Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 426: Q.4 - Chương 426: Ả Là Tiên Sao?




Trên Sơn Hà đồ, Từ Ngôn ngồi xếp bằng không nói gì, Khương Đại lại cổ quái cười cười.

Gã có thể nhìn ra chân dương khí của Từ Ngôn mờ nhạt đi nhiều, mà chuyện này chỉ xảy ra sau những lần mây mưa mà thôi.

Xác định quả nhiên Từ Ngôn cũng là một kẻ hèn hạ, Khương Đại an tâm hơn nhiều.

Một tên đệ tử chính phái cổ hủ cũng không có gì tốt cho kế hoạch của gã. Chỉ có gia hỏa lòng dạ độc ác thế này mới là lựa chọn tốt nhất.

”Chúng ta đi đâu đây?” Từ Ngôn hỏi.

“Quay về tông môn, nhiệm vụ kết thúc.” Khương Đại thờ ơ trả lời.

“Ngươi giết Nhạc Hải Ngọc, không sợ người khác hoài nghi?”

“Ai nhìn thấy?” Khương Đại cười hắc hắc nói: “Vì cứu trợ môn nhân đệ tử mà Nhạc trưởng lão hãm sâu trong dịch châu chấu, một đi không trở lại, đã chết mất. Chỉ có thể coi như vận khí bà ta không tốt, liên quan gì tới đám môn nhân nho nhỏ chúng ta chứ?”

Quả nhiên đối phương vẫn muốn trở về Linh Yên các. Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành thúc giục Sơn Hà đồ bay về tông môn. Về phần những đồng môn còn đang do thám tình hình dịch châu chấu thì hắn không muốn xen vào. Cùng lắm thì bị trách phạt vì làm nhiệm vụ thất bại, chứ loại đào binh như bọn hắn chắc hẳn sẽ không bị Trưởng lão giết chết.

Nếu đào binh đều giết thì Kim Tiền tông sẽ không được gọi là chính phái làm gì, dứt khoát đổi tên thành tà phái cho khỏe.

Tốc độ phi hành của Sơn Hà đồ cực nhanh, gấp mấy lần thuyền gỗ lúc trước. Dù sao thì pháp khí phi hành hạ phẩm làm sao so sánh với tốc độ của pháp khí phi hành thượng phẩm được. Pháp khí phi hành càng tinh xảo, tốc độ sẽ càng nhanh.

Phi hành không lâu sau, Từ Ngôn không điều khiển Sơn Hà đồ nữa mà giao lại cho Khương Đại.

Đã có sẵn cường nhân, ngu sao không dùng chứ!

Từ lúc Khương Đại điều khiển pháp khí phi hành, Từ Ngôn rõ ràng cảm giác tốc độ phi hành của Sơn Hà đồ lại biến nhanh hơn lúc trước hắn điều khiển gấp bội. Có lẽ tốc độ này đã là cực hạn của Sơn Hà đồ rồi.

Bên tai hắn như cuồng phong gào thét. Tốc độ phi hành này khiến Từ Ngôn kinh hãi vô cùng. Nếu Khương Đại có thể phát huy ra tốc độ cực hạn của pháp khí phi hành thì hắn có muốn thừa cơ bỏ chạy cũng khó làm được.

Không đến nửa ngày sau, bọn họ đã đi hơn nửa chặng đường. Có lẽ không đến một ngày hai người sẽ chạy tới được tông môn rồi.

Lướt qua một cánh đồng bát ngát rộng lớn, Sơn Hà đồ tiếp tục băng qua một ngọn núi xanh cao ngất. Thế nhưng lúc Sơn Hà đồ vừa mới tới đỉnh núi, ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên giật giật.

“Dừng lại.”

Từ Ngôn vừa nói dừng lại, Khương Đại khẽ sững người, sau đó bèn đưa mắt nhìn về phía sườn núi. Khóe miệng gã nhếch ra nét cười lạnh, ngừng thúc giục Sơn Hà đồ.

”Đưa cho ta thanh đao, kiếm cũng được.”

Từ Ngôn đưa tay ra, ánh mắt vẫn chăm chăm vào một cây cổ thủ ngay sườn núi. Rất nhanh, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm lóng lánh.

“Pháp khí của lão thái bà kia đấy. Dùng xong hủy đi là tốt nhất, tránh bị phát hiện ra chân tướng.” Lúc này Khương Đại nhăn răng cười nói.

Tay cầm trường kiếm, Từ Ngôn thả người nhảy xuống đỉnh núi, từng bước đi đến bên sườn núi.

Phía sau cây có người, là một nữ nhân bị trọng thương.

Lúc Sơn Hà đồ bay qua nơi đây, Từ Ngôn mơ hồ nhìn thấy có bóng người lấp ló bên sườn núi. Thực ra là do mắt trái hắn phát hiện ra, đến Khương Đại lúc đầu cũng không phát hiện ra được.

Bị người phát hiện tung tích không tính là gì, có điều Sơn Hà đồ bị người ta nhìn thấy chung quy không hay cho lắm. Hơn nữa vừa rồi Khương Đại khống chế phi hành với tốc độ cực nhanh, một khi tin tức hai tên tân đệ tử có được dị bảo như vậy truyền về chỉ sợ không ít người để ý tới. Chính yếu nhất là Từ Ngôn cảm thấy nữ nhân đang nấp bên kia gốc cây nên chết đi vẫn tốt nhất.

Hắn bước từng bước tới gần, mặt không chút cảm xúc, tay cầm trường kiếm chờ đợi, rồi như nói với gốc cây cổ thụ: “Triệu sư tỷ đã bị thương nặng như vậy, có cần sư đệ đưa ngươi quay về tông môn hay không?”

Từ Ngôn vừa dứt lời, một nữ tử toàn thân đầy vết máu từ sau gốc cây bước ra. Một cánh tay nàng ta đã bị đứt, đầu vai vẫn còn dấu vết bị gặm nhấm tạo thành vết thương loang lổ. Chẳng qua có lẽ được bôi đắp dược hiệu đan dược cho nên miệng vết thương không chảy máu nữa.

Ẩn thân phía sau cây này quả nhiên chính là vị chân truyền của Linh Yên các cùng dẫn đội với Nhiếp Ẩn, Triệu Tiểu Liên.

Triệu Tiểu Liên rất vất vả mới cắt đuôi được đám Yêu vật châu chấu, một đường chạy trốn đến nơi này thì hao tổn hết linh khí. Vốn ả đang định nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy về tông môn, lại phát hiện phía xa xa có pháp khí phi hành bay tới. Cho nên ả mới núp sau thân cây, không nghĩ tới vẫn bị người ta phát hiện ra.

Nhận ra Từ Ngôn là đệ tử Linh Yên các, Triệu Tiểu Liên thoáng yên tâm lại. Ả lạnh lùng nói: “Đem pháp khí phi hành của ngươi lại đây, chỉ cần đưa ta trở lại Linh Yên các, ta thưởng cho ngươi trăm khối linh thạch.”

Triệu Tiểu Liên nói xong, phát hiện đối phương không nhúc nhích mà vẫn lạnh lùng nhìn mình.

”Trăm khối còn chưa đủ sao? Người tham lam không có kết cục gì tốt đâu.” Tiểu Liên nói xong mới nhớ lúc này mình đang có việc cầu người, cho nên mới sửa lại: “Hai trăm khối linh thạch, bây giờ đi thôi.”

”Được.”

Từ Ngôn thoả mãn gật đầu. Hắn vừa quay người lại, trường kiếm trong tay đột ngột chém ra. Một đạo kiếm khí nổ vang, trực tiếp chém đứt đôi người Triệu Tiểu Liên còn chưa hiểu rõ chuyện gì thành hai mảnh.

“Tiễn ngươi xuống địa phủ thì không cần đến linh thạch đâu.”

Hắn ra tay không chút dấu hiệu, Triệu Tiểu Liên lại cạn kiệt hết linh khí nên không có cả cơ hội tránh né. Ả bị giết chết, túi trữ vật bị Từ Ngôn thu mất.

Quét mắt nhìn một đống thứ trong túi trữ vật, Từ Ngôn chỉ lấy mấy trăm khối linh thạch bỏ vào túi trữ vật của mình. Những thứ còn lại hắn không để mắt tới, ném thẳng lên thi thể Triệu Tiểu Liên.

Khương Đại đã khống chế Sơn Hà đồ bay đến cạnh đó, đang cười ha hả nhìn Từ Ngôn.

“Giúp một việc, hủy thi diệt tích.” Từ Ngôn lạnh lùng nói một câu.

”Không vấn đề.”

Khương Đại cười cười nhấc bàn tay béo, một ngọn lửa bùng lên nhanh chóng thiêu hủy cả thi thể và túi trữ vật không còn gì cả, đến chút xương cốt cũng không còn thừa.

”Ả có thù oán với ngươi?” Khương Đại tò mò hỏi. Từ Ngôn không đáp, chỉ lắc đầu.

”Không có thù mà giết, ngươi sắp nhập ma rồi a.” Khương Đại nhếch miệng.

”Thích nhìn phàm nhân trong tiểu thôn bị châu chấu gặm nhấm, thích nhìn đồng môn bị gặm chết, ả ta mới nhập ma.” Trên mặt Từ Ngôn xẹt qua vẻ lạnh lùng nói tiếp: “Loại người này nên phụng bồi mấy người phàm tục kia cùng chết đi mới phải đạo.”

Quả thật Từ Ngôn không có thù oán gì với Triệu Tiểu Liên, cả hai cũng đều không có khúc mắc gì với nhau. Sở dĩ Từ Ngôn lấy mạng đối phương, là vì hành động vô tình của ả lúc ở bên ngoài tiểu sơn thôn kia.

Luận về lạnh lùng vô tình, Triệu Tiểu Liên còn kém Từ Ngôn quá xa.

“Không thèm để ý đến sinh tử phàm nhân không có gì sai cả.”

Khương Đại nhìn ra được sát ý của Từ Ngôn rõ ràng là vì mấy phàm nhân bị chết kia, cau mày nói: “Cho dù là chính hay tà, tu hành giả đều cao quý hơn phàm nhân muôn phần, đặc biệt là đệ tử chân truyền của tông môn. Ngươi mới vừa vào tông môn, không hiểu được thế nào gọi là tiên phàm cách biệt. Đến khi tu vi ngươi thành rồi, nhìn phàm nhân cũng giống như nhìn một bầy kiến hôi mà thôi.”

”Ả là tiên sao?”

Bỗng nhiên Từ Ngôn cười xòa, nhìn Khương Đại chằm chằm mà hỏi: “Hay là nói Nhạc Hải Ngọc kia là tiên? Hay, Khương Đại ngươi là tiên?”

Một chữ Tiên này chính là mục tiêu mà tu hành giả hướng tới, thế nhưng không người nào dám tự tiện cho mình là Tiên.

Khương Đại há to miệng không nói được gì cả, cũng không cách nào phản bác. Thật sự gã không phải là Tiên. Nếu gã là chân Tiên rồi thì còn lén lút lẻn vào Kim Tiền tông ăn trộm linh đan hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.