Dịch giả: Hoangtruc
”Tuyết?”
”Đụn tuyết? Bông tuyết?”
“Kia là vật gì? Thế nào bay lơ lửng?”
Theo hướng Từ Ngôn chỉ, một đụn tuyết quái dị đang lơ lửng được tạo thành
bởi vô số bông tuyết nhỏ. Mỗi bông tuyết lại chậm rãi chuyển động tạo
thành từng đợt khí lạnh tràn ra ngoài. Nhìn thấy dị tượng thế này nơi
sâu dưới địa lao, toàn bộ đám người Thái Thanh giáo đều trở nên ngơ
ngẩn.
Bộp!
Trần Đô ở phía sau chụp lấy cổ Từ Ngôn, quát khẽ: “Phía sau đó là thứ gì? Nói!”
Đến vị pháp sư Thái Thanh giáo Trúc Cơ cảnh như Trần Đô cũng không nhìn ra
được thì những đệ tử Thái Thanh giáo khác lại càng không rõ ràng. Trần
Đô chất vấn Từ Ngôn, những người khác cũng đồng thời rút binh khí, dàn
trận sẵn sàng đón lấy quân địch.
”Không, không biết a! Từ trước
đến nay địa lao chưa từng có vật này xuất hiện qua!” Từ Ngôn giãy giụa
rất chân thật, Trần Đô bèn nghĩ ngợi một chút rồi buông đối phương ra.
“Ngươi đi trước, qua kia xem xét!”
Nghe Trần Đô thét ra lệnh, Từ Ngôn mặc một thân khôi giáp quân binh sợ hãi lê bước đi qua, đi một chút lại ngừng ngừng.
Đám người Thái Thanh giáo đi theo sau lưng Từ Ngôn cũng kinh hồn bạt vía.
Đụn tuyết trôi nổi kia quá mức kì dị, không khéo lại là thủ đoạn gì đó
của cường nhân tu hành cũng không chừng. Nếu như bị ảnh hưởng lây thì
phiền toái to!
Từ Ngôn dẫn đường phía trước. Chẳng qua tình huống lại không giống như trước. Lần này hắn là bị người ép, nếu có chuyện
ngoài ý xuất hiện thì hắn là kẻ không may đầu tiên.
Chuyện ngoài ý không xuất hiện, chẳng qua chỉ là ngày càng lạnh lẽo. Theo bước chân đi tới, khôi giáp trên người Từ Ngôn đóng một tầng sương trắng bên ngoài,
nhưng hắn vẫn lê bước bước đi.
Mãi đến lúc Trần Đô ở sau lưng
không chịu nổi loại giá lạnh đáng sợ này được nữa, Từ Ngôn chợt chạy
thẳng về một bên của đụn tuyết.
“Cửa ra phía đối diện, tuyết này cổ quái, đi mau!”
Vốn đám đệ tử Thái Thanh giáo đầy kinh sợ, lại nghe nói cửa ra gần ngay
trước mắt, bèn nhao nhao nhanh chân bỏ chạy thẳng tới phía bóng tối
trước mặt Từ Ngôn. Trần Đô cũng sững sờ, tiếp theo gã cắn răng chạy vội
qua, chẳng qua đi được mấy bước gã đã vội lùi về.
”Đừng đi! Tất cả trở lại cho ta!”
Một khi hỗn loạn phát sinh, Trần Đô thét ra lệnh cũng không người nghe
được. Dù có nghe thấy, lúc này cũng không ai có thể quay lại được.
Một hòn đá nho nhỏ chẳng biết lúc nào đã được khảm lên ngay giữa đụn tuyết. Đụn tuyết nổ tung, từng bông tuyết nhẹ nhàng bay ra. Phàm những đệ tử
Thái Thanh giáo bị những bông tuyết này đụng phải đều biến thành một pho tượng băng tuyết đầy giá lạnh cả.
Ngay từ đầu, Từ Ngôn đã không
định dẫn đầu chạy trốn. Hắn chạy không chậm, thậm chí nhìn như còn ra
sức hơn cả người khác. Nhưng thừa dịp xung lờ mờ bèn làm bộ dạng chạy
trốn nhưng vẫn ở nguyên chỗ cũ, còn những đệ tử Thái Thanh giáo kia vì
nóng lòng chạy trốn mà đều vượt qua hắn, phóng về phía đối diện.
Đối mặt mới một đám tượng băng đầy kinh khủng, trái tim Trần Đô như chực nhảy ra ngoài.
May mắn là gã chậm một bước. Nếu tiến lên theo tên giáo úy kia, e rằng gã cũng bị biến thành tượng băng rồi!
Bông tuyết vẫn tung tóe khắp bốn phía, không rơi xuống mặt đất mà lơ lửng
trôi nổi trên không trung. Không bao lâu, chúng lại dần hội tụ lại thành một đụn tuyết, chẳng qua chúng đã nhỏ hơn so với kích thước ban đầu,
hơn nữa những bông tuyết như trong suốt hơn vài phần.
”Lần này, có thể đi qua.”
Trong lúc Trần Đô đang kinh ngạc, âm thanh lạnh lùng khàn khàn của tên giáo
úy từ trong một góc truyền ra. Như thể chuyện xảy ra với hơn trăm tên
cao thủ Thái Thanh giáo lúc nãy chẳng qua là để hấp dẫn những bông tuyết đầy khủng bố này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đến thời điểm
này, Trần Đô không còn tin tưởng tên giáo úy lạ lẫm kia nổi nữa. Gã cho
rằng địa lao này căn bản không thể nào thông ra ngoài thành được, càng
không thể nào xuất hiện cánh cửa thứ hai.
Đây là một nơi tử địa!
“Ta là giáo úy thủ vệ thành Nam.”
Bóng người trong lớp áo giáp sắt phủ đầy băng sương như bóng quỷ từ trong
bóng tối đi ra. Giọng nói khàn khàn kia bắt đầu khôi phục, chuyển trở
lại thành giọng nói của một thiếu niên: “Ta là... Từ Chỉ Kiếm!”
Vèo!
Đột nhiên, một hòn đá bay tới. Không phải một hòn đá nữa mà là một loạt hòn đá. Liên Y không dứt không ngừng. Trần Đô đã sớm phòng bị nhưng vẫn
không kịp trở tay, khó khăn lắm mới dùng trường kiếm phòng thủ gạt qua
một bên. Trong chớp mắt, hai vai gã và đầu gối đã bị đánh trúng.
Rắc rắc… tiếng xương nứt vỡ vang lên. Trần Đô bị trọng thương nổi điên lên, bèn chém ra kiếm khí.
”Ngươi là Từ Ngôn!”
Ầm!
Hai đạo kiếm khí lạnh thấu xương va vào nhau, Từ Ngôn trong bộ áo giáp vung Trường Phong kiếm lên, như một con thú dữ xông về một trong ba đại pháp sư Thái Thanh giáo kia.
Tính toán đã kết thúc, chỉ còn lại là
đao kiếm trực diện. Trần Đô bị phi thạch đánh trọng thương đang liều
mạng dùng trường kiếm chống đỡ. Khiến gã đầy kinh hãi không phải là
chuyện Từ Ngôn ngụy trang thành giáo úy, mà là sự hung mãnh của hắn.
”Ta và ngươi đều là Pháp sư, vì sao phải hạ độc thủ như vậy!”
Rặc rặc!
Đáp trả lời Trần Đô là thanh Thanh Phong kiếm trải đầy linh khí. Dưới một
kiếm chém xuống của thượng phẩm pháp khí, trường kiếm trong tay Trần Đô
lập tức bị chia làm hai phần.
”Ngươi lại có thượng phẩm pháp khí!”
Phốc!
Máu tươi bắn tung toé, Từ Ngôn một kiếm chặt đứt một tay Trần Đô, khuôn mặt hắn dữ tợn giống như của ác quỷ.
”Từ Ngôn! Ngươi không thể giết ta, nếu không Quốc sư sẽ lấy mạng ngươi!”
Trường Phong kiếm tới sát cổ Trần Đô thì ngừng lại. Trần Đô đã sợ hãi tới tái
nhợt mặt mày. Gã có thể bỏ đi một tay cũng không vấn đề, chỉ cần mạng
còn thì gã đủ hài lòng rồi.
Còn tưởng tên tuổi Quốc sư có tác
dụng, Trần Đô tính nói dối vài câu như buông tha cho gã, gã sẽ bỏ qua
mọi chuyện. Thế nhưng gã chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp lạnh lùng
vang lên bên tai.
Tiếng cười lạnh không khác gì của ác quỷ khiến
da đầu Trần Đô run lên, cũng quên cả đau nhức kịch liệt nơi cánh tay bị
chặt đứt, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đầy kinh khủng của Từ
Ngôn. Đây là lần đầu tiên gã thấy được vẻ phẫn nộ thật sự của Từ Ngôn.
Cảm giác như Từ Ngôn có thể một ngụm ăn sống sạch sẽ cả người gã.
”Sư phụ ta, là bị đám đạo sĩ chiếm cứ Thừa Vân quan hại chết đấy. Trần Đô,
ta tìm ngươi rất nhiều năm, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc...”
Đối mặt
với đầu sỏ gây chuyện, rốt cuộc Từ Ngôn cũng lộ ra vẻ tà ác của thời
điểm làm Thái Bảo tà phái. Hắn không cách nào giết chết được Trần Đô
trong kinh thành, chỉ đành chờ gã chậm rãi bị Ô Anh thảo phát độc ra mà
thôi. Cho nên ở địa lao thành Linh Thủy lúc này, là Từ Ngôn đã thực sự
động sát cơ.
Trần Đô căn bản không biết sư phụ Từ Ngôn là ai, gã
còn muốn kêu rên lên một tiếng nhưng thanh thượng phẩm pháp khí sắc bén
đã cắt ngang cổ gã.
Một luồng máu tươi như sông nhỏ ừng ực tứa
ra. Trần Đô không chết ngay, vì một kiếm của Từ Ngôn không cắt rời cổ
gã. Thế nhưng gã cũng không sống nổi vì cổ họng đã bị cắt đứt. Gã không
cách nào nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị Từ Ngôn kéo đi, rồi sau đó bị đẩy vào đụn tuyết đầy kinh khủng kia.
Ngay phần cuối
của sinh mạng, Trần Đô cảm thấy rét lạnh. Kế tiếp đó, toàn bộ lỗ chân
lông của gã bị bông tuyết bao trùm lại. Một pho tượng băng thẳng tắp
chói mắt hình thành trong địa lao, những bông tuyết kia bám đầy lên
người gã. Một hòn đá bay qua, đầu người đóng băng rơi xuống dưới.
Tạch một tiếng… đã bể thành bột mịn.
Nhìn pho tượng không đầu, vẻ lạnh lùng trong mắt Từ Ngôn không tiêu tán đi,
mà đồng tử trong mắt lại càng bị trừng lớn hơn. Trong mắt trái hắn, đạo
hồn phách ảm đạm của Trần Đô đang bị một lực lượng không rõ ràng nào đó
xé rách thành tro bụi.
“Sư phụ, con tìm ra kẻ thù rồi. Hắn đã chết, hồn phi phách tán…”