Phần lớn những người đang uống trà trong đại sảnh đều muốn phun cả trà ra ngoài, ngủ mà còn cần có người ôm?
Đây là Thái Bảo, hay còn là đứa trẻ?
Bàng Thiếu Thành phun nước ra xa nhất, phun xong còn gập người cười ngặt
nghẽo. Sau đó cảm khái nói: “Tiểu tử này có ý tứ, ha ha ha. Loại em rể
cực phẩm thế này ngàn vàng khó tìm được, ha ha ha….”
Nhìn thấy
Bàng Vạn Lý trầm mặt mo quay qua, Bàng Thiếu Thành lập tức nín cười. Thế nhưng như thế càng khó chịu hơn, nên gã không ngừng hít hà thở khẽ,
khóe miệng nghiến chặt lại.
Ai cũng nhìn ra được Từ Ngôn đang
trêu chọc Hứa Kính Chi. Lúc này sắc mặt Hứa Kính Chi tái mét, gã định
bụng thừa lúc Từ Ngôn còn chưa chuẩn bị, nhất định phải lột một lớp da
của hắn xuống.
“Hứa Kính Chi ta đã dâng lễ vật, tới nay vẫn chưa có ai không dám nhận đấy!”
Hứa Kính Chi gầm lên, rồi kéo tấm da phủ kia xuống. Hiện ra một con chuột
nhỏ lông xù. Chuột nhỏ hai mắt sáng ngời, da lông trắng như tuyết, đuôi
lại như đuôi cáo. Nhìn qua có hình thù như chuột, nhưng lại có răng nanh dài nhọn.
Rõ ràng đó là một con chồn!
Bàng lão thái quân
nhấc mí mắt lên nhìn, khẽ giật giật, thế nhưng chỉ lướt qua rồi không để ý nữa. Đại thái giám Tiêu Thạch thì đang gảy gảy lá trà trong tách trà, ngón tay múp míp khẽ động. Sắc mặt Bàng Vạn Lý có chút trầm thấp nhưng
lại không nói gì. Ba gia chủ khác của Tiền tông vẫn vững như bàn thạch,
cười cười nói chuyện với nhau, căn bản không để ý tới tranh chấp của hai tiểu bối nhỏ nhoi. Về phần ba vị pháp sư Thái Thanh giáo lại như không
nhìn thấy con chuột kia, không hiểu do khinh thường hay vì không thích.
“Chồn chuột!” Bên trong đại sảnh, một vị cao thủ Vạn Kiếm môn lưng đeo trong kiếm khẽ kêu lên.
Hứa gia nuôi chồn có thể xưng là hàng đầu. Hơn nữa loại chồn chuột này rất
trân quý, chẳng nhưng vô cùng linh hoạt, mà khứu giác vô cùng cường đại, có thể đánh hơi rõ các loại mùi ở khoảng cách ngoài mười dặm. Nếu dùng
loài chồn chuột kia tìm kiếm các loại linh thảo thì có thể nói là làm
chơi ăn thật.
Chồn chuột không phải chồn, cũng không phải chuột,
mà là một loài yêu vật đã bị Hứa gia thuần hóa. Sau bao nhiêu năm sinh
sôi nảy nở, yêu tính của nó đã nhạt đi nhiều, trở thành một phần trợ lực của Hứa gia, được gọi là linh cầm.
Hứa Kính Chi đưa chồn chuột
còn rất nhỏ, có lẽ mới sinh không lâu làm lễ vật. Loại hành động đem thú non mới sinh tặng cho người quả thật quá phóng khoáng quá rồi! Nhưng
chồn chuột có một đặc tính, đó là vô cùng bảo vệ con. Trừ phi chuột nhỏ
kia đã lớn, nếu không chỉ cần chuột con rời khỏi chuột mẹ chưa tới một
ngày, con mẹ sẽ nổi điên lên tìm kiếm khắp nơi.
Đến chủ nhân cũng không dám thoải mái đụng chạm vào chuột mẹ nổi điên, rất dễ đả thương
người. Hơn nữa, con chuột mới sinh mà Hứa Kính Chi đưa ra chính là con
của chồn chuột đạt cấp độ yêu vật. Cho nên, có thể nói ai có con chuột
nhỏ này, tức thì sống không quá ngày mai được!
Nơi này có vài vị
cường nhân Trúc cơ trong các cao thủ thành danh nơi này, cho nên không
ai không nhận ra được ý định của Hứa Kính Chi. Có điều không ai nói ra
một câu.
Thái Bảo Đại Tề ở rể Đại Phổ quả thật là cơ hội để hai
nước Tề Phổ liên minh. Thế nhưng phần cơ hội phủ đầu ra oai lại không
thể thiếu.
Có lẽ do sinh lòng đố kị, cũng có lẽ do trưởng bối
trong nhà sai khiến, Hứa Kính Chi là kẻ đầu tiên ra mặt. Bầu không khí
vui vẻ trong đại sảnh tân hôn lập tức bị giảm xuống phân nửa. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Từ Ngôn xem hắn ứng phó thế nào.
Phần lễ vật trân quý vô cùng, cũng không kém phần nguy hiểm, không chỉ là lễ
vật của riêng Hứa Kính Chi nữa, mà là lễ vật của Hứa gia chúc mừng Bàng
gia. Mà đó cũng chính là phần ra oai đầu tiên mà chính phái Đại Phổ dành cho Quỷ Vương môn.
“Con chuột?!!”
Từ Ngôn trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào con chuột trắng trong cái lồng da, sau đó hét to lên một tiếng, mắt nhắm tịt lại.
Đường đường là Thiên Môn hầu, thập thất Thái Bảo Quỷ Vương môn, vậy mà bị một con chuột dọa ngất xỉu…
”Bị dọa ngất rồi hả?”
“Không thể nào, Thái Bảo tà phái, sao chết nhát vậy được?”
“Quỷ Vương môn chẳng qua cũng chỉ có vậy. Cái gì mà đứng đầu tà phái? Ta thấy đều là đám giặc cướp gan thỏ mà thôi!”
“Vị này là Thái Bảo hay Ngốc Bảo vậy? Nói xỉu liền xỉu? Nếu cao thủ Quỷ
Vương môn chỉ toàn cái đức hạnh này, chi bằng thả một đám chuột qua bên
Tề quốc, hù chết hết cả bọn là được rồi!”
Tiếng nghị luận xì xào
của mấy kẻ đứng đầu đám tiểu thế lực vang khắp nơi, mấy vị gia chủ tuy
không nói gì nhưng có lẽ suy nghĩ không khác vậy là bao.
Kể cả Bàng Vạn Lý đang ngồi bên mấy vị gia chủ cũng khẽ giật mình.
“Giả chết a? Hay cho một chiêu lấy lui làm tiến! Nhị gia thích ngươi rồi
đó!” Bàng Thiếu Thành lén nói thầm sau lưng cha y, nỗi tức giận lúc gặp
Từ Ngôn nay đã hoàn toàn biến thành thú vị và tò mò.
Hứa Kính Chi không nghĩ mình mới lộ ra chồn chuột mà vị này đã lăn ra ngất xỉu. Sửng sốt suốt nửa ngày, gã thẹn quá hóa giận. Thế nhưng người ta đã ngất xỉu rồi, cũng không thể nhét con chồn chuột vào trong ngực người ta a.
”Các vị!” Lúc này, Bàng Vạn Lý mới nói lớn: “Nếu buổi lễ đã kết thúc, tiếp
đến là nên uống rượu mừng rồi. Tửu lượng lão hủ có hạn, mong các vị đến
điểm dừng là tốt rồi!”
Dứt lời, Bàng Vạn Lý phất phất tay. Người
con lớn Bàng Thiếu Vĩ của lão lập tức cao giọng sai người bày bàn tiệc,
hoàn toàn gạt bỏ Hứa Kính Chi qua một bên.
Buổi hôn sự này không
phải Hứa gia có thể cản trở được. Gia chủ Hứa gia căn bản cũng không
ngăn cản. Bàn tiệc được bày lên, mọi chuyện lúc nãy tức thì bị đám người bỏ qua sau đầu. Chỉ còn Hứa Kính Chi tức giận nhìn chú rể đang nằm trên mặt đất, rồi thu con chồn chuột về lại.
----------------
Tiệc cưới bắt đầu, đại sảnh lại ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Chỉ có những gia
chủ và pháp sư ngồi trong sảnh chính, còn những người khác tự tìm vị trí thích hợp cho mình, bối phận thấp hơn thì được an bài ngoài sân. Mọi
người lúc này đều loạn cả lên, rượu và thức ăn được tắp lên liên tục.
Chặn được đầu chồn chuột kia xong, không cần ai lay gọi Từ Ngôn cũng tự mình tỉnh dậy.
Không đứng dậy không được a, đại sảnh đầy người. Nếu mỗi người chỉ cần giẫm
hai cước lên hắn, thì e rằng được không bù nổi mất nha!
Thấy hắn đứng dậy, một lão giả mập mạp gần đó cười nói: “Ngôn Thái Bảo trẻ tuổi như
vậy, không biết tu vi như thế nào a? Đã là Tiên Thiên mấy mạch? Am hiểu
đao kiếm hay côn bổng?”
Nhìn thấy Hứa Kính Chi đứng sau lưng lão
béo này, Từ Ngôn đã rõ vị này hẳn là gia chủ Hứa gia Hứa Chí Khanh rồi.
Chẳng qua lần này hắn thoát được trận phủ đầu ra oai, nhưng nhất định
chính phái kia sẽ đào sâu vào để biết được nội tình của hắn.
“Vừa mới chỉ phá vỡ tứ mạch mà thôi, để lão nhân gia chê cười rồi.”
Từ Ngôn cũng cười híp mắt đáp. Tu vi hắn lúc ở Quỷ Vương môn thế nào,
không lý đám cao thủ chính phái này không biết. Người ta hỏi thăm chỉ là lời dẫn, kế tiếp chắc chắn sẽ có người đi lên dò xét thực tế.
Từ Ngôn đoán được không sai. Quả nhiên, lão già béo kia lại tươi cười nói: “Chừng này tuổi đã có thực lực Tiên Thiên tứ mạch, quả nhiên anh hùng
xuất thiếu niên. Vừa đúng lúc cháu ta mới phá vỡ ngũ mạch, tuổi tác các
ngươi lại ngang nhau, không bằng luận bàn một phen, đến điểm dừng là
được.”
Không bằng luận bàn một phen, đến điểm dừng là được…đến
hai chữ “được không?” còn không nói ra. Rõ ràng là không cho Từ Ngôn cơ
hội lùi bước. Hơn nữa để cao thủ phá ngũ mạch đấu với Tiên Thiên tứ
mạch, da mặt vị gia chủ Hứa gia này cũng đủ dày nha!
”Dùng võ trợ hứng, chủ ý Hứa lão không tệ, lão phu cũng rất thích xem những người
trẻ tuổi này thi đấu, ha ha ha ha.” Gia chủ Vạn gia khẽ vuốt chòm râu,
phóng khoáng cười nói.
Hứa Vạn hai nhà đồng ý, Lê gia thờ ơ, pháp sư Thái Thanh giáo chỉ muốn xem náo nhiệt, đại thái giám Tiêu Thạch chỉ vừa thưởng trà vừa trò chuyện phiếm với lão thái quân Bàng gia. Đến
Bàng Vạn Lý lúc này cũng trầm mặc không nói, ngầm đồng ý với tràng tỷ
đấu này.
”Tôn nhi tuân mệnh!” Rốt cuộc Hứa Kính Chi đã chờ đến cơ hội, bước nhanh đến chính giữa đại sảnh. Rồi gã chắp tay với Từ Ngôn,
nói: “Thiên Môn hầu, xin mời!”
Bàng gia chiêu rể không phải đại
sự, chính phái Đại Phổ chú ý nhất chính là bản thân Từ Ngôn. Sau trận
thi đấu này, hắn có bao nhiêu cân lượng sẽ lập tức bị nhìn thấu hết.
Trong đám người có vài cao thủ Trúc Cơ, lấy nhãn lực không tầm thường
của bọn họ, trừ phi Từ Ngôn có thể một chiêu đánh bại đối thủ, nếu không chỉ sợ nội tình của hắn tất sẽ bị đám người Đại Phổ biết hết.
Không rượu ngon không gọi là yến tiệc. Một bữa tiệc tân hôn, lại biến thành bàn tiệc Hồng Môn.
Bầu không khí vui vẻ lúc này đã biến mất tăm tích, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về hai bóng người nơi trung tâm đại sảnh. Cho dù tân nương
được nha hoàn dìu về phòng tân hôn cũng dừng bước ngay ở bậc cửa ra vào.
Tiệc mừng trong đại sảnh, bắt đầu tràn ngập một mùi vị chém giết.
Không thể động thủ...
Từ Ngôn vừa mắng thầm hai ông cháu Hứa gia kia, vừa định thần trở lại. Nụ
cười lạnh lùng của hắn thoáng lướt, lại trở về vẻ vô hại cả người lẫn
vật, chắp tay nói: “Đại danh Hứa công tử như sấm rền bên tai. Tuy tại hạ đã phá vỡ tứ mạch, nhưng thực ra vũ kỹ không tinh, tuyệt đối không phải là đối thủ.”
“A? Sao Ngôn Thái Bảo tự hạ thấp mình như vậy,
chẳng lẽ ở Quỷ Vương môn, ngươi chưa từng luyện võ sao?” Hứa Kính Chi
dần ép sát hắn. Chủ ý của gã là quyết giáo huấn tên tà phái Thái Bảo dám can đảm nhúng tay vào chuyện của Bàng Hồng Nguyệt một trận.
“Rất ít tập võ, phần lớn thời gian ta chỉ đọc sách trong sơn trang.” Từ Ngôn chớp mắt, đầy chân thành đáp: “Không tin, Hứa công tử có thể đến Quỷ
Vương môn hỏi thăm một chút là biết. Ta là người rất lười nhác, lại
thích đọc sách, cho nên bọn họ vụng trộm gọi ta là Văn Thái Bảo.”
Trực tiếp nhận thua chính là ý định của Từ Ngôn. Hắn không còn cách nào khác, đành lôi cái danh hào Văn Thái Bảo ra dùng vậy.
“Nhìn không ra a, không ngờ Ngôn Thái Bảo lại là mặc khách văn nhân. Văn Thái Bảo, danh hào thật thanh nhã nha!”
Bộ dáng tươi cười của Hứa Kính Chi càng trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
“Nếu đã ưa thích viết văn, vậy Văn Thái Bảo cũng nên bộc lộ tài năng của mình. Được rồi, không cần khó, bảy bước thành thơ là được. Chẳng qua
thơ này phải có liên quan đến Hồng Nguyệt. Ngâm ra, coi như chúng ta
ngang nhau, không ngâm ra, vậy thì nói trước, Hứa mỗ ta đành phải lãnh
giáo kiếm pháp của Thái Bảo một chút rồi!”
Nghe thấy Hứa Kính Chi nói câu này, gia chủ Hứa gia khẽ cau mày lại.
Người ta đã nói mình là Văn Thái Bảo, ngươi còn tiếp sức đẩy đi, để người ta
ngâm thơ đối chữ nữa. Xem ra lòng dạ đứa cháu trai lão vẫn chưa đủ sâu
a. Thôi, dù sao Thái Bảo Quỷ Vương môn không thể là văn nhân được, còn
không để Kính Nhi quấy rối một phen cũng đủ rồi.
Không ai cho
rằng Thái Bảo Quỷ Vương môn là văn nhân, ngược lại, văn nhân mặc khách
cũng không thể làm Thái Bảo được. Hơn nữa làm thơ không khó, nhưng bảy
bước thành thơ, lại phải có liên quan tới Bàng Hồng Nguyệt thì trừ phi
là đại nho đương thời, khó ai có bổn sự này.
“Được!”
Từ
Ngôn hô to lên một tiếng, mọi người phải giật mình đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy vị Thái Bảo tà phái này ung dung bình thản, chậm rãi bước về phía
cửa ra vào. Bảy bước, vừa vặn đến trước mặt tân nương.
Khi Bàng
Hồng Nguyệt đang che mạng đỏ tân nương nhận ra thì tay ngọc nõn nà của
nàng đã bị người ta nắm lấy. Đại tiểu thư Bàng gia còn chưa kịp nổi giận đã nghe thấy bài thơ làm ra dành tặng cho nàng.
“Kiều như tiên tử ngọa bích liên,
Nhu tự vân trung đằng tử yên,
Thiên Tiết hoa hạ uyên ương phổ,
Ngô đồng thụ thượng phượng phi thiên!”
Dịch thơ:
“Giai nhân đẹp tựa sen hồng,
Dịu dàng uyển chuyển tím dòng mây cao,
Nhành hoa Thiên Tiết tương giao,
Ngô đồng trên ngọn, vút cao phượng hoàng.”
(Người dịch: Thích Tóc Quăn _ Bachngocsach.com)
Đối mặt với việc chính phái gây khó dễ, thập thất Thái Bảo đến từ Quỷ Vương môn cũng đã làm xong bài thơ trong bảy bước chân!