Cầm lấy năm trăm linh thạch trở về chỗ của mình, Từ Ngôn hối hận không thôi.
Không nghĩ tới Khương Đại hào phóng như thế, sớm biết như vậy hắn đã nói năm ngàn linh thạch là được rồi.
Đã có linh thạch, Từ Ngôn không cần phải cực khổ thực hiện nhiệm vụ tông môn nữa. Khoản linh thạch này đã đủ để hắn mua hai kiện pháp khí hạ phẩm. Có điều Từ Ngôn lại không thực sự nghĩ đến chuyện đáp ứng giúp đỡ Khương Đại.
Đừng nói thuận miệng đáp ứng, dù có thề thốt đấy thì khi đến lúc, Từ Ngôn sẽ không do dự trở mặt.
Một khi chuyện trộm bảo bối đan các bị phát hiện, không khéo sẽ bị rút gân lột da. Vị các chủ đại nhân cổ quái hỉ nộ vô thường kia đã đủ kinh người rồi, bị người ta phát hiện ra chân tướng thì dù là các chủ lúc bình thường như tiên tử cũng sẽ ra tay lãnh khốc vô tình.
Sờ lên dấu vết cổ quái bên vai phải, Từ Ngôn nhách miệng.
Hiện tại, hắn thật sự bị người ta chế trụ rồi.
Không có túi trữ vật, coi như không cần cũng được. Nhưng mạch thứ sáu đã bị phong ấn, Từ Ngôn đã biến thành một tên đệ tử tầm thường nhất. Tuy nói chỉ chênh lệch có một mạch nhưng cũng chỉ có thể trở thành đệ tử tầm thường, tuyệt không cách nào lên được cảnh giới tông sư.
Lối thoát dựa vào thân phận tông sự để trở thành đệ tử chân truyền đã hoàn toàn bị người ta cắt đứt. Hôm nay Từ Ngôn đành nghĩ đến cách khác vậy.
Với tình huống này, hắn không có khả năng đến Tự Linh đường, không thể trông cậy vào Bàng gia được. Chỉ còn có một biện pháp duy nhất, đó là tìm Sở Linh Nhi ở Sở Hoàng sơn nhờ hỗ trợ, hoặc là rời khỏi Kim Tiền tông này.
Tới bây giờ, Từ Ngôn thà rằng hi sinh ba năm thọ nguyên chứ tuyệt đối không muốn giúp đỡ tên cường nhân kia lấy trộm trân bảo.
Vừa vào tông môn đã chọc tới thiên đại phiền toái khiến Từ Ngôn thật sự không kịp trở tay. Kỳ thật hắn không biết rằng mình không chỉ chuốc lấy một mối phiền phức. Ngay lúc Từ Ngôn còn đang ở Linh Yên các suy tư làm thế nào đối phó với Khương Đại, trong gian nhà gỗ ghi chép thân phận tân đệ tử của Chấp Sự đường, một thanh niên bước ra khỏi nơi lưu trữ danh sách các tân đệ tử.
Kẻ kia có vẻ ngoài thập phần tuấn dật như một công tử văn nhã. Có điều gã có một mái đầu muối tiêu nên nhìn có chút già nua.
”Đa ta Trương quản sự châm chước, ta xin cáo lui.” Người thanh niên tóc xám cúi chào đầy tao nhã.
”Được rồi, ta không tiễn Hứa sư đệ. Gặp Mãn Lâu sư huynh nhớ nói tốt cho ta là được rồi.” Trương quản sự xấu xí cười ha ha.
Gã thanh niên tóc xám gật đầu cười bước ra khỏi nhà gỗ, điều khiển một cái thuyền gỗ nhỏ bay đến một vùng rừng núi không người rồi đáp xuống.
Roạt roạt...
Một kiếm chặt chém lên cây đại thụ.
Gã thanh niên tóc muối tiêu đầy lễ độ tao nhã lúc trước đã chuyển sang đầy vẻ hung thần ác sát, mặt mày dữ tợn như ác quỷ. Gã chém ra từng kiếm từng kiếm lên gốc đại thụ trước mặt như phát tiết toàn bộ lửa giận trong lồng ngực. Mãi đến khi một đạo kiếm khí chém ra xong, đại thụ bị chẻ đôi thành hai nửa, gã thanh niên tóc xám mới có chút khôi phục lại.
”Từ Chỉ Kiếm...Từ Ngôn, ngươi thật sự đến rồi.”
Hứa Kính Chi tóc muối tiêu giận dữ gầm nhẹ: “Ta đợi ngươi lâu lắm rồi. Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm! Ta muốn xé xác ngươi thành từng mảnh nhỏ, nghiền xương thành tro!!!”
Dựa vào thế lực Hứa gia tại tông môn, Hứa Kính Chi đã đọc qua được danh sách tân đệ tử bái nhập tông môn năm nay. Từ Ngôn để lại tên Từ Chỉ Kiếm có thể khiến người khác lạ lẫm nhưng Hứa Kính Chi liếc mắt có thể nhận ra.
Mang theo vô tận hận ý, Hứa Kính Chi quay trở về Tự Linh đường. Gã muốn chuyển tin tức tốt này đến cho anh họ gã, muốn trưởng bối trong nhà thay hắn trả lại mối thâm cừu đại hận năm đó.
Từ Ngôn vẫn còn ngập trong phiền phức, không biết rằng ngoại trừ Khương Đại, hắn còn bị kẻ thù phát hiện ra thân phận mình. Lúc này, hắn đang liếc nhìn tấm thẻ tre nho nhỏ.Thiên Quỷ thất biến, nhìn qua là một công pháp vô cùng tà dị. Kỳ thật Từ Ngôn cũng không tính tu luyện. Có điều khi hắn đọc kỹ phần công pháp này, không khỏi càng lúc càng kinh hãi.
Đây là một phần công pháp dung hợp bởi rất nhiều loại pháp môn, có tổng cộng bảy phần.
Đệ nhất biến Dưỡng Quỷ Vi Hoạn. Đệ nhị biến Tiên Mi Quỷ Nhãn. Đệ tam biến Xuất Quỷ Nhập Thần. Đệ tứ biến Bách Quỷ Dạ Hành. Đệ ngũ biến Minh Phong Quỷ Ngữ, Đệ lục biến Quỷ Đạo Bàn Thiên. Cuối cùng là đệ thất biến Thiên Quỷ Lâm Thế.
Mỗi khi tu thành một biến sẽ có thêm một phần năng lực mạnh mẽ. Không nói đâu xa, chỉ cần đệ nhất biến Dưỡng Quỷ Vi Hoạn thành, thì coi như đã nuôi ra được một con quỷ chân chính cho mình sử dụng.
Pháp môn Khu sử Quỷ vật!
Đọc xong giới thiệu thất biến trong Thiên Quỷ thất biến, loại quái nhân cả ngày nhìn thấy quỷ hồn như Từ Ngôn đều cảm thấy toàn thân rét run.
Đó không phải là nhìn thấy quỷ nữa, mà là chân chính dưỡng quỷ!
Uy lực của loại quỷ vật này nói mạnh mẽ thì không mạnh mẽ, nhưng nói yếu cũng không phải là yếu. Nhất là đám lệ quỷ mãnh quỷ, chúng đều có thể giết người trong vô hình. Mấu chốt nhất chính là quỷ vật vô hình, nếu có thể khống chế được một đầu lệ quỷ, khi đối mặt với đám địch nhân cùng giai chắc chắn sẽ ở vào thế bất bại. Trừ phi đối phương có pháp môn khu quỷ sát quỷ, còn không chỉ có thể bị mãnh quỷ đánh chết.
Pháp môn dưỡng quỷ có thể khó tu luyện với người khác, bởi không ai chân chính nhìn thấy quỷ vật được. Thế nhưng với Từ Ngôn mà nói thì đó cũng không phải việc khó. Chỉ cần hắn nguyện ý, chuyện nhìn thấy quỷ căn bản là chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Nếu vận dụng năng lực mắt trái, thậm chí hắn không khó khăn gì mà bắt lấy được quỷ cả.
Đại khái đọc qua Thiên Quỷ thất biến một lần, Từ Ngôn phát hiện đệ thất biến Thiên Quỷ Lâm Thế chỉ có tên gọi, không có phương pháp tu luyện, thậm chí đến giới thiệu đơn giản cũng không khó. Cho nên một bộ Thiên Quỷ thất biến thực tế chỉ có sáu biến mà thôi.
Xem ra là người ta giữ lại một thủ đoạn cuối, không định dốc túi tặng tất cả.
Dù sao Từ Ngôn cũng không có ý định tập luyện loại công pháp đầy mùi vị tà phái lộ liễu này. Kim Tiền tông có rất nhiều công pháp, chỉ cần có linh thạch, hắn không lo không học được pháp môn tốt hơn.
Không học thì không học, nhưng không thể lãng phí công pháp được cho không thế này được. Từ Ngôn cất kỹ thẻ tre lại, đi tìm một vị hàng xóm khác. Là tên mập lùn Trần Minh.
Từ khi đào được hai khối Hàn Lôi thạch, Trần Minh vẫn luôn ở trong phòng tinh luyện. Lúc này y đang mồ hôi đầy đầu thúc giục linh khí.
Vừa thấy Từ Ngôn đi đến, Trần Minh vội vàng buông Hàn Lôi thạch ra, tươi cười nói: “Từ ca, ngày mai chúng ta đi đào nơi khác nữa vậy. Chỉ cần chịu khó một chút, không chừng một năm sau là có thể gom góp được đủ một kiện pháp khí rồi.”
Nghe tới một năm mới có thể gom đủ pháp khí, Từ Ngôn chau mày lại. Đừng nhìn hắn vô duyên vô cớ có được năm trăm linh thạch, thế nhưng người khác cũng không thể có cơ hội như vậy được.
”Ngày mai ta không đi.”
Từ Ngôn ngồi một bên, như không có chuyện gì nói: “Nếu muốn rời khỏi tông môn có cần phải thông báo gì không? Mà nói xem, đám đệ tử chúng ta có thể tùy ý ra vào tông môn hay không đây?”
”Từ ca muốn rời khỏi tông môn?” Trần Minh gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Sao phải đi vậy?”
”Ngày giỗ trưởng bối trong nhà sắp tới rồi, muốn tranh thủ về cúng kiến một phen.” Từ Ngôn thuận miệng đáp.
”Là vậy sao? Vậy cũng phiền toái lắm.”
Trần Minh cau mày nói: “Trong tông môn, chỉ có đệ tử chân truyền là có thể tùy thời tông môn thôi. Đến đệ tử chấp sự cũng phải thông báo cho Trưởng lão mới có được lệnh bài rời đi. Mà mấy đệ tử thông thường như chúng ta muốn rời tông môn càng thêm khó hơn. Trước tiên phải tìm đệ tử chấp sự phụ trách quản lý chúng ta nói rõ nguyên do, sau đó còn phải đợi đệ tử chấp sự bẩm báo Trưởng lão. Loại chuyện như về nhà bái tế tổ tông thường không được châm chước, vì đã đến tông môn, coi như đã thoát khỏi liên quan với giới phàm tục. Dù trưởng bối trong nhà có qua đời cũng không cách nào có được lệnh bài đi ra ngoài. Tiên phàm cách biệt cũng không chỉ là nói suông như vậy thôi đâu.”
Trần Minh nói một đống đạo lý như vậy chẳng qua chỉ muốn an ủi một chút, cũng là mong đối phương bỏ đi tâm tư về nhà tế tổ. Thế nhưng Từ Ngôn lại không kiên nhẫn nghe hết được.
Cái gì mà tiên phàm cách biệt? Đều là cha sinh mẹ đẻ ra cả đấy. Chỉ là tu hành giả mà thôi, vậy mà còn thật sự cho mình là thần tiên cơ đấy!