Một lúc sau, cả Thiệu Tổ nhìn thấy Trần Khai cúi đầu gối thở hồng hộc. Thở phào nhẹ nhõm nói:
“Tốt lắm, xem ra bây giờ chú đã bình tĩnh lại đi? Quả nhiên là cha anh nói đúng, anh rất có tài trong việc an ủi người!”
Cái rắm! Ngươi đây là đang dọa người!
Trần Khai và Lý Nam đều trong lòng phun nước bọt. Nhưng Thiệu Tổ vẫn nói tiếp:
“Chú biết đây là đâu không?”
“Không biết?”
Trần Khai trả lời, như đoán được trước câu trả lời của Trần Khai. Thiệu Tổ hai tay vòng quanh ngực, khuôn mặt đầy tự hào nói ra:
“Đây là bí cảnh của một vị đã độ kiếp thành tiên xây dựng ra! Cứ mỗi năm mươi năm nó lại lựa chọn ngẫu nhiên số ít người tu luyện vào đây. Đã vào được đây đều là thiên tài, không thì cũng là một tên đầy may mắn!”
Thiệu Tổ vừa dứt lời, Trần Khai cúi đầu ngẫm nghĩ.
Một lúc sau, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Thiệu Tổ và Lý Nam. Như nghĩ ra thứ gì đó, hắn reo lên:
“Cái gì? Hóa ra chú và bạn nhỏ đây cũng là người tu tiên???”
Thiệu Tổ:...
Hóa ra nãy giờ chú đang suy nghĩ về thứ này?
Lý Nam:...
Ai là bạn nhỏ? Tên chết dẫm kia?
Còn nữa... Hóa ra ngươi cũng không biết tên kia là người tu luyện?
Ngươi thực sự là ma vương trong tương lai ư?
15 phút sau.
“Thế bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Trần Khai ngưng trọng nhìn về Thiệu Tổ và Lý Nam, hỏi.
Thiệu Tổ tự tin lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, tự tin nói:
“Chú hỏi đúng người rồi đấy. Người của anh đã gửi những thông tin này cho anh rồi! Bây giờ chỉ cần tra...”
Đang nói, khuôn mặt của Thiệu Tổ bỗng nhiên cứng ngắc lại. Trần Khai thấy thế bèn hỏi tiếp:
“Tra được chưa? Sao không thấy chú trả lời?”
Lý Nam đứng ở một bên thấy Thiệu Tổ làm như thế. Cũng nghi ngờ nhìn về Thiệu Tổ.
Tên này là đang làm gì? Còn không tra đi?
Thiệu Tổ quay đầu sang một bên khác, bối rối trả lời:
“Ờ... Ở đây không có kết nối mạng, haha...”
Trần Khai:...
Lý Nam:...
Thằng này là đang tấu hài đi?
“Hai người không chuẩn gì cho thứ này sao?”
Một bên Lý Nam nãy giờ luôn im lặng mở miệng ra hỏi.
“A... bạn nhỏ này. Để anh nói cho, dạo này công việc bù đầu bù óc, không có tí thời gian nào để chuẩn bị...”
Thiệu Tổ vừa định bào chữa cho mình, Trần Khai đã cãi lại ngay lập tức:
“Chém gió! Làm bảo vệ như chú mà lại bận bù đầu bù óc ư?”
“Yên nào! Chú cũng không chuẩn bị gì đấy!”
“Tôi vừa mới tu luyện xong thì có chuẩn bị cái rắm!”
Thiệu Tổ không trả lời Trần Khai, chỉ vỗ vai Lý Nam và nói:
“Được rồi! Nếu nói như vậy thì chắc chú cũng đã chuẩn bị rồi nhỉ?...”
Đang định nói gì thêm, Thiệu Tổ bỗng quay sang Trần Khai hỏi:
“Này... Người quen của chú tên gì thế?”
Trần Khai trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên đáp:
“Không biết.”
Thiệu Tổ nghe Trần Khai nói thế. Lại nở nụ cười ấm áp nói tiếp với Lý Nam:
“Anh trông cậy vào chú đấy! Không Biết!”
Lý Nam:#$%^&^%
Không Biết cái đầu ngươi! Tên ta là Lý Nam!
“Tôi là Lý Nam!”
Lý Nam thở dài trả lời, Thiệu Tổ ngạc nhiên kêu lên:
“Hả? Không phải tên của chú là Không Biết sao?”
Trần Khai:...
Thiệu Tổ, chú đang giả ngu hay ngu thật thế?
- --
“Cho nên... Ý của cậu là một lúc sau sẽ có yêu thú lao tới?”
Khi cả hai nghe Lý Nam nói xong mọi chuyện, Trần Khai hỏi.
“Đúng là như vậy. Hơn nữa cấp bậc cao nhất là phải Trúc Cơ sơ kỳ, hơn chúng ta một cảnh giới lớn.”
Trần Khai thấy Thiệu Tổ nhìn về phía xa xa, sau đó nói:
“Anh thừa biết là yêu thú thường có nhiều loại, nhưng điểm chung của chúng đều là có đôi mắt màu đỏ. Ít nhất là ngang với tu sĩ đã mở Thương Môn ra đi!”
Thiệu Tổ nói với giọng chắc chắc, Lý Nam nghe thấy như thế ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hắn nói ra thông tin này là dựa trên việc cả ba người bọn họ đều là ở Luyện Khí Kỳ tu sĩ. Điều này là do hắn đã tham gia rồi mới biết. Sao người này lại biết trước được?
Chẳng lẽ là hắn có quen biết với người đã từng được tuyển vào đây?
“Thật chứ? Sao tôi cứ có cảm giác như là chú vừa mới biết điều này thế?”
Trần Khai tò mò hỏi. Chỉ thấy Thiệu Tổ thở dài một hơi, đáp lại:
“Chú nói đúng!”
“Anh vừa mới thấy đấy!”
Nói rồi, Thiệu Tổ giơ ngón tay chỉ về phía xa xa. Cả hai người kia thấy thế bèn quay đầu sang.
Hàng trăm con yêu thú đang chạy tới. Có khỉ, có sói, hay thậm chí là cả loài côn trùng như nhện, kiến. Nhưng đúng như Thiệu Tổ nói, chúng đều có đôi mắt màu đỏ như máu.
Lý Nam khẽ biến đổi sắc mặt, hắn giơ bàn tay ra bóp một cái nhẫn được đeo ở ngón út. Một thanh kiếm trống rỗng hiện ra ở trong tay hắn.
Mà ở một bên hắn, Thiệu Tổ lôi từ trong người mình ra một sợi vải dài.
Lý Nam:...
Tên này định múa lụa?
“Haha! Chú là định thắt cổ tự vẫn trước đi?”
Trần Khai nhìn mảnh vải trên tay Thiệu Tổ, ôm bụng cười mà nói.
“Im đi! Mấy đốt tre của chú thì hơn gì anh?”
Lý Nam nhìn thấy hai người như thế. Chợt cảm thấy tuyệt vọng.
Ông trời ơi... Xem ra cơ duyên lần này bị bỏ lỡ rồi...
Mà cùng lúc đó, một người đàn ông uy nghi ngồi trên ngai vàng bỗng nhiên ho khan một tiếng:
“Ắt xì!”
Hắn ta khẽ lấy tay xoa cằm, ngẫm nghĩ.
“Lạ thật... Không hiểu sao dạo này cứ có cảm giác như ai đang gọi tên trẫm...”