Bạch Ân vào trong phòng, lúc nãy cậu ta đã tranh thủ thay một chiếc áo khác, áo sơ mi mỏng đến gần như là trong suốt, cổ áo khoét sâu hình chữ V, không có nút cài.
Âu Tĩnh Siêu nhướng mày, xem ra cậu nhóc kia lần này đúng là muốn bỏ hết vốn liếng để câu dẫn Kiều Cảnh Nam, đối với người đã quen nhìn những thủ đoạn trong giới giải trí và hộp đêm như anh ta, chút tâm cơ này không thể qua mắt anh ta được.
Bạch Ân chủ động đến trước mặt Kiều Cảnh Nam, lí nhí giải thích, “Xin lỗi Kiều tổng, em cũng không muốn mặc như thế này, vì em không có quần áo để thay, áo này là em mượn của vũ công múa cột ngoài kia.”
Kiều Cảnh Nam tưởng là cậu ta có ý muốn bắt đền bộ quần áo cũ, hào phóng rút ra một xấp tiền trong ví đưa cho cậu ta, “Cậu cầm lấy, ngày mai đi mua mấy cái áo mới đi.”
Bạch Ân vui vẻ cười rộ lên, nhưng rất nhanh sau đó lập tức thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt sợ sệt nhìn Thẩm Tư Thần như là sợ cậu không đồng ý.
Thẩm Tư Thần đang nghiêm túc chọn mấy quả dâu tây để ăn, vốn dĩ từ đầu không chú ý đến cậu ta, nhưng ánh nhìn đó quá nóng bỏng khiến cậu phải nhìn lên.
“Sao vậy? Cảnh Nam, anh đưa cho cậu ấy quá ít sao?”
Bạch Ân tức đến chút nữa thì ngất tại chỗ, cậu ta không ngờ Thẩm Tư Thần còn cao tay hơn mình, vốn dĩ muốn hắt nước bẩn vào Thẩm Tư Thần để Kiều Cảnh Nam nghĩ Thẩm Tư Thần vượt quyền muốn can dự vào chuyện của hắn, ai ngờ cậu lại nói Bạch Ân chê tiền ít, cục tức này đúng là nuốt không trôi mà.
“Không phải vậy, là... là quá nhiều rồi, em không dám nhận.”
Kiều Cảnh Nam “à” một tiếng, “Không sao, cậu cứ cầm đi, tôi chưa bao giờ để người mà mình yêu thích phải mất mặt cả.”
Bạch Ân cả kinh trong lòng, hơi xấu hổ đưa hai tay ra nhận tiền, lúc cầm tiền ngón tay còn cố tình vuốt nhẹ tay của Kiều Cảnh Nam, sau đó lại giả vờ như không có việc gì ngoan ngoãn ngồi qua một bên.
Trong lòng cậu ta cười thầm, quả nhiên là Kiều tổng vẫn rất yêu thích cậu ta, vừa cho tiền cậu ta mua quần áo mới lại còn công khai nói như vậy trước mặt mọi người, kẻ đến sau... mãi mãi cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi, làm sao có thể thay thế người đến trước được.
Lúc Bạch Ân còn đang lâng lâng trong lòng, cậu ta không hề để ý thấy Kiều Cảnh Nam ngồi bên kia vừa hôn khẽ lên má Thẩm Tư Thần, sau đó nói nhỏ vào tai cậu, “Tôi thay em đền áo cho người ta, có phải là rất chu đáo, rất biết nghĩ cho em hay không, tối nay... có phải là nên được thưởng hay không?”
Thẩm Tư Thần nhìn hắn một hồi, ngại ngùng gật đầu.
Mấy chữ “người mà mình yêu thích” trong miệng Kiều Cảnh Nam đương nhiên là hướng về Thẩm Tư Thần, còn Bạch Ân, chẳng qua chỉ là cậu ta tự ôm về mình.
...
Kiều Cảnh Nam ra ngoài nhận điện thoại, bởi vì trong quán bar hơi ồn ào cho nên cách dãy phòng VIP không xa có một phòng riêng cách âm để nghe điện thoại, là điện thoại của chi nhánh nước ngoài cần xin ý kiến gấp về dự án quan trọng nên hắn không thể không tiếp.
Trước khi rời khỏi hắn còn nhờ Liễu San San chú ý đến cục cưng nhà mình.
Thẩm Tư Thần muốn đi vệ sinh, Liễu San San nào dám để cậu một mình đi lung tung trong quán bar cho nên cũng định đi theo.
“Liễu tiểu thư, ngài là phụ nữ, đi theo cũng không tiện, để tôi đưa Thẩm thiếu gia đi cho.” Bạch Ân nhỏ nhẹ đề nghị.
Liễu San San nghĩ thấy cũng phải, cho nên nhờ cậu ta đưa Thẩm Tư Thần đi.
Sau khi hai người ra ngoài, cô vẫn thấy không yên tâm, “Nè, Âu Tĩnh Siêu, cậu đi theo xem Thần Thần một chút đi, cậu ấy là cục cưng của Kiều Cảnh Nam đó, nếu mà xảy ra chuyện gì thì chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Đã biết, đã biết, cậu không nói tôi cũng đang định đi đây.” Anh ta vừa nhìn đã biết hai người kia cùng nhau ra ngoài chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Lần trước thiếu niên thần bí chỉ gặp một đêm kia mất tích đã khiến cho Kiều Cảnh Nam phát điên năm năm, lần này là người yêu của hắn, nếu mà cậu ta xảy ra chuyện gì không chừng hắn sẽ hành hạ Âu Tĩnh Siêu cả đời mất.
Bạch Ân đưa Thẩm Tư Thần đến nhà vệ sinh, sau đó nhân lúc Thẩm Tư Thần vào bên trong thì cậu ta xoay chiếc biển treo bên ngoài cửa thành “không làm phiền” rồi đứng đợi.
Lúc Thẩm Tư Thần ra ngoài rửa tay, Bạch Ân đứng tựa vào tường, chăm chú nhìn cậu.
“Xem ra mày cũng có không ít thủ đoạn, nhưng mà suy cho cùng cũng chỉ là hàng chơi qua đường mà thôi, tao gặp hạng người như mày bên cạnh Kiều tổng nhiều rồi, người lâu nhất cũng chỉ trụ được ba tháng.”
Thẩm Tư Thần ngơ ngác nhìn cậu ta, chỉ vào mình rồi hỏi lại, “Cậu... đang nói chuyện với tôi?”
“Ở đây còn ai khác sao? Hay tao không gọi mày là Thẩm thiếu gia mày lại thấy không quen, mày nghĩ mày là thiếu gia thật sao? Ha ha ha.” Bạch Ân cười lớn, khinh thường nhìn cậu.
Thẩm Tư Thần nghi hoặc nhìn cậu ta, cậu không ngờ thái độ của Bạch Ân lại kỳ lạ như vậy, nói thay đổi liền thay đổi, “Cậu có ý gì?”
Bạch Ân nhếch môi, “Tao chỉ muốn cảnh cáo mày, nhân lúc Kiều tổng còn chưa chơi chán mày thì mau chóng cuốn gói rời khỏi ngài ấy đi, nếu không sau này bị đuổi ra đường như một con chó thì sẽ khó coi lắm. Tao ở bên cạnh ngài ấy hơn ba năm nay, ngoài tao ra... những kẻ khác sớm muộn gì cũng bị thay thế mà thôi.”
Lời này là Bạch Ân nói dối, cậu ta không muốn Thẩm Tư Thần kiêu ngạo trước mặt mình. Bạch Ân muốn Thẩm Tư Thần sinh ra nghi ngờ, oán giận rồi chạy đến chất vấn Kiều Cảnh Nam những điều không có thật, sau đó thì kết cục mà cậu ta tiên đoán cũng sẽ thành sự thật thôi.
Thẩm Tư Thần nhíu mày, “Anh ấy không giống lời cậu nói, Cảnh Nam nói trước giờ anh ấy chỉ kết giao với mỗi mình tôi.”
Bạch Ân cười càng lớn hơn, “Mày nghĩ mày là ai? Hả? Mày không nhìn thấy vẻ ngoài của chúng ta rất giống nhau sao? Kiều tổng yêu thích tao, thích vẻ thanh thuần trong sáng của tao, ngài ấy không nỡ vấy bẩn tao cho nên mới tìm thế thân như mày để chơi đùa, mày hiểu không? Đợi sau này tao tốt nghiệp đại học, vị trí ở bên cạnh ngài ấy chỉ có thể là tao.”
Thẩm Tư Thần mím môi, có chút khó chịu khi nghe những lời này, cậu biết đây là nói dối, Kiều Cảnh Nam sẽ không như vậy, hắn sẽ không xem cậu là thế thân, vì cậu mới là người quen biết hắn trước, hắn lại càng không có khả năng chơi đùa với tình cảm của cậu.
Nhưng mà... quả thật cậu và Bạch Ân rất giống nhau, nếu như Bạch Ân quen biết Kiều Cảnh Nam đã ba năm... vậy thì trong thời gian đó liệu Kiều Cảnh Nam có từng rung động với cậu ta hay không.
“Tôi... không tin những gì cậu nói, một chút cũng không tin. Tôi chỉ tin Cảnh Nam.” Cậu lướt qua Bạch Ân định trở về phòng bao.
Bạch Ân lại không muốn buông tha cho cậu, cậu ta nắm cổ áo Thẩm Tư Thần kéo lại, mấy cúc áo sơ mi lụa chịu không được lực kéo mạnh bạo liền bung ra.
“Cậu làm gì vậy!”
Thẩm Tư Thần hoảng hốt kéo áo mình lại, nào ngờ vì động tác lôi kéo của Bạch Ân quá lớn mà sàn nhà lại trơn khiến cho cậu bất ngờ bị trượt chân.
“Á!!!”