“A... Trời sắp sáng rồi. Anh còn phải đến công ty làm nữa!”
Thiệu Tổ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Quả thật, đến bây giờ thì một ngày mới mới bắt đầu. Một ngày dài đằng đẵng đã trôi qua.
Trần Khai trầm mặc một lúc lâu. Sau đó cả tâm tình hắn chỉ có thể nói ra bởi một từ:
“Móa!”
Tu luyện kiểu quần què gì mà hắn lại bị lệch múi giờ luôn rồi.
Đến lúc này, Trần Khai mới tuyệt vọng nhận ra rằng...
Hắn chỉ mới tu luyện được ba ngày! Bốn ngày! Nếu tính cả hôm nay.
Thế mà hắn đã trải qua cái gì?
Tham gia bí cảnh. Bị chú áo đen đâm hàng chục lần, tuy không chết nhưng mà...
Cũng rất đau chứ! Hắn cũng không phải bạn Tống nào đó!
Cho dù thời gian trải qua rất lâu, đủ để viết một câu chuyện vài chục chương... Nhưng mà chỉ mới ba ngày trôi qua!
Tu luyện kiểu này thì thà an nhàn làm người bình thường còn hơn!
(Thì thầm) Đây đã là lần thứ hai Trần Khai nói điều này.
Không cần nhắc hắn cũng đã biết điều này! (Đập bàn).
Thiệu Tổ đi ra khỏi căn phòng, trước khi đi hắn còn để lại một lời nói cho Trần Khai:
“Anh không biết chú nhận được cơ duyên gì mà có thể tăng hai cảnh giới nhỏ trong một ngày. Nhưng chú đừng để lộ ra nhiều quá, nhất là hai đốt tre kia!”
Trần Khai “Ừ” một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
Mà Thiệu Tổ thấy Trần Khai đóng cửa lại. Từ trong người lôi ra một viên thủy tinh trong suốt, ánh sáng dịu nhẹ.
Hắn khẽ vung tay lên, viên thủy tinh bay từ tay hắn ra rơi vào trước căn phòng trọ của Trần Khai.
Viên thủy tinh vừa chạm đất, toàn bộ căn nhà trọ của Trần Khai bỗng hiện lên những đồ án kỳ lạ. Một lúc sau, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Thiệu Tổ quay người, bóng lưng của hắn dần dần biến mất ở cuối con đường.
Bạn bè tốt sẽ luôn bảo vệ lẫn nhau mà không cần bất cứ lời cảm ơn nào.
- --
Tử Dạ chứng kiến toàn bộ hành động của Thiệu Tổ, khuôn mặt phức tạp đi ra từ trong một căn hẻm.
Tới gần căn nhà trọ của Trần Khai, nàng đưa tay chạm vào, lẩm bẩm:
“Kết giới bảo vệ... Tứ phẩm kết giới...”
Sau đó, càng đọc tên trận pháp về sau, khuôn mặt nàng dần dần đen lên:
“Trận pháp nghe lén? Trận pháp nhìn trộm? Truyền tống trận? Ngươi mẹ nó là đang theo dõi hắn ư?”
Nàng phất tay lên, toàn bộ những phù văn đó lại sáng lên. Dần dần chuyển sang một loại phù văn khác, cuối cùng lại trở thành một trận đồ với đầy ký tự trung hoa ở trên đó.
Mà lúc này. Thiệu Tổ đang đi trên đường bỗng nhiên đứng lại, gãi gãi mái tóc của mình. Hắn tự lẩm bẩm:
“Trận pháp nghe lén, trận pháp nhìn trộm, truyền tống trận đều bị mất liên hệ? Trận pháp bảo vệ đang được củng cố? Quả nhiên là bên người chú có một vị lão đại nào đó theo giúp đỡ...”
Tiếc thật... Hắn vẫn muốn theo dõi... Khụ khụ, bảo vệ Trần Khai trong thầm lặng.
Xem ra vấn đề an toàn của Trần Khai không cần lo lắng nữa rồi.
- --
Bùm!
Nhìn thấy lại thêm một đốt tre nữa luyện hóa không thành công, Trần Khai trầm mặc. Lấy ra thêm một đốt tre nữa.
Bên cạnh hắn, hàng chục đốt tre bị luyện hóa thất bại đang chất thành đống.
Hắn không tin luyện hóa hàng trăm lần lại không thành công lần nào.
Tử Dạ ngồi đối diện hắn. Lần này nàng chỉ nhàn nhã nhấp trà, không nói gì nữa.
Pháp khí chỉ có thể cho Trần Khai mang đến sự trợ giúp nhất thời, nhưng không phải là vĩnh viễn.
Hơn nữa, lần trước là do nàng tiên đoán rằng Trần Khai sẽ tham gia vào Thần Ma Chiến nên mới cho hắn mượn.
Bây giờ, Trần Khai chỉ có thể luyện hóa đốt tre đó bằng nỗ lực mà thôi...
Bùm!
Lại một đốt tre nữa luyện hóa thất bại. Trần Khai chán nản nằm lên giường, than thở:
“Ai~ Làm sao thiên phú của mình lại nát như vậy chứ?”
Tử Dạ nhìn thấy sự lười biếng của Trần Khai, im lặng mỉm cười.
Tính ra là Trần Khai đã dành suốt một buổi sáng xin nghỉ bệnh chỉ để luyện hóa thêm một đốt tre rồi
Trần Khai đã thử luyện hóa thêm một đốt tre hàng trăm lần rồi. Tuy hắn đã dọn sạch một phần sản phẩm thất bại trước khi nàng về tới nhà nhưng điều đó làm sao che mắt nàng được?
Bởi vậy Trần Khai là hình ảnh điển hình của câu nói “Cần cù bù thông minh”
Tuy vậy, thiên phú của hắn phải nói là quả thực cực kỳ nát! Nát không thể nào nát hơn.
Thanh Trúc Quyết quả là một công pháp dễ học khó tinh. Người bình thường có thể dễ dàng hoàn thành hai thức đầu. Nhưng Trần Khai vẫn mãi dậm chân ở thức thứ nhất.
Tử Dạ lôi từ trong người mình ra Vận Mệnh Chi Thư.
Nàng mở sổ ra. Đồng thời trong mắt nàng, thế giới bắt đầu chuyển sang hai màu đen trắng.
Ở giữa nàng và Trần Khai, có một sợi chỉ với hai màu hồng, trắng.
Đây cũng là một trong các yếu tố mà Tử Dạ chọn Trần Khai làm người bồi dưỡng.
Vận Mệnh Chi Thư có thể giúp nàng thấy nhân quả giữa mỗi người. Tùy từng người mà sợi chỉ lại có nhiều màu khác nhau.
Nhưng nhân quả giữa nàng và Trần Khai lại có hai màu. Nên phải chăng Trần Khai là mấu chốt để nàng thoát khỏi tình cảnh bị truy sát này?
Nhưng vấn đề sợi chỉ hai màu này có nghĩa là gì?
Tử Dạ thở dài, gấp sổ lại.
Xem ra việc này còn phải tìm hiểu dài dài...
Trần Khai chán nản nhìn lên bầu trời.
A... Vì sao Tử Dạ có thể luyện hóa hàng trăm đốt tre một lúc, hơn nữa đốt nào đốt nấy trông cũng rất là sáng hơn đốt tre mà hắn luyện hóa rất nhiều. Vậy mà hắn lại không thể luyện hóa được bất kỳ đốt tre nào mà không cần dùng tới pháp khí ư?
Vì sao giữa người với người lại chênh lệch như vậy?
“Trần Khai. Ngươi vì cái gì mà tu luyện?”
Tử Dạ bỗng nhiên hỏi hắn một câu hỏi. Trần Khai sững sờ.
Đúng ha! Vì cái gì mà hắn lại bắt đầu tu luyện?
Vì tiền tài? Vì mỹ nữ?
Không đúng! Tiền tài chưa đến mức quan trọng với hắn, hắn cũng không phải là một tên hám gái.
Vì cái gì?
Như chợt nhớ ra thứ gì đó, khóe miệng của Trần Khai khẽ cong lên, hắn hỏi lại Tử Dạ:
“Lúc tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi mất sớm. Tôi phải ở trong trại mồ côi.”
“Vào lúc đó. Bên cạnh trại mồ côi mà tôi đang ở có một ông chú trung niên...”
“Ông chú đó nói năng sỗ sàng, hào sảng. Thoải mái với mọi người xunh quanh... Tuy vậy nhưng ông chú đó lại bị khá nhiều người ghét. Có lẽ là do mùi hôi nách của ông chú, hay là do ông chú là một người không am hiểu trong giao tiếp cho lắm”
“Thẳng đến một ngày. Viện mồ côi bị cháy, do một người làm đã quên tắt bếp ga đi. Có lẽ là như vậy!”
“Vào lúc đó, viện mồ côi bị bốc cháy cực kỳ thảm liệt. Tôi may mắn được đưa ra ngoài, nhưng những người bạn của tôi thì lại không...”
“Đám cháy ngày càng lớn, nhưng vì ở vùng sâu nên lính cứu hỏa không kịp thời cứu được.”
“Nhưng rồi, ông chú đó lao thẳng vào trong. Hi sinh một chân để cứu người bạn của tôi ra. Nhờ thế mà không ai bị thương tích trong trận cháy đó cả!”
“Tôi lại gần, hỏi ông chú rằng ông chú vì sao lại lao vào? Bởi vì một người không hề có liên hệ máu mủ? Cô biết ông chú trả lời sao không?”
Tử Dạ vẫn im lặng, mỉm cười nhấp trà.
Trần Khai cười, nói:
“Nhóc con! Ta không lao vào thì ai cứu hai đứa trẻ ấy?”
Cứ việc đó là một lý do đơn giản, đơn giản mà ai cũng nghĩ ra được.
Thậm chí, lúc nói câu đó ông chú còn phải cắn môi để mà chịu đựng đau đớn. Nhưng mà...
Ông chú lúc đó thực sự rất đẹp trai! Đẹp trai đến phát nổ!
Cứ việc ông chú ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhưng mà trong mắt Trần Khai lúc ấy... Ông chú thực sự là rất đẹp trai!
Dẫu cho sau này Trần Khai được một người phụ nữ dịu dàng nhận về nuôi, nhưng hình ảnh về ông chú không hề phai mờ trong tâm trí hắn được
Trần Khai mê man.
A... Lần này mình lại dùng hết linh lực trong cơ thể vào luyện hóa thêm một đốt tre rồi.
Xem ra lại phải xỉu thêm một lần nữa.
Quả nhiên tu luyện chả có gì tốt!
Trong lúc mơ màng, Trần Khai còn nghe thấy tiếng Tử Dạ loáng thoáng hỏi:
“Vậy đây là con đường ngươi sẽ đi?”
Trần Khai gắng hết sức lực của mình, thì thào nói:
“Đúng vậy!”
Trong đầu hắn lại hiện lên một khung cảnh.
Một người đàn ông vết thương đầy mình, lớn tiếng cười mà xoa đầu một cậu nhóc.
“Cậu nhóc! Ta làm thế bởi vì đó là việc ta phải làm. Không đúng! Là việc mà ta muốn làm!”
- --
Nhìn thấy Trần Khai lại chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa. Tử Dạ trầm mặc.
Đây là lần thứ bao nhiêu tên này xỉu trong tuần rồi?
Nhưng rồi, nàng chợt bật cười.
Lý do tên này tu luyện cũng thật đặc sắc đi. Chợt nhớ lại, nàng cũng đã từng có ước mơ như tên này...
Chỉ có điều... Thời gian trôi nhanh, đủ để làm thay đổi một con người.
Nàng khẽ hất tay lên, một tấm chăn bay tới, đắp lên người Trần Khai.
Trần Khai... Nếu ngươi đã dứt khoát muốn đi con đường này.
Vậy thì hãy để ta là người dẫn đường đi!