôn mặt đẹp như trong tranh vẽ, trên mặt nàng luôn treo một nụ cười nhàn nhã khiến không ai biết rằng nàng đang nghĩ gì.

Yako cúi chào người phụ nữ tóc đen, nói với giọng tôn kính:

“Tử Dạ tiểu thư! Người cũng tới đây ạ?”

Tử Dạ nhẹ nhàng giơ tay lên xoa đầu Yako, nói với giọng hoài cổ:

“Bất ngờ thật... Không ngờ cô bé mà Âm Tử nhặt từ năm nào đã trở nên thành thục như thế này...”

Sau đó, nàng liếc xuống bộ phận nào đó của Yako, mỉm cười mà nói:

“Ừm... Xem ra là một số bộ phận vẫn không thể lớn lên được...”

Yako:...

Tử Dạ tiểu thư. Xin người làm ơn đừng xoáy sâu vào nỗi đau của em...

Bên cạnh Tử Dạ, Âm Tử nhìn về Yako, lấy tay che miệng lại cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Tử Dạ, Yako vẫn còn nhỏ tuổi. Đừng trêu cô bé nữa!”

Khi Tử Dạ buông tay xuống, Yako đến trước mặt Âm Tử, khẽ nói:

“Tiểu thư! Có một tên nhân loại lọt vào trong này. Bây giờ phải làm sao ạ?”

Âm Tử nghe thấy Yako nói như vậy, ngẩn người ra.

Từ khi nàng được phong hào Thiên Tôn trở đi, Vĩnh Dạ Đình đã là một nơi hoàn toàn kín kẽ, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Vậy mà bây giờ lại có người lọt vào đây mà nàng không hề biết? Rốt cuộc đối phương mạnh đến nhường nào?

Tử Dạ ngồi một bên nghe thấy Yako nói thế, mỉm cười đứng dậy. Cầm cây dù cổ lên, nàng nói:

“Như vậy, nếu hai người có việc bận cần xử lý thì thiếp cũng không cần phải làm phiền mọi người nữa!”

Nói rồi, thân hình của nàng dần dần biến mất khỏi ngôi đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.