Đêm đó, Kiều Cảnh Nam nhận được điện thoại của Âu Tĩnh Siêu. Khi hắn vừa nghe máy thì đã nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng nhạc xập xình ầm ĩ. Hắn biết là Âu Tĩnh Siêu lại đến quán bar uống rượu, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có tâm trạng đến đó.
Kiều Cảnh Nam định ngắt máy thì Âu Tĩnh Siêu mới lên tiếng, “Ức... Cảnh Nam... cậu mau tới đây... mình có hơi say rồi... nhưng mà... nhưng mà...”
“Tút tút tút!”
Đáp lại Âu Tĩnh Siêu là một loạt âm thanh máy móc.
Chừng mười lăm phút sau, Âu Tĩnh Siêu lại gọi đến lần nữa.
Kiều Cảnh Nam tắt máy không nghe.
Ting! - Âm thanh tin nhắn lại truyền đến.
Kiều Cảnh Nam vừa định bỏ qua nhưng khi hắn liếc qua màn hình điện thoại thì lại mơ hồ nhìn thấy hai chữ “Thần Thần“.
Hắn vội vàng cầm điện thoại lên, sau khi đọc xong tin nhắn liền tức tốc đi ra ngoài.
Kiều Cảnh Nam không kịp gọi tài xế, hắn tự mình lái chiếc xe thể thao đắt đỏ trong gara, phóng nhanh hết mức đến quán bar.
Chiếc điện thoại mà hắn quăng ở ghế bên cạnh còn hiển thị nguyên dòng tin nhắn vừa được gửi đến.
“Kiều Tổng, tôi là Trác Phong, chúng tôi đang ở quán bar XX, ở đây có một người rất giống Thần Thần. Tôi nghĩ anh nên đến đây xem qua một chút.”
...
Lúc Kiều Cảnh Nam tới nơi, Trác Phong đã đứng đợi sẵn trước cửa. Hắn vừa xuống xe đã vội vàng bước tới, kích động nắm lấy vai cậu ta, “Thần Thần ở đâu, em ấy đang ở đâu?”
Trác Phong bình tĩnh nhìn hắn, cậu biết hiện tại hắn đang kích động nên cũng không chấp nhất, “Kiều tổng, trước tiên anh hãy bình tĩnh đi. Theo tôi thấy thì người đó chín mươi phần trăm không phải là Thần Thần. Nhưng mà cậu ta lại rất giống Thần Thần. Cậu ta xuất hiện vào lúc này, tôi e là...”
Ánh mắt của Kiều Cảnh Nam từ nóng nảy dần dần chuyển sang lạnh lẽo, “Cậu nói người đó rất giống với em ấy sao? Còn cố ý để cho Âu Tĩnh Siêu bắt gặp cậu ta?”
Trác Phong gật đầu, “Bởi vì sợ anh quá mức kích động nên tôi mới ra đây nói rõ với anh trước, hy vọng anh có thể cân nhắc trước khi vào trong.”
Hắn cười khẩy, “Được, tôi biết rồi, để tôi xem xem bọn chúng muốn chơi trò gì.”
Hai người một trước một sau đi vào trong, Trác Phong dẫn hắn đến ghế lô mà Âu Tĩnh Siêu đang say mèm nằm ở đó.
Kiều Cảnh Nam ngồi xuống sofa, hắn âm thầm đảo mắt quan sát một vòng.
Bình thường bọn họ chỉ dùng phòng VIP ở tầng trên, phục vụ cũng là người cố định, chắc chắn sẽ không ngồi ở ghế lô ở tầng dưới như chỗ này.
Không biết làm thế nào mà hôm nay Âu Tĩnh Siêu lại ngồi ở đây, để rồi “ngẫu nhiên” gặp được người kia, nhưng chuyện này chắc chắn không hề đơn giản chỉ là trùng hợp.
“Cậu nói người kia ở đâu?”
Trác Phong ngồi xuống bên cạnh Âu Tĩnh Siêu, vừa đỡ người đang nằm trên ghế ngồi dậy vừa trả lời, “Kiều tổng cứ thong thả đã, tôi nghĩ chỉ cần đợi thêm chút nữa chắc chắn cậu ta sẽ chủ động xuất hiện trước mặt anh.”
Kiều Cảnh Nam tự rót cho mình một ly rượu, sau đó nhâm nhi uống thật chậm rãi.
Hắn nghĩ, Trác Phong này có năng lực làm việc không thua gì Lục Văn, thậm chí có những chuyện đầu óc của cậu ta còn bình tĩnh và nhạy bén hơn Lục Văn rất nhiều. Trong tình huống như vậy mà cậu ta đã sớm nhìn ra được kế hoạch của đối phương, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích và gợi ý cho hắn. Người này đúng là nhân tài hiếm có.
Một người tài giỏi như vậy mà Âu tổng lại để cho cậu ta đi theo Âu Tĩnh Siêu làm thư ký, dùng đầu óc đó để quản lý cái công ty nhỏ của Âu Tĩnh Siêu và thay hắn thu dọn tàn cuộc cho những lần trăng hoa thì thật đúng là quá lãng phí nhân tài.
Âu Tĩnh Siêu cảm thấy choáng váng vô cùng, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc của Trác Phong liền bật dậy chồm qua ôm lấy người.
“Trác Phong... Trác Phong à, tôi... ức... khó chịu quá...”
“Âu thiếu, anh đừng có làm loạn nữa, mau ngồi nghiêm chỉnh lại đi.”
Trác Phong nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở Âu Tĩnh Siêu, thế nhưng cậu lại không hề đẩy hắn ra, cậu ngồi thẳng lưng, để mặc hắn tựa đầu vào vai mình, hai tay choàng qua ôm chặt cả người cậu.
Quả nhiên Kiều Cảnh Nam còn chưa kịp uống hết ly rượu thì cách bọn họ không xa có tiếng cười cợt vọng đến.
“Nào, Thần Thần, ngoan, em ngồi xuống uống với anh một ly, anh thưởng cho em hết chỗ này... chịu không?”
“Nào, ông chủ của bọn anh để ý em thì em phải biết ơn mà nhanh chóng dạng chân ra đi chứ, còn giả vờ ngại ngùng cái gì nữa.”
“Ha ha ha...”
Cậu phục vụ mảnh mai bị bọn họ kéo tay lại, gương mặt đầy túng quẫn và sợ hãi, khóe mắt cũng phiếm hồng.
Lúc Kiều Cảnh Nam bước đến trước mặt cậu ta, dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng hắn cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Thật sự là quá giống.
Nhưng mà... chỉ một ánh nhìn hắn liền biết người này không phải Thần Thần của hắn.
“Cậu... đi qua kia rót rượu cho tôi.” Kiều Cảnh Nam chỉ vào cậu phục vụ kia, thấp giọng ra lệnh.
Mấy tên mặt mày bặm trợn kia cau mày nhìn hắn, một tên đứng lên chỉ thẳng vào mặt Kiều Cảnh Nam lớn tiếng đe dọa, “Mày là thằng nào mà dám ở đây dành người với ông chủ của tao hả, màu có tin tao... ưm...”
Tên đó còn chưa kịp nói xong thì tên đứng bên cạnh đã nhanh chóng đứng dậy bịt miệng hắn lại, “Này khoan đã, người này hình như rất quen...”
Tên được gọi là ông chủ kia cũng im lặng quan sát hẳn, ông ta cũng cảm thấy hắn rất quen mặt, “Nè chú em, ra ngoài chơi thì phải biết điều chứ, nếu như chú em thích thằng nhóc này thì cứ mở miệng xin anh một tiếng, anh chơi chán rồi thì nhường chú em, chứ sao lại hùng hổ xông đến đòi cướp người thế này.”
Kiều Cảnh Nam nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, “Tao chỉ không muốn cái miệng bẩn thỉu của chúng mày gọi tên của em ấy mà thôi.”
“Em ấy” trong lời của hắn đương nhiên vĩnh viễn đều là Thẩm Tư Thần, còn những người khác lại nghĩ rằng hắn đang nói tới cậu thanh niên phục vụ kia.
“Thằng nhãi ranh, mày dám...”
RẦM!!!
Tên kia chỉ mới chuẩn bị đứng lên, còn chưa kịp động thủ thì đã bị người ta tấn công từ phía sau, sau đó dùng lực đè mạnh đầu hắn đập xuống bàn, chỉ trong phút chốc mà máu tươi đã tràn ra một mảng.
“Nhớ cho kỹ tên của tao, để sau này tìm tới mà tính sổ. Tao tên là... Kiều Cảnh Nam.”
Kiều Cảnh Nam nói rồi hất cằm về phía cậu phục vụ kia ý bảo cậu ta đi theo mình, còn những tên kia thì đã có vệ sĩ của hắn và bảo vệ của quán bar xử lý.
“Xin chờ chút... tôi... tôi rất cảm ơn anh, nhờ có anh mà... nhưng mà bọn họ sẽ không tìm anh trả thù chứ?”
Kiều Cảnh Nam sải bước về phía trước, cậu phục vụ kia đi nhanh đuổi theo, miệng không ngừng nói cảm ơn hắn.
Khi về đến bàn của mình Kiều Cảnh Nam mới ngừng lại, hắn nói với Trác Phong, “Cậu ta say lắm rồi, cậu đưa cậu ta về trước đi.”
“Kiều tổng, còn anh thì sao?”
Lúc nhìn tới thiếu niên đứng phía sau lưng hắn, Trác Phong có chút lo lắng, cậu muốn nói rồi lại thôi.
Người này nhìn gần vô cùng giống Thẩm Tư Thần, hơn nữa không chỉ dáng vẻ mà biểu cảm cũng đều giống y hệt, nếu như Kiều Cảnh Nam lơ là thì... nhỡ đâu hắn biết có bẫy nhưng vẫn tình nguyện chui vào thì sao. Dù sao thì có một người giống Thần Thần đến thế ở bên cạnh hắn, cậu thật sự rất lo lắng.
“Tôi tự biết lo liệu, cậu không cần phải lo.”
“Tôi biết rồi.”
Trác Phong biết, nếu như Kiều Cảnh Nam muốn làm chuyện gì, dù cậu ta có ngăn cũng không ngăn được. Còn nếu như hắn không muốn, có mười người giống Thẩm Tư Thần ở trước mặt hắn cũng chẳng thèm nhìn đến.
Trác Phong đỡ Âu Tĩnh Siêu đứng dậy, cậu để hắn choàng tay qua cổ, sau đó dựa vào người mình, hai người liêu xiêu rời khỏi quán bar.
Sau khi bọn họ đi rồi, Kiều Cảnh Nam mới ngồi xuống sofa, hắn nhìn thiếu niên đang đứng bối rối sợ sệt trước mặt mình, lạnh lùng chỉ vào rượu trên bàn, “Rót rượu cho tôi đi.”
“Vâng, Kiều tổng.”
Thiếu niên kia quỳ gối xuống sàn, cậu ta cẩn thận rót rượu, sau đó dùng hai tay dâng ly rượu lên cho hắn. Đối với bộ dạng đáng thương này của cậu ta hắn lại giả vờ không nhìn thấy.
“Cậu tên là gì?”
“Tôi tên là... Bạch Phương Thần.”
Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu rồi tiếp tục chậm rãi uống rượu. Bạch Phương Thần quỳ trên sàn nhà hồi lâu nên vừa mỏi vừa đau, thế nhưng cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì cậu không dám đắc tội với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
Đợi đến khi hắn thấy uống đủ rồi thì mới chuẩn bị trở về, hắn mở ví rút ra một xấp tiền để lên bàn.
“Cái này là tiền boa cho cậu vì sự phục vụ tận tình ngày hôm nay. Lần sau... tôi sẽ lại đến.”
Bạch Phương Thần dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn, sau khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì cúi đầu ngại ngùng, “Cảm ơn Kiều tổng.”
Kiều Cảnh Nam không nói gì thêm, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Tài xế của hắn đã đợi sẵn ở bên ngoài, hắn vừa lên xe liền nhắn tin cho Lục Văn, sau đó mới tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có giống thế nào cũng không phải thiếu niên của hắn... không phải cậu thì ai cũng không được...
...
Sáng hôm sau, Âu Tĩnh Siêu thức dậy ở một căn phòng xa lạ, đầu hắn đau như búa bổ, hắn cũng không biết hôm qua sao mình không về nhà mà lại đến khách sạn ngủ.
Đến khi hắn xoay qua bên cạnh thì suýt chút nữa hắn đã hét lên.
Hắn đang nằm cạnh Trác Phong, hơn nữa...
Âu Tĩnh Siêu chầm chậm giở chăn lên, suýt chút thì hét lên lần hai. Hắn không mặc gì cả, và Trác Phong cũng thế.
Người nằm bên cạnh hắn hai mắt nhắm nghiền, thở đều nhịp nhàng. Khuôn mặt xinh đẹp đó lúc ngủ có vẻ như ôn hòa hơn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Nhìn cũng có chút... đáng yêu.
Lúc Âu Tĩnh Siêu nhìn xuống dấu hôn chạy dài trên cổ, trên bả vai, trên xương quai xanh và cả một phần ngực lộ ra bên ngoài của Trác Phong thì hắn như chết lặng.
Cái này... là cầm thú làm sao!
Tuy là hôm qua hắn say đến mức không nhớ gì, nhưng mà... sao hắn lại có thể làm kịch liệt như thế chứ!
Chẳng lẽ là bởi vì lần đầu tiên làm với đàn ông nên hắn hưng phấn đến như vậy sao?
Trong đầu Âu Tĩnh Siêu có hàng ngàn câu hỏi, hắn vò đầu bức tai, vô cùng bực bội vì bản thân không thể nhớ ra cảm giác đêm qua. Nếu mà tuyệt vời đến như vậy... quên đi chẳng phải rất tiếc hay sao.
Hắn hối hận đến muốn đấm bản thân mình mấy cái. Sao lại có thể say đến mức đó chứ!
Mà tất cả biểu hiện này trong mắt người vừa mơ màng tỉnh dậy thì lại trở thành... hắn đang hối hận vì đã ngủ với cậu.
Trác Phong cụp mắt xuống, thầm cười chính mình. Tuy là hôm qua hắn cưỡng ép cậu, nhưng mà, nếu như cậu phản khán quyết liệt... một người say có thể làm khó được cậu sao?
Chung quy cũng là bản thân của cậu tự nguyện, tự làm tự chịu.
“Âu thiếu, đêm qua chúng ta là đôi bên tình nguyện, đều là người lớn cả rồi... nên anh hãy quên đi. Xem như đó chỉ là một đêm phóng đãng mà thôi.”
Âu Tĩnh Siêu nghe tiếng động thì quay lại, hắn kinh ngạc nhìn Trác Phong, miệng ấp úng không nói nên lời, “Nhưng tôi... tôi... cái đó... đêm qua là lần đầu tôi làm với đàn ông, nên là tôi... tôi có chút...”
Trác Phong chống người ngồi dậy, ánh mắt nhìn sang hướng khác, “Thật xin lỗi, tôi không biết anh ghét việc này đến vậy. Tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.”
Cậu nói rồi với tay lấy chiếc áo sơ mi nằm vương vãi dưới sàn khoác hờ vào, sau đó ôm số quần áo còn lại lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tối qua bị hắn làm kịch liệt đến như vậy, bây giờ mỗi một bước chân đều khiến cậu đau đến điếng người.
Đây cũng là... lần đầu của cậu.
Âu Tĩnh Siêu nhìn theo bóng lưng của cậu, miệng há hốc không nói thêm được một lời nào nữa.
Áo sơ mi mỏng phác họa nên vòng eo thon, áo vừa vặn che được qua cặp mông tròn căng mọng, mỗi bước đi đều lấp ló trước sau, bên dưới còn lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đặc biệt chính là thứ chất lỏng trắng đục đang rỉ ra chảy dọc theo giữa hai chân cậu...
Âu Tĩnh Siêu ngẩn người, mới sáng sớm mà đã phải nhìn thấy cảnh này... muốn lấy mạng hắn sao!
Cậu em phía dưới chẳng biết đã dựng đứng từ bao giờ, bây giờ hắn đã biết tại sao tối hôm qua mình lại làm chuyện cầm thú như vậy rồi.
Âu Tĩnh Siêu ngồi trên giường, quay lưng lại với hướng của phòng tắm, cố gắng thanh tẩy đầu óc để cho cái phía dưới kia mềm xuống. Nếu như để Trác Phong biết hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ của cậu đã cứng thì biết làm sao đây, cậu sẽ nghĩ hắn là biến thái, sau đó đánh chết hắn không chừng.
Ai thì hắn không chắc chứ nếu là Trác Phong thì có thể lắm.
Khi Trác Phong ra ngoài, cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng của Âu Tĩnh Siêu. Đôi mắt thoáng xẹt qua một tia thất vọng.
“Âu thiếu, tôi còn có việc phải đến công ty, tôi đi trước.”
Nói rồi cậu cứ thế đi thẳng ra ngoài mà chẳng ngoảnh lại một lần nào.
Âu Tĩnh Siêu:...
Nói đi là đi liền sao? Sao hắn lại có cảm giác như mình bị người ta... ngủ qua đường ấy nhỉ?
Trác Phong này... cậu ta có lương tâm không vậy!!!