Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 37: Chương 37: Tìm sự an ủi




Thẩm Tư Thần ngồi trong căn phòng khách sang trọng, trong lòng có chút căng thẳng. Trước kia cậu vẫn luôn biết khoảng cách giữa cậu và Kiều Cảnh Nam là rất lớn, nhưng dường như mỗi ngày lại cảm nhận được khoảng cách ấy lại càng lớn hơn.

Thẩm Tư Thần đi đến bên cửa kính sát đất, phóng tầm mắt ra bên ngoài, bên dưới chân là thành phố đông đúc náo nhiệt và hoa lệ, tòa nhà Kiều Thị lớn như vậy, cao như vậy... nhưng cậu đứng ở đây lại không có cảm giác cao cao tại thượng, tất cả những gì cậu cảm thấy chính là cảm giác không chân thực.

Tất cả, đều không chân thực.

Cậu không biết mình có thể cố gắng hòa nhập vào thế giới của Kiều Cảnh Nam hay không, cố gắng bao lâu, hòa nhập được bao nhiêu... cậu cũng không biết nữa.

Cạch!

Kiều Cảnh Nam nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, sự khó chịu trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là khuôn mặt vui vẻ hớn hở.

Hắn bước đến sau lưng mà thiếu niên cũng không hề hay biết, mãi đến khi hắn ôm cậu từ phía sau cậu mới nhận ra.

“Đang suy nghĩ cái gì? Sao lại thất thần như vậy, tôi đến em cũng không hay biết.”

Vòng tay ấm áp, hơi thở nóng rực phả bên tai, mùi hương nam tính mạnh mẽ vờn quanh chóp mũi, hình như đây chính là thứ chân thật duy nhất mà cậu cảm nhận được, nó gói gọn trong ba chữ... Kiều Cảnh Nam.

Thẩm Tư Thần đột ngột quay người lại, vòng tay lên cổ ôm chặt hắn để tìm kiếm cảm giác yên tâm.

Kiều Cảnh Nam có hơi bất ngờ trước hành động của cậu, trong lòng hắn vui mừng như điên khi thiếu niên chủ động với hắn như vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất đỗi bình tĩnh.

“Em không nhìn xem là ai sao?”

“Không cần nhìn cũng biết là anh.”

“Giỏi như vậy sao? Vậy phải thưởng cho em rồi.”

Hắn nói rồi lập tức phát thưởng, mặc kệ cho “người được nhận thưởng” có muốn nhận hay không.

Kiều Cảnh Nam siết chặt vòng eo nhỏ bên dưới chiếc áo sơ mi trắng mỏng, tay còn lại hắn đỡ phía sau gáy của Thẩm Tư Thần, môi hôn mềm mại dịu dàng hôn xuống.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng lan tràn khắp thân thể, hai thân ảnh quấn quýt dính chặt vào nhau, vòng tay siết chặt như thế muốn hòa tan đối phương vào với mình.

Vốn dĩ Kiều Cảnh Nam chỉ muốn trêu chọc Thẩm Tư Thần một chút, nhưng nào ngờ thiếu niên lại nhiệt tình đáp lại hắn như vậy.

Cậu choàng tay lên cổ hắn, nhón chân lên vụng về đáp lại nụ hôn của hắn. Cậu muốn những đụng chạm thân mật này che lấp đi sự sợ hãi bất an trong lòng mình.

Cậu muốn dùng sự dịu dàng của Kiều Cảnh Nam để vỗ về trái tim mình.

“Ưm... ưm...”

Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng ướt át nóng bỏng, thiếu niên cứ dán chặt vào người hắn cọ tới cọ lui khiến cho tâm trí của Kiều Cảnh Nam bắt đầu mơ hồ.

Hắn bắt đầu có chút phân tâm, trong đầu bắt đầu nhớ lại, hình như... ở văn phòng không có “áo mưa” thì phải. Bây giờ Lục Văn lại không có ở đây, phải làm sao mới ổn đây.

Thẩm Tư Thần hụt hơi, bị hôn đến hai chân nhũn ra, nhân lúc Kiều Cảnh Nam mất tập trung mà tách ra, cậu gục đầu vào vai hắn, hơi thở hỗn loạn, khóe mi có chút ươn ướt, hai cánh môi tê rần.

Kiều Cảnh Nam nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, khóe môi cong nhẹ, thỏa mãn vô cùng.

“Anh... không phải anh đang họp sao?” Thẩm Tư Thần đổi chủ đề để xua đi không khí ái muội của sự kích động vừa nãy.

“Ừ, đang họp.”

“Vậy thì... vậy em ở đây đợi...” Cậu định nói là đợi hắn họp xong rồi quay lại, kết quả còn chưa nói xong bản thân đã bị nhấc bổng lên, được người ta bế ra cửa.

Thẩm Tư Thần nhăn mặt, vừa muốn dãy dụa lại sợ làm hắn đau, kết quả lại ngoan ngoãn ôm cổ hắn, chỉ là nhỏ giọng như hờn dỗi, “Đây là công ty đó.”

“Công ty của ai?” Hắn hỏi lại.

Cậu không hiểu nhưng vẫn đáp lại, “Của... nhà họ Kiều.”

“Vậy thì đúng rồi, ở đây tôi làm gì có ai dám quản hay sao.”

Hắn bế cậu ra cửa, đi trên hành lang không một bóng người, sau đó vào trong phòng tổng giám đốc, cả quãng đường đúng thật là không có gặp ai, thế nhưng thiếu niên vẫn ngại ngùng giấu mặt vào trong bờ vai của hắn mà trốn.

Bình thường tầng này chỉ có nhân sự cao cấp của công ty mới lên được, tầng cao nhất chỉ có phòng làm việc của hắn, phòng thư ký và một vài phòng chức năng dành riêng cho hắn dùng. Hắn biết rõ là sẽ không gặp ai, nhưng lại không muốn nói cho cậu biết, bởi vì... bộ dạng xấu hổ của cậu vô cùng đáng yêu.

Kiều Cảnh Nam đặt Thẩm Tư Thần xuống sofa ở giữa phòng, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt giống như một con sói nhìn chằm chằm con mồi của mình, trên môi còn không quên nở một nụ cười gian xảo.

Thẩm Tư Thần nuốt nước bọt, đôi mắt long lanh thu hết mọi biểu cảm của hắn, cậu có cảm giác... mình giống như vật nhỏ sắp bị làm thịt đến nơi vậy.

“Cái đó... cái đó... anh còn phải họp mà.”

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, hai mắt híp lại, khi nói chuyện còn không quên kéo dài âm cuối ra “Thì...???”

Thẩm Tư Thần vô cùng xấu hổ, hai má nóng rực như lửa đốt, toàn thân đều sắp ửng hồng đến nơi, hai mắt cậu không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ dám lí nhí nói, “Thì... họp xong rồi hẵng làm.”

Nếu như cậu ngẩng mặt lên, chắc chắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt đang nhịn cười đến sắp vặn vẹo của Kiều Cảnh Nam, tiếc là... cậu không dám, cho nên cũng không hề thấy.

Rõ ràng hắn muốn trêu cậu, hắn còn định sẽ nói rằng hắn không có ý gì cả, còn cậu đã suy nghĩ quá “đen tối” rồi.

Thế nhưng thiếu niên trước mặt mềm mềm mại mại ngồi trên sofa, cổ áo sơ mi hơi rộng nên khi hắn nhìn từ trên xuống có thể thấy được một phần phong cảnh bên trong, cả người thiếu niên ửng hồng vô cùng đáng yêu, trên khuôn mặt còn vương chút mị hoặc khó tả khi vừa trải qua một hồi thân mật kia nữa.

Người anh em phía dưới đã bắt đầu rục rịch biểu tình, Kiều Cảnh Nam cảm thấy mình rất thiếu nghị lực trước mặt Thẩm Tư Thần, thật sự rất thiếu.

Nhìn xem, người mở màn muốn trêu chọc người ta là hắn, kết quả người bại trận đầu hàng trước mỹ sắc kia... cũng là hắn.

Lời nói kia đã bị nuốt ngược vào trong bụng, thiếu niên hiểu sai ý hắn... nhưng lại hiểu theo chiều hướng rất hợp ý hắn, hắn có ngu mới từ chối lời mời hấp dẫn này.

Thiếu niên này... vĩnh viễn là điểm yếu trí mạng của hắn.

Thẩm Tư Thần nghe thấy câu trả lời của hắn bằng một giọng khàn khàn, giống như đang đè nén một thứ gì đó, “Được, đợi họp xong... tôi nhất định sẽ làm em tới không xuống giường được.”

***

Lục Văn: Đang ở ngoài sao cứ có cảm giác ớn lạnh thế nhỉ. Ai đang nhắc tới mình sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.