Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 15: Chương 15




Trần Khai trầm mặc.

Thiệu Tổ cũng trầm mặc.

Lý Nam nhìn hai người như thế. Không biết làm gì cũng trầm mặc theo.

Mà lúc này. Ba người đã trở về hiện thực.

Cái gì? Ngươi muốn biết vì cái gì mà cả ba người đều trầm mặc theo ư?

“Bọn trẻ như các cậu đều sống thiếu lành mạnh như thế này à? Giữa đường ngất xỉu như thế ư?”

Trước mặt cả ba người, một người đàn ông trung niên đang kê đơn thuốc cho họ, miệng không ngừng quở trách cả ba.

“Về nhà các cậu nhớ bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cơ thể vào! Uống một ngày ba viên...”

Sau một tràng giáo dục đầy dài dằng dặc của vị bác sĩ đầy tốt bụng này, cả ba người đi ra khỏi bệnh viện. Một lúc sau, Trần Khai than thở:

“Ngất xỉu? Cho nên chúng ta bị chọn vào bí cảnh cũng đều sẽ bị như thế này à?”

Thiệu Tổ vỗ vai hắn. Hình như tên này rất thích vỗ vai người khác. Nói với giọng như là trưởng bối đang dạy dỗ thế hệ trẻ:

“Cố lên đi chú! Hễ tu luyện đều phải gặp những chuyện như thế này!”

“Nếu gặp phải chuyện như thế này thì có khi tôi chết vì ngất xỉu sớm thôi!”

Trần Khai nhổ nước bọt lại Thiệu Tổ, chân vẫn bước đi.

“Tôi đi trước!”

Lý Nam tách ra khỏi hai người. Để lại lời nói như thế.

Thiệu Tổ tò mò nhìn về phía Lý Nam, hỏi Trần Khai:

“Người quen của chú có vẻ lạnh lùng quá nhỉ?”

“Biết đâu? Tôi mới quen cậu ấy sáng nay mà?”

Thiệu Tổ:!!!

- --

“A... Tôi về rồi đây!”

Trần Khai uể oải mở cửa ra. Vừa than thở vừa bước vào căn phòng. Nhưng bây giờ Tử Dạ cũng không có ở đây, xem ra là nàng đã đi đâu đó.

Ngồi lên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng. Trần Khai tò mò nhìn về một mảnh gỗ màu đen trên tay hắn.

Theo như lời của bạn học sinh và Thiệu Tổ nói, đây có thể là một bảo vật mà hắn lấy được từ Thần Ma Chiến. Nhưng cả hai người kia đều không cho hắn biết là họ nhận được gì nên bây giờ Trần Khai cũng không biết là do Thần Ma Chiến bị lag hay gì đó mà lại cho hắn một mảnh gỗ.

Có khi nào đây là một bảo vật tuyệt thế gì đó không?

Thử nhỏ máu lên đó xem sao?

Ý nghĩ của Trần Khai lóe lên trong đầu. Hắn vào trong căn phòng bếp cầm một con dao ra, nhẹ nhàng cắt vào ngón tay.

“Ái da! Đau! Đau!”

Một lúc sau, Trần Khai ôm ngón tay kêu lên đau đớn. Tuy đã nhỏ máu lên trên thanh gỗ này nhưng mà...

Thật đau!

Không hiểu là mấy nhân vật chính trong tu tiên và huyền huyễn làm thế nào mà có thể tự cắn, cắt tay của họ ra mà nhỏ máu nhận chủ thế nhỉ?

Khi đã băng bó toàn ngón tay xong. Trần Khai chăm chú nhìn về mảnh gỗ này.

Bất ngờ làm sao! Mảnh gỗ không có gì xảy ra cả!

Trần Khai:...

Nhỏ máu nhận chủ đâu? Bảo vật tuyệt thế đâu?

Đây hoàn toàn như là một mảnh gỗ bình thường chứ???

Thôi được rồi. Ít nhất cũng phải lấp đầy cái bụng rỗng này đã. Chưa gì mà hắn lại cảm thấy đói rồi...

Cất mảnh gỗ vào trong tủ. Trần Khai bắt đầu chế mì ăn.

Có những lúc hắn mong muốn có một người bạn gái ôn nhu, ấm áp, nấu ăn ngon,...

Cái gì? Ngươi nhìn cái gì? Là người cũng phải có ước mơ chứ?

Làm người mà không mơ mộng thì có khác gì cỗ máy không? Hả? (Đập bàn)

Ngồi vào máy tính. Vừa húp mỳ xì xụp vừa định lên trên Internet xem có tin tức gì nóng hổi không?

Ồ... Hàng chục người liên tục ngất xỉu trong chiều nay à? Chắc kèo là do cái Thần Ma Chiến đó làm rồi.

Hả? Vân Lâm? Ca sĩ mới nổi? Đúng rồi nhỉ, sáng nay còn có tên nào đó tập hút thuốc vì lấy le với cô ta mà.

Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên. Trần Khai bước tới gần cửa hỏi:

“Ai đấy?”

Bên kia cánh cửa, giọng một người thanh niên vang lên:

“Chuyển phát nhanh đây. Có người vừa gửi hàng cho cậu, phiền cậu ra ký tên và nhận giùm tôi ạ!”

“Được rồi!”

Tò mò nhìn về phía hộp giấy, Trần Khai bắt đầu mở ra.

Ồ... Là hoa à? Còn có tiền nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Khai nhìn vào màn hình điện thoại.

Biết ngay là mẹ sẽ gọi cho mình mà...

Nghĩ thầm như vậy, Trần Khai bắt máy:

“A lô? Là mẹ phải không?”

Bên kia điện thoại, giọng một người phụ nữ vang lên dịu dàng và đầy quan tâm:

“Tiểu Trần à? Là mẹ đây. Con đã nhận được đồ mẹ gửi chưa?”

Trần Khai chợt cảm thấy ấm lòng. Cho dù như thế nào thì mẹ hắn vẫn quan tâm hắn như vậy...

“Nhận lấy rồi mẹ ạ. Không cần gửi tiền cho con đâu! Con sống ở đây còn cảm thấy dư dả mà!”

Trần Khai cười lên, nói.

Mà mẹ hắn nghe thấy nói như thế, cũng nhẹ nhàng cười một tiếng:

“Nghe thấy Tiểu Trần nói như thế là mẹ cảm thấy yên tâm rồi... Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Còn chậu hoa mà mẹ gửi cho thì con cứ đặt ở ngoài ban công hay đâu đó cho đẹp mắt...”

“Được rồi mẹ...”

Khẽ cúp máy. Trần Khai thở dài.

Không thể nói cho mẹ việc hắn đã tu luyện được.

Cuối cùng thì nàng cũng chỉ là người bình thường. Không nên liên lụy nàng vào trong việc này.

- --

“Meo~”

Sải bước mà đi qua từng con phố. Con mèo chán nản ngáp một tiếng.

Chợt, khi ánh mắt đi qua một căn nhà trọ. Hai mắt nó sáng lên, chạy nhanh vào đó.

Tìm thấy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.