Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 25: Chương 25: Thánh Tử và Ma Vương




“Dạo này em thế nào rồi? Cuộc sống thoải mái hơn chứ?”

Trần Khai hút một ngụm nước cam, nhìn về Tú Vi mà hỏi.

“Bố mẹ em dạo này cũng không làm khó em lắm, nên bây giờ em cũng không cảm thấy khó chịu hay mệt mỏi gì hết anh ạ.”

Tú Vi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Nghe thấy câu trả lời này, Trần Khai chỉ cảm thấy đây là điều tất nhiên.

Cô em này bỏ nhà ra đi kiểu này thì có bậc cha mẹ nào dám làm mất hứng thêm lần nữa? Hắn cảm thấy cha mẹ cô em này khổ thật đấy...

Tú Vi như nhận ra Trần Khai đang nghĩ gì. Khuôn mặt đỏ lên, lý nhí mà nói:

“Dù sao lúc đó em còn nhỏ mới làm ra trò như vậy...”

Bây giờ, cô bé này mới cảm thấy thật may mắn lúc đó gặp phải Trần Khai. Nếu không thì ai biết sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra với cô bé?

Trần Khai nhìn vào Tú Vi, chợt cảm thấy cô em này quả thực rất xinh đẹp.

Dáng người cân đối. Khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn, mái tóc đén óng mượt. Cách cư xử có lễ độ, ôn tồn...

Chỉ tiếc là tuổi còn quá nhỏ, nếu không thì đã có một đống anh chàng theo đuổi.

Tất nhiên, Trần Khai cũng không có ý định gì với cô bé này cả. Hắn chỉ xem cô bé như là em gái hay đại loại gì đó thôi.

Cuối cùng thì Trần Khai cũng không phải là nhân vật chính trong mấy bộ truyện vô địch hay truyện hệ thống... Hễ gặp cô em nào xinh xinh là thu hết.

Đối với việc này, thân là thanh niên theo chế độ xã hội một chồng một vợ kịch liệt phản đối. Dù sao đây cũng không phải là thời cổ đại, không có chuyện tam thê tứ thiếp gì đó.

Tú Vi khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt bâng quơ nhìn về phía trong góc.

Sau đó, nàng cúi tới gần Trần Khai. Hắn có thể thấy được đôi mắt trong như suối đang nhìn hắn, chỉ thấy nàng khẽ nói:

“Anh Khai. Không hiểu sao em cảm thấy hai anh ngồi trong góc quán có vẻ không phải người tốt lành gì...”

Nàng nghĩ là mình đã nói đủ nhỏ. Nhưng Tú Vi không hề biết rằng ở trong góc quán là hai tên người tu luyện có tố chất thân thể cao hơn người bình thường rất nhiều. Nên những gì nàng nói đều bị cả hai người nghe hết.

Thiệu Tổ:...

Hắn thực sự trông giống kẻ gian lắm ư?

Lý Nam:...

Nếu biết thế quả nhiên là không nên đi tìm tên này

Trần Khai nghe thấy Tú Vi nói thế, quay đầu nhìn về phía trong góc.

Sau đó, hắn thấy Thiệu Tổ và bạn học sinh vừa mới gặp vào sáng hôm qua đang yên vị ở đó.

Trần Khai:...

Tại sao hai người này cũng ở đây?

- --

“Anh là Thiệu Tổ. Nếu em là bạn của thằng này thì em cũng là bạn của anh. Không cần phải khách sáo!”

Thiệu Tổ nhận thấy mình đã bị phát hiện, thoải mái mà đến bên cạnh Trần Khai ngồi xuống và nói.

Đối với phản ứng của tên này, Trần Khai và Lý Nam chỉ có thể im lặng mà không nói gì.

Mẹ nó! Thằng này theo dõi người khác bị phát hiện còn không mau lẩn đi mà lại mặt dày tới tán gái.

Liêm sỉ bây giờ trở nên rẻ tiền như thế ư?

Đối với lời nói của Thiệu Tổ, Tú Vi chỉ nhoẻn miệng cười, lễ phép mà đáp lại:

“Chào anh. Em là bạn của anh Khai, rất vui được gặp anh!”

Nghe thấy Tú Vi nói thế, Thiệu Tổ chợt ngạc nhiên reo lên:

“A... Hóa ra là em thích anh à?”

Trần Khai:!!!

Lý Nam:!!!

Tên này nghe như thế nào mà lại hiểu thành như vậy thế? Đầu óc của hắn ta bị ngâm nước à?

Tú Vi bối rối trả lời:

“Anh có gì lầm không? Chúng ta vừa mới gặp nhau bây giờ mà?”

Chỉ thấy Thiệu Tổ khẽ xoa cằm, nghi ngờ nhìn nàng:

“Vậy tại sao em lại cảm thấy vui khi gặp anh?”

Tú Vi:!!!

Đây chỉ là lời nói khách sáo thôi mà? Cái anh này sao lại nghĩ ra như thế?

Trần Khai: “Có nên đập thằng này một trận không?”

Lý Nam: “Tên này ngu thật hay giả vờ thế?”

Nhận thấy cả bàn đều trầm mặc mà nhìn hắn, Thiệu Tổ bèn cười ha hả mà nói:

“Sao mọi người tự dưng im lặng thế? Anh chỉ đang đùa một chút thôi mà.”

Trần Khai ngồi bên cạnh hắn nhổ nước bọt:

“Đùa? Tôi thấy chú là thấy bé Vi đẹp như thế này nên định tán thôi!”

“Bậy nào! Chú nghĩ anh là hạng người như thế ư?”

Thiệu Tổ phủ nhận ngay điều đó tức thì. Nhưng Trần Khai đã đốp lại một câu ngay sau đó:

“Đúng vậy! Chú mà không phải hạng người như thế thì còn có ai?”

Thiệu Tổ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đáp lại:

“Còn có chú!”

Trần Khai cũng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đáp lại:

“Chú là đang định kéo tôi theo mà chết cùng?”

“Đúng vậy!”

...

Lý Nam nhìn hai người này cãi nhau, im lặng không nói gì.

Tú Vi chợt hỏi hắn:

“Anh tên gì ạ?”

Lý Nam nghe nàng hỏi thế, khẽ đáp lại:

“Tôi tên Lý Nam. Năm nay mới là học sinh cấp ba thôi! Không cần gọi tôi là anh đâu!”

“Thật vậy ư?”

Tú Vi ngạc nhiên, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Không thể nào! Trông cậu ta có vẻ như là một người trưởng thành. Vậy mà số tuổi lại chỉ xấp xỉ ngang mình?

Lý Nam không để ý đến hai người đang cãi nhau, hắn quay sang hỏi Tú Vi:

“Cô thấy Trần Khai là một người như thế nào?”

Đây là một câu hỏi cực kỳ thiếu tế nhị khi vừa mới quen một người. Nhưng Lý Nam vẫn không quan tâm đến chuyện đó.

Hắn quay ngược thời gian là để giết Trần Khai, nhưng những hành động của Trần Khai không có vẻ gì là giống như kẻ ác cả...

Nên bây giờ, trong lòng của hắn chỉ còn lại điều băn khoăn này. Nên bây giờ, hắn muốn biết câu trả lời của mình.

Mà Tú Vi nghe thấy Lý Nam hỏi thế, nàng suy nghĩ một hồi, sau đó nhoẻn miệng cười mà nói:

“Anh Khai là một người rất tốt...”

Là một người rất tốt...

Một người rất tốt...

Rất tốt...

Như chạm phải vảy ngược gì. Con ngươi Lý Nam co rụt lại, bàn tay của hắn bỗng dưng nắm chặt hơn.

Toang!

Một tiếng vỡ vang lên, mọi người trong quán đều nhìn về Lý Nam. Kể cả Trần Khai và Thiệu Tổ vốn đang cãi nhau.

Lý Nam cúi đầu, không ai thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Mà trên bàn tay hắn, phần còn lại của chiếc ly thủy tinh bị hắn nắm chặt trong bàn tay, máu dần dần chảy ra.

Tốt? Cái tên đó sao?

Ha ha... Vậy thì hắn quay ngược thời gian có ý nghĩa gì khi mà mọi thứ đều thay đổi? Khi mà kẻ ác không còn là kẻ ác?

Vậy thì hắn đã trả giá mọi thứ vì cái gì nếu cuộc quay ngược thời gian này là vô nghĩa? Vậy vì cái gì mà đồng đội hắn hi sinh cả tính mạng để hiến tế cho cuốn sổ đáng chết này?

Vì cái gì?

Đúng rồi... Ma vương đã biến mất, Dao Dao sẽ không bị giết nữa. Vậy thì bây giờ hắn phải làm gì?

Đi gặp Dao Dao ư?

Bây giờ hắn và cô ấy chỉ là người xa lạ, còn có thể làm gì? Hơn nữa, Dao Dao bị giết chỉ vì cô ấy bị kéo vào đống hỗn độn giữa hắn và Trần Khai. Nên không gặp cô ấy là lựa chọn tốt nhất, dù sao cô ấy cũng chỉ là người bình thường.

“Cậu có sao không?”

Trần Khai nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của quán.

Lý Nam ngẩng đầu lên.

Đó là một khuôn mặt bình thường. Với giọng nói đầy quan tâm đối với hắn.

Buồn cười! Đó có thể nào là ma vương ư?

Mục đích để tu luyện của Lý Nam chỉ có một, báo thù cho Dao Dao, giết chết ma vương.

Nhưng bây giờ mọi người đều còn sống. Trần Khai lại không còn trở thành ma vương. Nên bây giờ còn có thể có chuyện gì xảy ra đây?

Niềm kiên định về việc tu luyện suốt quãng thời gian qua như bị phủ nhận sau câu nói của Tú Vi. Nếu không có ma vương, nhiệm vụ của hắn sẽ không còn tồn tại.

Một Thánh Tử sinh ra chỉ để diệt sát Ma Vương!

Lý Nam im lặng đứng dậy, bước chân ra khỏi quán cà phê. Mặc cho mọi người đều đang nhìn hắn.

Bóng lưng đầy cô độc dần dần biến mất đằng sau còn đường phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.