“Chậc, đặc như vậy, xem ra Thần Thần nhà ta nhịn cũng lâu rồi nhỉ?”
Thẩm Tư Thần mở to mắt nhìn Kiều Cảnh Nam nếm thứ chất lỏng mà cậu vừa bắn ra vương vãi trên tay hắn, vẻ mặt hắn còn bày ra vẻ như đang thưởng thức một thứ gì đó vô cùng ngon lành.
“Cảnh Nam, đừng ăn...”
Kiều Cảnh Nam híp mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên, “Bình thường em cũng nuốt...”
“Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa!”
Thẩm Tư Thần vội vàng đưa tay ra bịt miệng Kiều Cảnh Nam, cậu cắn môi trừng mắt trước thái độ ngả ngớn của hắn, bộ dạng chính là tức giận nhưng lại không thể làm gì được.
Kiều Cảnh Nam thích nhất là trêu chọc cậu như vậy, bởi vì trong mắt hắn bộ dạng này của cậu vô cùng đáng yêu.
Trong lúc hai người vẫn đang đùa giỡn trong phòng ăn thì bên ngoài khách mời đã đến gần như đông đủ, thế nhưng không có ai dám đến gần phòng ăn để làm phiền bọn họ, mãi đến khi Kiều Cảnh Vân ra lệnh thì Chu quản gia mới dám đến gõ cửa gọi người.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, khách mời đã đến đông đủ, đại tiểu thư bảo tôi đến mời hai người ra ngoài.”
Một hồi sau bên trong mới có tiếng của Kiều Cảnh Nam vọng ra, “Được rồi, nói chị hai của tôi cứ bắt đầu trước, chúng tôi sẽ đến sau.”
“Vâng, thiếu gia.”
Trong phòng ăn, Kiều Cảnh Nam đang khụy một chân xuống, dùng khăn ướt lau nửa người dưới cho thiếu niên, sau đó còn dịu dàng mặc quần vào cho cậu. Thẩm Tư Thần cảm thấy mình giống như là đứa trẻ được người lớn chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận vậy, có chút xấu hổ, cũng có chút vui vẻ.
Sau khi làm xong cậu tưởng hắn sẽ cùng cậu ra ngoài, ai ngờ người kia lại bế cậu lên, hướng về phía thang máy lên tầng.
“Chúng ta... không dự tiệc sao?”
“Không vội, tôi đưa em đi tắm đã.”
“Đi... tắm sao?” Mặt thiếu niên hồng lên, cậu mím môi, đầu gục nhẹ vào vai hắn, cậu cảm thấy hai chữ đi tắm phát ra từ miệng Kiều Cảnh Nam có vẻ như không đơn thuần chỉ là đi tắm bình thường.
Trên đỉnh đầu cậu vang lên tiếng cười khe khẽ, “Em mong chờ cái gì khác sao? Tôi cũng có thể suy nghĩ.”
“Đáng ghét thật.” Thẩm Tư Thần đánh nhẹ vào ngực hắn, nhỏ giọng mắng.
...
Lúc hai người xuống nhà thì bữa tiệc cũng đã bắt đầu được một lúc, Kiều Cảnh Vân và Tiểu Vũ cùng nhau ngồi ăn bánh ngọt ở chiếc bàn tròn đặt ở một góc sân thu hút ánh nhìn của không ít người.
Từ lúc Kiều Cảnh Vân dắt tay Tiểu Vũ đến đây thì đã khiến cho không ít người ở đây phải trầm trồ, mọi người đều bắt đầu suy đoán về lai lịch của cậu nhóc này.
Đa phần đều cho rằng đây là con trai của Kiều Cảnh Vân.
Vậy thì buổi tiệc hôm nay chỉ đơn giản là tuyên bố thân phận của cậu nhóc này, hay là tuyên bố rằng Kiều Cảnh Nam lại có thêm một người tranh giành vị trí thừa kế đây.
Đến khi Kiều Cảnh Nam xuất hiện mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía hắn, hay nói đúng hơn là chàng trai đang đi bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ đây chính là “bạn đời” của Kiều Cảnh Nam mà bọn họ đã được thông báo từ trước khi tới đây hay sao?
Lúc nhận thiệp mời từ thư ký của Kiều Cảnh Vân mọi người đều đã được dặn dò từ trước rằng trong buổi tiệc này Kiều Cảnh Nam sẽ giới thiệu bạn đời của mình, và người đó là đàn ông.
Quả nhiên không phải chuyện đùa.
Bọn họ còn suy đoán rằng bởi vì Kiều Cảnh Nam quyết định hẹn hò với đàn ông cho nên Kiều Cảnh Vân mới tức giận muốn đổi người thừa kế.
Mấy người trong buổi tiệc hôm nay nếu không phải là thân thích của Kiều gia thì cũng là bạn bè của Kiều Cảnh Nam và Kiều Cảnh Vân, cho nên dù có rất nhiều thắc mắc bọn họ cũng nén lại trong lòng, chờ đợi gia chủ lên tiếng trước.
“Ba ba!” Tiểu Vũ nhìn thấy Thẩm Tư Thần thì gọi lớn rồi chạy nhào vào lòng cậu khiến cho mấy người ở đây kinh ngạc nhìn về phía họ.
Thẩm Tư Thần theo phản xạ ngồi xổm xuống giang tay ôm lấy nhóc, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Kiều Cảnh Nam, ánh mắt như muốn hỏi “Phải làm sao đây?”
Bao nhiêu là người đang nhìn, liệu để bọn họ biết Tiểu Vũ là con trai của cậu có ổn không, sau đó biết phải giải thích thế nào đây.
Kiều Cảnh Nam bật cười, kéo Thẩm Tư Vũ ra khỏi vòng tay cậu, sau đó dùng 1 tay bế nhóc lên. Thẩm Tư Vũ có chút không tình nguyện nhưng vẫn ôm cổ hắn thể hiện “tình cha con thắm thiết” trước mặt mọi người.
Thẩm Tư Thần vừa đứng dậy đã cảm nhận được tay mình bị người khác nắm lấy, cậu muốn rút ra nhưng người kia càng nắm chặt hơn.
Cậu chỉ đành nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Cảnh Nam, mọi người đang nhìn kìa.”
“Tôi đã nói sẽ giới thiệu em với mọi người, em còn sợ cái gì? Không tin tôi?”
“Không phải, nhưng mà...”
“Em không cần để ý tới người khác, chỉ cần để ý tới tôi là được.”
Kiều Cảnh Nam nói rồi một tay bế con trai, một tay dắt tay thiếu niên đến trước mặt Kiều Cảnh Vân, cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc này khiến cho chủ tịch Kiều cười đến rạng rỡ.
“Chị hai.” / “Chào chủ tịch.”
Hai người đồng thanh chào, thế nhưng Thẩm Tư Thần lại gọi Kiều Cảnh Vân là chủ tịch khiến cho nụ cười của bà ta cứng lại vài phần.
“Thần Thần lại quên rồi, phải gọi là chị hai.” Kiều Cảnh Vân nắm lấy tay cậu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, động tác vô cùng tự nhiên, vô cùng thân mật.
Những người ở đây chỉ có thể đứng từ xa nhìn bốn người họ, ôm lòng hiếu kỳ về mối quan hệ rối như tơ vò này.
Một góc khác, Âu Tĩnh Siêu cùng với Liễu San San và Trương Tống Lâm cũng ngồi hóng chuyện.
“Cậu nói xem, thằng nhóc kia là sao đây?”
Liễu San San nhún vai, “Con của Kiều Cảnh Nam chứ còn sao nữa? Chẳng phải giống nhau như hai giọt nước hay sao.”
Âu Tĩnh Siêu hừ một tiếng, “Ai chẳng biết, vấn đề là mẹ của nó, mẹ của nó đâu? Như vậy không phải quá thiệt thòi cho Tư Thần rồi sao, còn phải nuôi con giúp tên họ Kiều xấu xa đó.”
Liễu San San bĩu môi, “Chuyện của nhà người ta, cậu quản ít thôi, không phải chỉ cần bọn họ ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc là được sao?”
“Nói thì hay lắm, nếu như Tống Lâm có con riêng đem về cho cậu nuôi, cậu sẽ không lột da cậu ta sao.”
“Âu - Tĩnh - Siêu!” Liễu San San gầm lên.
Trương Tống Lâm lập tức ôm chặt lấy người đang chuẩn bị phát hỏa, trừng mắt với Âu Tĩnh Siêu, “Cậu thích đùa thì dùng mạng của mình mà đùa, sao lại đem mạng của tôi ra đùa chứ! Tôi muốn chết hay sao mà lại dám ra ngoài làm bậy.”
Sau đó anh ta lại quay sang dỗ dành người trong lòng, “Không cần tức giận với cậu ta, cậu ta là cẩu độc thân ghen tị với hạnh phúc của người khác.”
Âu Tĩnh Siêu như bị giẫm trúng đuôi, giận tái mặt, “Ai là cẩu độc thân, ông đây có nhiều bạn gái lắm đó, hai bàn tay cũng đếm không xuể đâu. Cậu có dám so bạn gái với tôi không?”
Trương Tống Lâm đỡ trán, thở dài một hơi, “Nếu hôm nay không phải nhà Kiều Cảnh Nam có chuyện quan trọng, không cần San San ra tay tôi cũng sẽ đập cậu chết dí ở đây.”
Ba người ở bên đây náo loạn một hồi thì nghe thấy giọng Chu quản gia nói vào micro, mời mọi người tập trung đến sân khấu nhỏ trong vườn.
Trên sân khấu, Kiều Cảnh Vân đứng trước micro, một nhà ba người đứng phía sau, Kiều Cảnh Nam vẫn bế Tiểu Vũ trên tay, tay còn lại vẫn nắm tay Thẩm Tư Thần khiến cho cậu phải ngại ngùng đỏ cả mặt.
“Chào các vị, những người có mặt ở đây đều là những người thân thích và có quan hệ tốt với Kiều gia, cho nên chúng ta cũng không cần phải khách sao dài dòng, tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi, hôm nay mời mọi người đến đây họp mặt chủ yếu là có hai chuyện muốn tuyên bố.
Chuyện thứ nhất, chính là giới thiệu với mọi người, cháu trai của tôi, cũng là người thừa kế chính thức của Kiều Thị sau này, Thẩm Tư Vũ.”
Kiều Cảnh Vân vừa dứt lời, tiếng hít khí bên dưới sân khấu vang lên rõ mồn một.
Bọn họ nghe thấy Kiều Cảnh Vân vừa tuyên bố người thừa kế của Kiều Thị, chuyện này thì không lạ, nhưng mà... tại sao người thừa kế của Kiều Thị lại mang họ Thẩm?
Kiều Cảnh Nam thả Thẩm Tư Vũ xuống, để nhóc bước đến bên cạnh Kiều Cảnh Vân, chính thức chào hỏi mọi người.
Âu Tĩnh Siêu sờ cằm suy nghĩ, quay sang hỏi nhỏ Liễu San San, “Tại sao con trai của Kiều Cảnh Nam lại mang họ Thẩm vậy, họ Thẩm không phải là... họ của Tư Thần sao?”
Liễu San San cũng có điều suy nghĩ, chuyện này bắt đầu đi theo hướng khác xa với dự liệu của bọn họ, cô kéo Âu Tĩnh Siêu qua, nói nhỏ, “Hay là... người có con riêng là Thần Thần?”
Hai người đồng thanh ồ lên một tiếng rồi quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt như muốn nói “Hóa ra người phải giúp người khác nuôi con là Kiều Cảnh Nam.”
Trương Tống Lâm lắc đầu, “Chẳng phải Cảnh Nam nói đó là con ruột của cậu ấy sao? Hơn nữa... chị Kiều sẽ để cho con trai của người khác trở thành người thừa kế Kiều Thị sao?”
Hai người kia muốn phản bác, nhưng lại không có lý lẽ để nói lại, rốt cuộc là chuyện này sao lại rắc rối như vậy chứ.
Người bên dưới sân khấu dù ai nấy cũng đều đang rất thắc mắc nhưng vẫn vỗ tay rất nhiệt tình, cũng rất vui vẻ chào hỏi Thẩm Tư Vũ.
Không cần phải biết cậu nhóc này họ gì, là con của ai, chỉ cần biết đây chính là người thừa kế tương lai của Kiều Thị, chỉ cần thân phận này thì cậu nhóc chính là người cao quý nhất ở đây.
Sau khi giới thiệu Thẩm Tư Vũ xong thì Kiều Cảnh Vân dắt nhóc đi xuống phía dưới, nhường lại sân khấu cho Kiều Cảnh Nam.
Thẩm Tư Thần có chút căng thẳng, tay vô thức siết chặt lấy tay Kiều Cảnh Nam, hắn mỉm cười nhìn cậu sau đó bất ngờ buông tay, vòng tay qua ôm lấy eo cậu, rồi thuận thế ôm cậu bước lên trước micro.
“Chào mọi người, hôm nay ngoài việc giới thiệu với mọi người người thừa kế của Kiều Thị, cũng là con trai tôi - Tiểu Vũ, thì còn một người nữa tôi muốn giới thiệu với mọi người, đó là người bên cạnh tôi đây. Cậu ấy là... CHA RUỘT của con trai tôi, cũng là ý trung nhân một đời mà tôi đã định. Sau này nếu như có gặp cậu ấy bên ngoài, hy vọng mọi người nể mặt Kiều Cảnh Nam tôi mà chiếu cố Thần Thần nhà tôi một chút. Cảm ơn mọi người.”
Dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn không coi ai ra gì ấy mới chính là dáng vẻ mà Kiều Cảnh Nam biểu hiện ra với thế giới bên ngoài, còn với người mà hắn xem là cả thế giới thì chỉ có cái nắm tay đan thật chặt, ánh mắt dịu dàng và một nụ hôn nhẹ lên trán ngọt ngào trước mặt toàn thể quan khách có mặt.
***
Thịt bò: Chào các bạn, thời gian qua không up truyện, chân thành xin lỗi mọi người, cũng cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình và không rời đi. Mình bị pay acc, cộng thêm công việc bận rộn và áp lực nên mình không thể viết nổi luôn á. Vậy mà khi lướt fb mình lại nhìn thấy nhiều bạn recom tên truyện mình trong các bài tìm truyện, làm mình thấy vừa vui vừa được an ủi, cảm ơn các bạn nhiều lắm, đó là động lực lớn lao giúp mình tiếp tục á.
Sau này ở dưới mỗi chap truyện mình sẽ tri ân những bạn mà mình nhìn thấy, cũng như tất cả những bạn âm thầm ủng hộ mà mình chưa thấy nha.
Cảm ơn Zzii Tran, Karen Le, Misher Tran, Ching Chong, Gấu, H.Ngan... và tất cả mọi người đã ủng hộ nhé!