Dịch giả: Hoangtruc
Núi hoang không cao, thế núi
cũng không dốc đứng. Thế nhưng với một võ giả đang lâm vào cảnh bị mấy
ngàn người bao vây mà nói, đây tuyệt đối không phải là ý hay!
Đến người ngoài nghề như Từ Ngôn còn nhìn ra được, sao Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến môn không nhìn ra?
”Đuổi theo!”
Trác Thiếu Vũ thấy đối phương chạy lên núi hoang lập tức cười lạnh, ra lệnh
cho đám thủ hạ. Quỷ Vương môn có nhiều người, lập tức chạy loạn lên, gần như tách rời hết cả đám trăm người bên Chỉ Phiến môn ra.
”Hừ!”
Tiêu Mộng nhìn ra được Đại Thái Bảo kia không có ý tốt. Nhưng y có thể động
khẩu với đám Quỷ Vương môn, thật sự lại không thể động thủ. Hai nhà vốn
có quan hệ liên minh, hơn nữa người Chỉ Phiến môn đến đây quá ít, nếu
động thủ cũng không thể lấy được chỗ tốt gì.
Vì một tên Tiên
Thiên Ngũ mạch chính phái, hai tà phái coi như đã bỏ hết vốn liếng, phải dùng người trải đường thì bọn họ cũng muốn kéo lại một cái giá thật
lớn.
Nhìn đám người túa đến núi hoang, Từ Ngôn cũng theo một cánh sườn núi khác đi lên, vừa đi vừa lầm bầm: “Miệng lưỡi chanh chua như
vậy không giống một đứa ngốc a, chẳng lẽ nàng còn có hậu thủ?”
Quả thật Bàng Hồng Nguyệt có hậu thủ. Ngay lúc trèo lên đỉnh núi, vị nữ hài đến từ chính phái đứng đầu Đại Phổ đã móc từ lồng ngực ra một cây sáo
trúc, vừa chạy vừa thổi sáo. Cho dù bước chân lảo đảo, nàng vẫn cứ dốc
sức liều mạng chạy vội lên đỉnh núi.
Tiếng sáo ngân vang truyền
đi xa. Từ Ngôn vô cùng khó hiểu, còn cho rằng tâm tình vị này trước khi
chết rất tốt, muốn thổi ra một khúc sáo vong mệnh cuối cùng. Nhưng Tiêu
Mộng và Trác Thiếu Vũ nghe thấy tiếng sáo này, sắc mặt đồng loạt biến
đổi.
Không tốt!
Trong lòng hài người đều thất kinh. Cùng lúc đó, một điểm trắng từ trên trời xanh lao vút xuống.
Đó là một con chim Ưng, với toàn thân to lớn trắng như tuyết!
Từ Ngôn đang trên ngọn núi xem náo nhiệt là người đầu tiên phát hiện ra
con bạch ưng xuất hiện trên bầu trời. Trong mắt trái của hắn, con bạch
ưng kia có thần võ phi phàm, đôi mắt lợi hại, móng vuốt như đao, tiếng
kêu vang vọng khắp nơi.
“Thật là một con bạch ưng xinh đẹp!”
Cảm thán con ưng to lớn đầy uy phong xong, Từ Ngôn mới phát giác ra con
bạch ưng đang phóng tới đỉnh núi. Hóa ra bạch ưng này chính là hậu thủ
mà nữ hài che mặt kia chuẩn bị.
Quả nhiên, sau một lát, khi chạy
trốn tới đỉnh núi thì người bịt mặt nhảy lên như gieo mình xuống núi
cao. Thân thể nàng chưa rớt xuống, hai cánh tay đã nắm chặt được hai
chân của chim ưng. Dù đang trúng độc nhưng dùng chân khí của Tiên Thiên
Ngũ mạch tạm thời áp chế độc lực cũng không khó.
“Ả là người của Bàng gia!”
Một kẻ nào đó trong đám Thái Bảo đuổi tới đỉnh núi gào lên một câu, sắc mặt Trác Thiếu Vũ âm trầm. Khuôn mặt vị Ngụy quân tử Tiêu Mộng lại càng
hiện lên vẻ tiếc nuối.
”Nhị đệ!”
Trác Thiếu Vũ nói nhỏ một tiếng, Nhị Thái Bảo Dương Ca đưa tay tháo trọng nỗ xuống. Một tràng
Cọt…kẹt…ttt giòn vang, tên nỏ sắc bén nhắm thẳng vào bóng người vừa mới
bay lên không trung kia.
Võ giả Tiên Thiên không bay được. Nên
khi người ta được bạch ưng cứu đi, đám Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến môn
không cách nào đuổi kịp theo. Thế nhưng loại trọng nỗ là trọng giới của
quân đội dùng để đánh phá thành trì lại chính là loại thủ đoạn đối phó
với mục tiêu trên không trung hữu hiệu nhất.
Chỉ cần không bay quá cao, trọng nỗ trong tay Dương Ca lại sẽ có thêm một mục tiêu sống.
Nhị Thái Bảo nhếch lên nụ cười tự tin nơi khóe miệng. Đối phương chỉ mới
bay được khoảng hai ba mươi trượng, đao kiếm sẽ không có hiệu quả với
khoảng cách này, nhưng lại là khoảng cách sát thương thích hợp nhất đối
với trọng nỗ.
Độc dược của Chỉ Phiến môn cực độc, cho dù Bàng
Hồng Nguyệt dùng chân khí áp chế độc lực thì tứ chi nàng vẫn cứ mềm yếu
không còn sức lực, nắm lấy chân ưng đã coi là cố gắng lắm rồi. Lúc này
nàng nghe thấy có tiếng cung nỏ giương lên, trong lòng lập tức trầm
xuống.
Hỏng rồi!
Vừa rồi đánh nhau, Bàng Hồng Nguyệt không quá chú ý sau lưng Dương Ca mang theo vật gì. Lúc này nàng mới giật mình,
không ngờ đối phương lại có loại vũ khí đáng sợ như trọng nỗ này. Nếu
đứng trên mặt đất, Bàng Hồng Nguyệt có thể dựa vào thân pháp linh hoạt
tránh né trọng nỗ bắn ra, nhưng lúc này nàng lại đang trên không trung,
căn bản không có điểm mượn lực. Chỉ cần tay nàng buông lỏng, bản thân sẽ rơi vào tay tà phái ngay lập tức.
Bàng Hồng Nguyệt thừa biết hậu quả khi bị tà phái bắt được là gì. Cho nên nàng thà rằng bị mũi tên bắn chết cũng tuyệt đối không dám còn sống mà rơi vào tay Quỷ Vương môn.
Vừa nhắm mắt, Bàng Hồng Nguyệt vừa nắm chặt lấy cổ chân chim ưng. Có thể
còn sống rời khỏi Tề quốc hay không đành nhìn vào tạo hóa vậy.
Vèo! Vèo!
Tiếng xé gió mang theo hơi lạnh thấu xương, mũi tên bay ra như thiểm điện, nhắm thẳng đến hai vai Bàng Hồng Nguyệt.
Không phải là một mũi tên, mà là hai mũi tên bắn ra cùng một lúc.
Chỉ cần xỏ xuyên qua đầu vai, võ giả cường thịnh đến mấy cũng mất hết sức
lực mà buông tay. Quỷ Vương môn muốn người sống, một tên chính phái đã
chết không có tác dụng lớn với bọn họ. Do vậy mà Dương Ca mới lựa chọn
bắn ra hai mũi tên cùng lúc, hơn nữa còn nhắm ngay hai vai địch nhân. Gã xem ra, với tiễn pháp thiện xạ của mình, tuyệt đối chỉ một kích sẽ
trúng mục tiêu.
Khoảng cách thập phần phù hợp, hơn nữa đối phương lại đang trên không trung không cách nào tránh né được, trừ phi buông
tay ra nếu không muốn trúng tên. Về phần buông tay hay chịu trúng tên,
hậu quả đều là rơi xuống đất cả.
Nhị Thái Bảo âm hiểm, tiễn pháp
của gã lại không tầm thường. Có điều Dương Ca lại không nghe thấy lúc
mũi tên vừa mới rời khỏi cung, thì bên sườn núi khác cũng truyền ra một
tiếng quát nhẹ.
”Song Tước!”
Vèo! Vèo!
Phi thạch
trong tay Từ Ngôn hầu như bay ra cùng lúc với mũi tên từ trọng nỗ của
Dương Ca, tốc độ cũng giống nhau đầy quỷ dị. Ngay khi cách đầu vai Bàng
Hồng Nguyệt khoảng một thước, phi thạch và mũi tên rốt cuộc gặp nhau.
Hai tiếng nổ vang xuất hiện bên tai Bàng Hồng Nguyệt. Bởi vì quá gần nên
chấn động khiến hai tai nàng đau nhức. Cùng lúc đó, hai mũi tên chí mạng kia bị đánh bay lệch ba thước qua hai bên trái phải người nàng. Ngay
khi đánh văng mũi tên đi, một khối đá đánh vào mũi tên lại vừa vặn xẹt
qua đầu vai Bàng Hồng Nguyệt.
Không hổ là Tiên Thiên Ngũ mạch,
hòn đá vốn sẽ không đánh trúng người Bàng Hồng Nguyệt mà chỉ bay xẹt qua đầu vai nàng. Vị thiếu nữ bị Từ Ngôn coi là chanh chua này vậy mà há to hàm răng ngà ra, cắn một cái vào hòn đá đã cứu nàng một mạng kia. Sau
đó, dưới sự không cam lòng của mấy ngàn tên tà phái bên dưới, nàng được
bạch ưng mang đi xa.
Một kích không trúng, sắc mặt Dương Ca lập tức sững sỡ. Sau đó quay ngoắt lại nhìn về một bên khác dưới núi.
Gã bắn mũi tên ra, cho nên gã nhìn thấy rõ ràng nhất. Tại bên sườn núi
khác có người ném ra vật gì đó, đánh văng hai mũi tên của gã.
”Vây qua!” Dương Ca giận dữ quát: “Có người phá trọng nỗ của ta!”
Gã vừa hô lên, Trác Thiếu Vũ càng thêm giận dữ, phân phó tất cả đệ tử Quỷ
Vương môn vây qua phía sườn núi có đánh lén mà Dương Ca chỉ ra.
Có người giúp đỡ nên không đuổi kịp Tiên Thiên ngũ mạch bên chính phái, vậy thì lưu lại người ra tay cứu này là được rồi.
“Chẳng những miệng lưỡi độc ác, tâm tư còn ngốc nghếch. Nhà ai sinh ra một yêu tinh hại người như vậy chứ….”
Trong rừng cây dưới chân núi, Từ Ngôn vừa mới trốn đi đang khổ sở không tả
nổi. Hai cánh tay hắn đau nhức không thôi, nhưng chân vẫn chạy cực
nhanh.
Vui làm sao được a, phía sau vài là ngàn người đang đuổi tới.
Nếu không phải Từ Ngôn đánh ra Song Tước thì lúc này vị thiếu nữ bịt mặt
kia đã rơi vào tay tà phái rồi. Thật ra lúc nãy hắn không định giúp đỡ,
dù gì đối phương là ác nhân đã từng nói sẽ đưa hắn vào làm thái giám mà. Thế nhưng không biết làm sao, khi nhìn thấy Dương Ca bắn trọng nỗ ra,
cơ hồ như Từ Ngôn theo bản năng mà vận lực vào hai cánh tay, trực tiếp
vận dụng thức thứ hai của Phi thạch, Song Tước.
Đánh ra Phi Hoàng là không thể ngăn cản được mũi tên. Mà sau khi thi triển Song Tước, hai tay Từ Ngôn lại vô cùng nhức mỏi. Chẳng qua lần này xuất ra Song Tước
đã nhẹ nhõm hơn năm trước rất nhiều.
Bởi vì hôm nay tiểu đạo sĩ đã dần trưởng thành. Thiếu niên mười sáu tuổi, khí huyết đang độ cương cường.