Đến được gian phòng chuẩn bị sẵn cho đấu thú, Từ
Ngôn thở dài hỏi: “Nhị ca, huynh dẫn ta đến bãi săn này không phải để
che đậy cho huynh chứ? Có ta ở đây, thanh danh huynh hình như có chút
thanh cao hơn nhiều.”
“Chỉ Kiếm a, nhị ca không thể không bội phục sự thông minh của
ngươi.” Bàng Thiếu Thành bên cạnh cười hắc hắc xấu xa đáp: “Ở mãi trong
gian viện, ngươi không thấy phiền sao?”
“Đi ra ngoài càng phiền!” Từ Ngôn nổi giận đùng đùng nói: “Đại Phổ
các ngươi cũng nên biết là tin đồn thất thiệt chứ? Ta đùa giỡn công chúa lúc nào? Chính nàng ta tự xé quần áo vu hãm ta!”
Nhớ lại dáng điệu Sở Linh Nhi lúc đó, Từ Ngôn hận đến nghiến răng
nghiến lợi. Dù sao cũng không có nhiều người làm Từ Ngôn ăn thiệt thòi
như vậy.
“Quần áo đều rách cả sao?” Bàng Thiếu Thành vốn giật mình, sao đó đầy quái dị nói tiếp: “Chỉ thế này cũng đã nói lên ngươi chiếm được tiện
nghi rồi. Là trưởng công chúa Đại Phổ của chúng ta a, ngươi cũng dám
trêu đùa? Chậc chậc chậc, thật đúng với câu nói không phong lưu thật
uổng cả tuổi trẻ a, ha ha.”
”Trưởng công chúa?” Từ Ngôn khẽ sững sờ, vừa tính nói lại thì Bàng Hồng Nguyệt đã quay lại cắt lời.
“Nhị ca tới xem qua tiểu Tuyết dùm muội, chân trái nó bị thương nặng
như vậy, nếu ta xoa bóp chút chắc có thể giúp máu huyết lưu thông tốt
hơn.”
Muội muội đã lên tiếng, người làm ca ca tất nhiên phải đi qua giúp
đỡ. Bàng Thiếu Thành xem xét tiểu bạch ưng, Bàng Hồng Nguyệt lại tranh
thủ đến cạnh Từ Ngôn, thấp giọng nói: “Câm cái miệng ngươi lại. Tới bây
giờ ngươi cũng chưa từng gặp công chúa qua, nhớ rõ chưa?”
Không ai biết chuyện Sở Linh Nhi thế thân cho tỷ tỷ trong quan hệ
thông gia này, đến cả Hoàng đế Đại Phổ ngày hôm sau mới biết tin. Lúc
đó, trưởng công chúa bị Sở Linh Nhi sắp xếp lừa gạt đi mất, bèn chạy vội về hoàng cung báo tin, Hoàng đế mới biết được.
Bàng Hồng Nguyệt không muốn Từ Ngôn lộ tin tức này ra, nhưng người ta lại không có thói quen giữ bí mật.
“Ta đã gặp nha, chưa gặp qua làm sao ta trêu đùa nàng ta được?” Từ Ngôn tức giận nói.
“Ngươi…” Bàng Hồng Nguyệt nhất thời nghẹn lời. Cũng đúng, tiếng tăm
bỡn cợt công chúa đều đã được truyền khắp, nói người ta chưa từng gặp
công chúa là không có khả năng a.
Rầm rầm rầm, khóa sắt vang lên một tràng âm thanh. Cửa lớn của đấu trường mở ra, giờ đấu thú đã đến rồi!
Bàng Hồng Nguyệt đưa mắt đầy cảnh cáo, hung hăng trừng mắt liếc Từ Ngôn, rồi mang theo bạch ưng đi ra khỏi cửa.
Đấu trường là một cái lồng sắt lớn được dựng tại trung tâm biệt viện. Xung quanh lồng sắt là dãy hành lang đang có đầy đủ người đứng xem. Dân chúng thấp cổ bé họng không có tư cách quan sát trường đấu thú của tứ
đại gia tộc, mà chỉ có những người thân phận không thấp, không phú thì
quý mới được phép đi vào biệt viện này.
Không có lời dạo đầu, quy củ của trường đấu thú cũng vô cùng đơn
giản: thắng làm vua, thua làm giặc. Linh cầm tiến vào trường đấu chỉ có
hai kết cục: được ăn no nê, hoặc bị ăn sạch sẽ.
Theo tiếng kinh hô của những nữ quyến kia, hai đầu sư tử và hổ trong chuồng đồng thời lao vọt lên, cắn xé nhau.
Trận khởi động làm nóng đấu trường không dùng linh cầm, mà dùng dã
thú. Một sư tử một hổ nhanh chóng thương tích đầy mình.Sư tử kia rất
mạnh mẽ, dù cổ bị cắn xé một mảng lớn, máu tươi tuôn ra như suối, tí
tách rơi xuống không ngừng. Tình cảnh máu tanh này khiến Từ Ngôn không
kiên nhẫn nhìn tiếp được nữa, thế nhưng những người khác lại trầm trồ
khen ngợi cổ vũ, những phu nhân tiểu thư kia lại càng hét lớn hơn cả
những người khác.
Người trong thành thật cổ quái!
Từ Ngôn lắc đầu, nhìn dã thú cắn xé con mồi có gì thích thú chứ? Khi còn bé tại Lâm Sơn trấn hắn vẫn thường nhìn thấy đấy.
Đây là kinh đô phồn hoa, lại ngay dưới chân thiên tử, quả thật bình
thường đừng mơ nhìn thấy các loại dã thú hung mãnh như sư tử, hổ, báo.
Đừng nói chúng nó, cho dù một con heo rừng dám xông vào gần trăm dặm
quanh kinh đô đã bị quân đội trú đóng bốn phía kinh thành cắt thành mảnh vụn rồi.
Những người sống nơi phồn hoa đã quen với cảnh thái bình thịnh thế,
thực ra lại càng thích thú nhìn ngó những cảnh tượng máu tanh dã man thế này đấy. Đây có thể coi là an nhàn quá lâu mà thành. Nếu để đám gia tộc quyền thế này cảm nhận được sự hung tàn của thiết kỵ Man tộc, đảm bảo
cả đời này bọn họ không dám nghĩ tới chuyện liếc mắt nhìn sư tử và hổ
báo cắn xé nhau nữa cả.
Kết cục của sư tử và hổ, là mãnh hổ chiến thắng, nhưng mang đầy
thương tích trên mình. Tuy nó thắng, nhưng cũng thở thoi thóp, e rằng
không sống quá vài ngày.
Hai cánh cửa nặng nề được hai kẻ tráng kiện dùng dây xích kéo lên.
Có hạ nhân của biệt viện đi vào dắt mãnh hổ, kéo sư tử đi, còn vết
máu đầy đất lại chẳng ai quan tâm. Sau đó một con hạc và một con rắn bị
nhốt vào trong lồng.
Hạc là tiểu hạc, lông lá toàn thân màu xám tro, mỏ dài như kiếm, uy
phong lẫm liệt. Rắn cũng không tính quá lớn, toàn thân một màu xanh
khoang đen chạy dọc khắp thân, thoạt nhìn đằng đằng sát khí.
Hạc là vũ hạc của Lê gia, rắn là vương xà của Vạn gia.
Linh cầm lên trường đấu, ngoài lồng sắt vang lên từng tràng hoan hô.
Tất cả mọi người đều đầy mong chờ, bởi vì trận hạc đấu với rắn này còn
mạo hiểm hơn trận sư tử đấu với hổ lúc nãy nhiều.
Từ Ngôn đứng trên hành lang, chăm chú nhìn. Trong mắt trái của hắn,
hoa văn trên lưng vương xà không ngừng chuyển động như vật sống. Cònlông vũ của hạc lại có tầng tầng hào quang mỏng, nhìn qua như một tấm áo
giáp rắn chắc.
Đây mới đúng là linh cầm a, quả nhiên bất phàm!
Thầm nhẹ gật đầu, Từ Ngôn lại nhìn về phía tiểu ưng, càng thêm thất vọng hơn nữa.
Mắt ưng vẫn sắc bén lợi hại, nhưng lông vũ trắng toàn thân ảm đạm
không ánh sáng, nhìn không có chút linh tính nào. Thậm chí lại không
khác một con diều hâu bình thường.
Đấu thú trường của tứ đại gia tộc mỗi năm đều tiến hành hoạt động thế này. Thường là Bàng gia đấu với Hứa gia, Lê gia đấu với Vạn gia, hầu
như chưa từng có thay đổi. Bởi vậy không khó nhận ra Bàng gia thân thiết với Lê gia hơn, mà giao tình của Hứa gia và Vạn gia nhất định không
nông cạn.
Theo tiếng kinh hô của mọi người, hai dị thú trong lồng lao vào chiến đấu với nhau. Hạc ỷ thân mình linh hoạt, thỉnh thoảng lại bay lên trên
cao, dùng mỏ sắc nhọn mổ vào vương xà. Còn vương xà lại chọn phòng thủ,
cuộn tròn người đón sẵn địch thủ, âm thanh phì phì phun ra nuốt vào
khiến da đầu người nghe không khỏi run lên.
Khoang xanh đen trên người rắn đã nói rõ vương xà kia nhất định là
loài có kịch độc. Đừng nhìn hạc chiếm thượng phong ngay từ đầu, nhưng
chỉ cần bị cắn nhẹ, thắng bại sẽ phân rõ ngay lập tức.
Chủ nhân của vũ hạc là một nam tử thanh niên đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cuộc ác chiến trong lồng sắt, hai nắm tay siết chặt
thể hiện người đó lo lắng không thôi.
Đó là Lê Dịch Minh, con thứ nhà Lê gia, là người đại biểu Lê gia nghênh đón Từ Ngôn lúc ở ngôi đình cách thành mười dặm.
Chủ nhân vương xà là một thanh niên to lớn, người này đang ngồi thoải mái, cằm ngẩng cao như không lo sợ gì cả. Xem ra kẻ này tin tưởng vào
vương xà của mình mười phần, từ người khác bàn luận, Từ Ngôn nghe ra tên tuổi người thanh niên to lớn đó.
Dòng chính của Vạn gia, cũng là trưởng tôn của gia chủ Vạn gia hiện nay, Vạn Hộ Hầu.
Nghe thấy cái tên này, Từ Ngôn còn tưởng đối phương cũng là Hầu gia.
Mãi sau đó mới hiểu, người ta họ Vạn, tên là Hộ Hầu, hợp lại thành Vạn
Hộ Hầu.
Tên tuổi đủ khí phách! Từ Ngôn khẽ gật đầu. Vị Vạn Hộ Hầu kia trưởng
thành cũng rất khí phách, thần thái kiêu ngạo càng thêm khí phách. Từ
Ngôn lại cho rằng tên gã hơi sai chút, không nên gọi là Vạn Hộ Hầu, nên
gọi là Vạn Khí Phách mới đúng.
Đứng cạnh Vạn Hộ Hầu là một thanh niên có phong thái như ngọc, thần
thái ôn hòa, trên mặt nở nụ cười khẽ. Nhìn qua gã đầy hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng, nhưng nhìn thấy gã, ánh mắt Từ Ngôn dâng lên một
tia lạnh lẽo.
Hứa Kính Chi!
Từ Ngôn nhìn thấy Hứa Kính Chi, cũng là lúc đối phương nhìn lại. Hai
ánh mắt giao thoa, đồng thời cười nhẹ chào nhau một tiếng. Dáng tươi
cười của Từ Ngôn còn mang chút vẻ khờ ngốc, lộ ra cả người lẫn vật vô
hại. Còn dáng cười của Hứa Kính Chi đầy tươi cười mà chân thành như thể
gặp được người quen, không nhìn ra nửa phần hận ý.
Nhãi con!
Muốn chết!
Tuy dáng cười chân thành, nhưng bằng mặt không bằng lòng. Từ Ngôn
thầm mắng to đối phương là nhãi con, còn Hứa Kính Chi đang thì thầm đối
phương muốn chết sao?